Từ sau chuyện đó, quan hệ giữa Cố Duệ và Hạ Hiểu trở nên căng thẳng hơn.
Hai người bây giờ ngồi cùng bàn mà chẳng khác gì người lạ.
Tại sao bây giờ mới là người lạ chứ không phải trước đây?
Bởi vì trước đây Hạ Hiểu vẫn tìm cách làm quen với Cố Duệ.
Dù anh không nói chuyện, cô vẫn bên tai anh lải nhải đến khi chán mới thôi.
Còn bây giờ, không ai nói chuyện với ai.
Hạ Hiểu không chép bài, không nói chuyện với Từ Khả thì sẽ nằm ngủ.
Hạ Hiểu không phải người nhỏ mọn, nhưng nếu sỉ nhục cô, thì cô rất để bụng.
Lý Tinh Thần nói cô làm ảnh hưởng Cố Duệ, vậy thì cô không đụng đến anh nữa.
Tuy quan hệ Cố Duệ và Hạ Hiểu không tốt, nhưng cô lại kết bạn được với một người.
Hôm nay trong lúc tan học, Hạ Hiểu bị gọi đến văn phòng, bị cô dạy Anh giáo huấn một hồi mới được cho về.
Cô chán nản lê từng bước đi ra cổng trường.
Vừa đi đến con hẻm sát bên trường, cô lại nghe tiếng quát nạt, giống như là đang bắt nạt người khác.
Hạ Hiểu ló đầu vào xem thử, nhìn thấy một đám nam sinh bao vây một nữ sinh, đặc biệt là nữ sinh ở giữa kia trong vô cùng quen mặt.
Hạ Hiểu tò mò bước vào xem thử mới nhìn kĩ được.
Kia không phải là lớp phó học tập của lớp 11-2, người ngồi trên cô – Khúc Tịnh Dao sao? Đúng là xã hội bất công, người giàu xem thường người nghèo, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu.
Khúc Tịnh Dao bình thường ít nói lại nhút nhát, cho nên mới dễ bị bắt nạt như vậy.
Hạ Hiểu đi lên vỗ vai vào tên đứng giữa, cậu ta liền tức giận quay sang mắng:
"Đứa nào làm phiền lão tử?"
"Yo, còn tưởng là người lạ, hóa ra là người quen."
Hạ Hiểu nhìn thấy gương mặt người kia liền cười khinh.
Cái tên trước mặt là Lục An Hạo, hiện học lớp 11-5 ban xã hội.
Trước đây cậu ta từng bị bắt nạt tống tiền, may mắn được Hạ Hiểu cứu, không ngờ bây giờ lại học đòi làm lưu manh rồi.
Nhưng có là lưu manh, thì gặp Hạ Hiểu cũng phải nể 7 phần.
Lục An Hạo vội cúi đầu nhận lỗi:
"Chị à, em sai rồi, em không nên nói như vậy, chị tha lỗi cho em."
"Tôi đâu có trách cậu.
Năm trước vẫn còn bị bắt nạt, bây giờ bắt nạt ngược lại người khác rồi à?"
Lục An Hạo gãi đầu cười hì hì với cô.
Thật ra cậu ta rất hâm mộ Hạ Hiểu, bởi vì tính cách mạnh mẽ không sợ cường hào của cô.
Sau khi được cứu, cậu ta luôn đi theo Hạ Hiểu xin cô nhận hắn làm đệ tử.
Nhưng Hạ Hiểu không có hứng thú, chỉ dạy hắn vài đòn phòng thân.
Sau đó Lục An Hạo cũng dần bỏ được tính nhút nhát, không ai dám bắt nạt cậu ta nữa.
Hạ Hiểu đi đến chắn trước mặt Khúc Tịnh Dao, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lục An Hạo giáo huấn:
"Tôi dạy cậu võ để phòng thân, không phải để bắt nạt người khác.
Còn nữa, cậu ta là người lớp tôi, không tìm hiểu à?"
"Chị, em sai rồi, sau này không dám nữa.
Em hứa, sau này sẽ cải tà quy chính, tuyệt không làm chuyện xấu nữa."
"Đi đi."
"Cảm ơn chị."
Lục An Hạo kéo đám bạn chạy mất dép.
Khúc Tịnh Dao nãy giờ ngơ ngác.
Hạ Hiểu ở trong trường nổi tiếng thường xuyên đánh nhau, làm cho ai cũng tưởng cô nàng bắt nạt bạn học.
Khúc Tịnh Dao cũng vì sợ Hạ Hiểu nên không dám nói chuyện, không ngờ hôm nay là người kia cứu mình.
Trong lúc Khúc Tịnh Dao còn đang ngẩn người, Hạ Hiểu đã cúi xuống nhặt đống sách vở bỏ vào cặp rồi đưa cho cô.
Khúc Tịnh Dao nhận lấy, vừa sợ hãi vừa cảm kích nói:
"Cảm...!cảm ơn cậu."
"Không có gì."
Hạ Hiểu bỏ lại câu này rồi bước ra ngoài.
Trở về cô còn phải ghé tiệm mỳ làm việc nữa, hôm nay đã tốn quá nhiều thời gian rồi.
Sáng hôm sau, Hạ Hiểu vừa vào lớp thì phát hiện trên bàn mình có một cái bánh mì và một hộp sữa chua.
