Người tung tin đồn ác ý kia đã được tìm ra.
Là Tống Yên, ba của Tống Vy.
Ông ta và Hạ Tĩnh Thiên, tuy ở hai lĩnh vực khác nhau, nhưng vừa rồi lại tranh giành một dự án.
Hạ Tĩnh Thiên có lợi thế hơn.
Vốn dĩ sắp tranh được rồi, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một tin đồn, khiến mọi cố gắng của ông đều đổ sông đổ bể.
Một tin đồn lừa đảo đã khiến ông rơi vào thế khó, còn thêm một tin ông bỏ vợ theo tình nhân, ảnh hưởng đến danh dự, một phát đẩy ông xuống vực sâu, muốn ngoi lên cũng khó.
Sau khi biết được tin này từ chỗ Hạ Hâm, Hạ Hiểu dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Tuy cô tiếp xúc với Tống Vy không lâu, cũng không được cô kể về gia đình như Cố Duệ, nhưng tinh ý một chút sẽ nhận ra được.
Lúc trước Hạ Hiểu ở nhà trọ, làm thêm ở quán mỳ, tiết kiệm tiền từng chút một, lại chưa từng nhắc đến ba mẹ.
Điều tra một chút, sẽ điều tra ra được thân thế của cô ngay.
Uổng công cô luôn nghĩ tốt cho Tống Vy, không ngờ lại bị đâm một nhát sau lưng.
Chuyện này đầu tiên phải giải quyết ổn thỏa bên chỗ Hạ Tĩnh Thiên trước, phía Tống Vy, từ từ hỏi sau cũng được.
Tìm được người tung tin đồn rồi, Lâm Tương cũng đồng ý làm luật sư cho Hạ Tĩnh Thiên, đệ đơn kiện lên tòa.
Ngày ra tòa, trông Hạ Tĩnh Thiên đã đỡ hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Không biết có ngủ ngon hơn không, nhưng nghe Hạ Hâm nói ông đã ăn được rất nhiều.
Sau khi làm lành, hai chị em vẫn thường nhắn tin cho nhau, cậu cũng hay thông báo tình hình của ông cho cô để cô yên tâm hơn.
Ngày ra tòa, Hàn Tuyết Vân cũng đến.
Vừa gặp Lâm Tương và Hạ Hiểu ở cửa, bà ta lại giở thói chanh chua của mình:
"Ây dô, khéo thế nhỉ, lại gặp nhau ở đây.
Hai người hại chồng tôi chưa đủ, còn muốn đến đây xem kịch hay à?"
"Mẹ..." Hạ Hâm kéo tay Hàn Tuyết Vân bảo bà đừng kiếm chuyện nữa
"Con sao vậy? Hai mẹ con nhà này không có gì tốt lành cả, dính vào bọn họ chính là xui xẻo.
Con xem gia đình chúng ta không yên ổn, đều là do hai mẹ con họ."
Lâm Tương và Hạ Hiểu vốn không quan tâm đến những lời bà ta nói.
Tính tình Hàn Tuyết Vân như thế nào, bọn họ hiểu rõ, cần gì phải tranh cãi với bà ta.
Lâm Tương nắm tay Hạ Hiểu trực tiếp đi vào trong.
Hai người cùng ngồi ở ghế chờ, nói chuyện cùng nhau.
Gia đình Hạ Tĩnh Thiên vào sau, ngồi đối diện với hai người.
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Lâm Tương.
Người này, từng là người mà ông yêu nhất thời thanh xuân.
Năm đó Lâm Tương là hoa khôi của trường, người theo nườm nượp, nhưng bà lại chọn ông.
Ở bên nhau bao năm, bà hy sinh vì ông rất nhiều, đến cuối cùng lại đi đến kết cục này.
Lâm Tương bây giờ vẫn xinh đẹp, nhưng trên gương mặt đã lưu lại dấu vết năm tháng, cộng thêm bệnh tật hành hạ, đã gầy đi rất nhiều.