Cô liền ngạc nhiên nhìn xung quanh xem có ai đang muốn giở trò không.
Hạ Hiểu trước giờ chỉ toàn là kẻ thù, làm gì có ai chuẩn bị cho cô mấy thứ này đâu.
Hạ Hiểu vỗ vai Từ Khả bàn trên hỏi:
"Từ Khả, cậu biết cái này của ai không?"
Từ Khả đang loay hoay chép bài tập của Khúc Tịnh Dao, không quay xuống mà thuận miệng nói:
"Của Tịnh Dạo đó, cậu ấy nói muốn trả ơn cậu gì đó."
"Hả?"
Hạ Hiểu vừa nghĩ vừa cười.
Từ trước tới nay người được Hạ Hiểu giúp cũng không ít, nhưng nếu không bị mắng thì là dửng dưng làm ngơ, một câu cảm ơn cũng không có.
Ngoại trừ Lục An Hạo luôn theo đuôi nhận cô làm chị, thì chỉ có Khúc Tịnh Dao thành tâm cảm ơn cô.
Hạ Hiểu đã ăn sáng rồi nên đem hai món đó bỏ vào ngăn bàn, để buổi trưa ăn.
Sau đó cô rướn người lên kéo cổ áo Từ Khả nói:
"Chép xong chưa? Cho chép với."
"Một dòng nữa, đợi chút."
Từ Khả chép xong bài thì đưa tập cho Hạ Hiểu.
Vừa chép được một trang thì Cố Duệ đi vào ngồi bên cạnh, vẫn dùng ánh mắt khinh người nhìn cô.
Nhưng bây giờ Hạ Hiểu không quan tâm nữa, ai cần cái tên này chứ.
Ai thích thì lấy đi, đem đi khỏi đây càng tốt.
Hạ Hiểu sắp chép xong thì Khúc Tịnh Dao đi tới, như thường lệ cô nói:
"Lớp phó, cậu đợi chút nha, sắp xong rồi."
"Hôm nay không có thu bài tập."
Giọng nói trong trẻo của Khúc Tịnh Dao phát ra làm trái tim nhỏ bé của Hạ Hiểu tan vỡ.
Sao không nói sớm chứ? Làm cô chép từ nãy đến giờ muốn gãy tay luôn rồi.
Còn Từ Khả nữa, ngồi ghi ghi chép chép hăng say như vậy khiến cô hiểu lầm.
Từ Khả tuy vô tình nhưng lừa được Hạ Hiểu liền vui sướng ôm bụng cười một trận sảng khoái.
Cô đang định đứng lên cho cậu ta một trận thì Khúc Tịnh Dao ngăn lại nói:
"Mặc kệ cậu ta đi.
Tôi muốn nói chuyện với cậu."
"May cho cậu cậu đấy." Hạ Hiểu vẫn không chịu thua vỗ lên vai Từ Khả một cái đau điếng rồi mới quay sang hỏi Khúc Tịnh Dao, "Có chuyện gì sao?"
"Chuyện hôm qua...!thật lòng cảm ơn cậu."
"Đã bảo không có gì mà, cậu đừng để bụng."
"Nói ra thật xấu hổ, trước đây tôi còn cho rằng cậu là người thích bắt nạt bạn học, không ngờ cậu lại cứu tôi."
"Biết sao được, tiếng xấu đồn xa mà.
Bởi vì tôi đánh nhau, bọn họ liền cho rằng tôi là kẻ bắt nạt.
Nhưng 'người không phạm ta ta không phạm người', họ không tới kiếm chuyện tôi cũng đâu cần đánh nhau làm gì cho mệt." Hạ Hiểu nói một hồi cảm thấy mình nói nhiều quá rồi nên cười hì hì xấu hổ, "Thật ngại quá, lảm nhảm nhiều như vậy."
"Không sao.
Hạ Hiểu, tôi...!có thể làm bạn với cậu không?"
Hạ Hiểu ngẩn người khi nghe câu này.
Ngay cả Tống Vy trước đây cũng là do ngồi cùng bàn mới trở thành bạn, không ngờ bây giờ Khúc Tịnh Dao lại chủ động đề nghị làm bạn với cô, đúng là chuyện vui trăm năm mới có.
Hạ Hiểu nhận được đãi ngộ như vậy liền gật đầu lia lịa:
"Được chứ, tôi cầu còn không được đó."
"Vậy sau này chúng ta là bạn, cậu cần gì thì cứ hỏi tôi, muốn chép bài tập cứ lấy của tôi chép, chữ của tôi đẹp hơn."
Câu này giáng một đòn nặng nề vào tâm lý của Từ Khả.
Rõ ràng là đang nói chuyện hai người, sao lại lôi mình vào vậy chứ? Từ Khả mặt mếu máo oán trách Khúc Tịnh Dao:
"Tịnh Dao, tôi còn cho rằng cậu là người tốt, không ngờ cậu độc miệng như vậy.
Tôi đúng là nhìn lầm người mà."
Biểu cảm của Từ Khả thành công chọc cười Hạ Hiểu và Khúc Tịnh Dao.
Hai người vui vẻ cười, Cố Duệ lại nhìn ngơ ngác.
Bản thân anh không nghĩ Hạ Hiểu sẽ tìm được bạn, không ngờ lại tìm được, vả lại còn là một học bá.
Đúng là đã xem thường cô rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...