Hàn Tuyết Vân nhìn thấy cảnh này, máu ghen trong người lại nổi lên.
Bà ta nhéo vào tay ông một cái rồi nói:
"Ông nhìn cái gì mà nhìn? Hối hận rồi à, muốn nối lại tình xưa sao?"
"Bà im một chút thì chết à? Làm loạn cái gì không biết.
Cảm thấy không ở lại được thì về đi."
Gia đình này đúng là náo nhiệt thật, lần nào gặp cũng thấy cãi.
Năm xưa Hàn Tuyết Vân là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, bây giờ lại trở thành một mụ đàn bà chanh chua.
Hạ Hâm cũng chẳng nhìn nỗi ba mẹ mình cãi nhau, liền bế theo Hạ Ngọc đi ra ngoài cho thoải mái.
Lâm Tương kêu Hạ Hiểu đi theo hai người họ, chuyện trong này không cần phải lo.
Hạ Hiểu vâng lời đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Hâm đang dỗ dành em gái, rất ra dáng một anh trai.
Cô đi đến xoa đầu cậu vui vẻ nói:
"Nhóc con, sao lại không vào trong?"
"Đã bảo chị đừng có gọi em là nhóc con nữa mà, em đã lớn rồi."
Nhìn cậu em trai đang mặt nhăn mày nhíu với mình, Hạ Hiểu liền phì cười.
Con trai bây giờ đều như vậy sao? Không thích người khác xem bản thân là nhóc con, cảm thấy như vậy chẳng ngầu chút nào.
"Được, không gọi nữa.
Em chưa trả lời câu hỏi của chị đấy."
Hạ Hâm lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra, cẩn thận lột vỏ rồi đưa cho Hạ Ngọc, tránh để cô bé làm loạn.
Cậu ngẩng mặt lên trời, thở dài một hơi rồi nói:
"Em không muốn nghe ba mẹ cãi nhau."
"Họ...!thường xuyên cãi nhau sao?"
Hạ Hâm gật đầu "Rất thường xuyên, mỗi lần đều do mẹ em kiếm chuyện trước.
Em nhớ, từ lúc bản thân hiểu chuyện, đã nghe rất nhiều cuộc cãi vã của họ.
Vì vậy, em không muốn Tiểu Ngọc giống như mình.
Mỗi lần cãi nhau em sẽ bế con bé đi chỗ khác, đợi tầm nửa tiếng gì đó thì trở về."
Hạ Hiểu không biết nên an ủi cậu thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ chứng kiến ba mẹ cãi nhau có một lần, sau đó không có nữa, yên bình mãi đến tận khi ly hôn.
"Chị..." Hạ Hâm nhìn cô nói "Em thật sự rất ngưỡng mộ chị.
Bao năm như vậy chị vẫn có thể sống vui vẻ, nếu đổi lại là em, chắc sớm không sống nổi rồi."
Hạ Hiểu bật cười "Em còn nhớ lúc nhỏ chị bị mẹ em đánh không? Sau đó chị bỏ nhà đi, được ông bà ngoại đem về nuôi, mới có thể sống tiếp.
Bà ngoại nói với chị, phải sống tốt, cho nên sau khi bà mất, chị tự mình bươn chải cuộc sống, chị không muốn làm bà buồn."
"Chị, có phải, em đã cướp đi gia đình của chị không?" Hạ Hâm cúi đầu âm thầm lau nước mắt
"Không trách em.
Cứ xem đây là duyên phận đi.
Dù sao, chị vẫn còn mẹ, mẹ chị rất thương chị, vậy là tốt rồi."
Hai chị em ngồi nói chuyện một chút, Hạ Ngọc ở bên cạnh chen vào mấy câu, liền làm thân được với Hạ Hiểu.
Ba người trông rất hòa thuận, mặc kệ bên trong đang có một trận phong ba bão táp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...