Hạ Nhược Linh cũng bị giật nảy mình, nhưng vẫn là duy trì được ưu nhã vừa vặn tiếu dung, vừa đi tiến lên, vừa hướng microphone cười nói: "Các vị phóng viên, mọi người quả thật làm cho tôi giật mình mà? Liên quan đến bộ phim gần đây của tôi sắp công chiếu, tôi đã thông báo là sẽ có buổi họp báo sao? Mọi người đến đây thật mất công mà...”
Hạ Nhược Linh còn chưa nói xong, lại phát hiện phóng viên tất cả đều không nhìn mình, tất cả vọt tới trước mặt Cố Thần Diệp.
“Cố thiếu, xin hỏi ngàu đối với việc vị hôn thê của mình tại lễ đính hôn của hai người thay đổi chú rể, ngài có suy nghĩ gì?”
"Cố thiếu, chúng ta nghe nói ngài cùng Cửu Gia là quan hệ đường thúc, hiện tại Cửu Gia cùng vị hôn thê của ngài đính hôn, ngài thấy sao?"
Biểu cảm trên mặt Cố Thần Diệp triệt để không kềm được.
Hắn tức giận, cao giọng hét, “Mấy người đang nói cái gì?”
Bên cạnh Hạ Nhược Linh cũng trong nháy mắt đổi sắc mặt, cơ hồ bật thốt lên hô: "Ngươi nói Cửu Gia cùng ai đính hôn? !"
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau.
"Cố thiếu, chẳng lẽ ngài còn không biết? Lễ đính hôn hai ngày trước đã làm nên một trận huyên náo toàn bộ Vân Đô sao”
Cố Thần Diệp trầm mặt, nhanh chóng trong túi lấy điện thoại di động ra.
Sau khi xem xong, hàm răng của hắn co hồ bị nghiến đến chặt lại
Hai người không còn tâm tư cùng phóng viên dây dưa, cực nhanh liền lên xe rời đi.
.
.
Cố Thần Diệp để lái xe trước tiên đem Hạ Nhược Linh đưa về nhà, thậm chí đều không tiếp tục cùng với cô ta hỏi han ân cần, liền vội vã rời đi.
Mà trên thực tế, lúc này Hạ Nhược Linh cũng không có đối với hắn kiên nhẫn mỉm cười nữa, toàn bộ hành trình khuôn mặt đều khó chịu, lạnh lùng cùng ghen ghét.
Cố Thần Diệp vừa về đến nhà, nhìn thấy Cố phu nhân cùng Cố Dung Dung, lập tức giận tái mặt nói: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sanh Ca làm sao lại cùng Lục Cửu Thành đính hôn?"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi? !" Cố Hoành Đạt- cha của Cố Thần Diệp tức giận nói, “Nếu không phải mày làm loạn, sự tình sao biến thành thế này.
Hạ gai gọi điện thoại tới, nói rằng Hạ Sanh ca đã đáp ứng đem mảnh đất sang tên cho Lục Cửu Thành, lần này thì mày vừa lòng chưa? Mày có biết vì hạng mục này, Cố thị chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu nhân lực vật lực, nếu như không có mảnh đất kia, những đầu tư này chẳng khác nào tất cả đều trôi theo dòng nước? Tổn thất này mày gánh được nổi sao?"
Cố Thần Diệp sắc mặt một mảnh xanh xám, hai tay nắm thành quả đấm phát ra tiếng vang ken két.
“Cô ta, sao cô ta dám lừa con mà thông đồng với người đàn ông khác!!”
Mày người đàn ông đó vậy mà là Lục Cửu Thành
Ai cũng có thể, nhưng Hạ Sanh Ca tuyệt không thể cùng với Lục Cửu Thành! !
Cố phu nhân cũng không nhịn được phàn nàn nói: "Thần Diệp, bình thường làm việc cũng là rất biết nặng nhẹ, lần này làm sao lỗ mãng như thế? Không đâu lại chạy đến Trung Quốc tìm Nhược Linh”
Phanh ——!
Cố Thần Diệp hơi vung tay, trực tiếp đem bình hoa trên bàn trà đổ trên mặt đất, phát ra thanh âm binh linh bang lang.
Cố phu nhân bị giật nảy mình, "Thần Diệp, con sắc mặt làm sao khó coi như vậy? Được rồi được rồi, cũng không có gì lớn, bây giừ cũng chưa quá muộn; con đến tìm tiểu tiện nhân kia dỗ ngọt ả một hai câu, khẳng định thế nào cũng lại quay về ngoan ngoãn nghe lời con mà”
Cố Dung Dung mất hứng nói: "Dựa vào cái gì anh phải đi xin lỗi với ả đó? Rõ ràng chính Hạ Sanh Ca kia sai, câu dẫn tiểu thúc.
Cả nhà chúng ta vì cô ta mà bị người ta chỉ trỏ.
Nhất là con ra ngoài ai ai cũng nói con là có anh trai vậy mà bị một đứa con gái tư sinh của tiểu tam đá.
Thật mất mặt mà”
“Được rồi, con ít nói vài câu đi” Cố phu nân trừ g mắt nhìn con gái một chút, sau đó nói với Cố Thần Diệp, “Mẹ biết con không thích Hạ Sanh Ca, nhưng vì gia tộc con nhịn một chút.
Chờ khi có trong tay mảnh đất kia, con muốn làm sao ả đều được.
Bất quá hiện tại chỉ vì hờn dỗi con, chỉ cần con hạ mình thiết nghĩ nó sẽ lại quay về bên con thôi mà”
Cố Hoành Đạt cũng lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ ngươi làm thế nào, tóm lại mảnh đất kia nhất định phải cầm về cho ta."
Nói xong, trực tiếp phất tay áo tiến vào thư phòng.
Cố Thần Diệp hai tay gắt gao nắm chặt, tại thời điểm Cố phu nhân lải nhải bên trong, cũng phanh một tiếng đóng lại cửa phòng của mình.
Chờ trong phòng yên tĩnh lại, hắn mới cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Lục —— Cửu —— Thành ——!"
===
Thứ hai, trên bàn cơm.
Hạ Sanh Ca vừa ăn vừa hướng Lục Cửu Thành nói: "Cửu Gia, hôm nay bên cục bất động sản bắt đầu làm việc, anh có rảnh không? Chúng ta đi làm thủ tục sang tên a”
Lục Cửu Thành không chút lưu tình cho cô hai chữ, "Không rảnh."
Hạ Sanh Ca nghe vậy cũng không ngoài ý muốn.
Dưới trướng tập đoàn Lục thị có vô số sản nghiệp, Lục Cửu Thành khẳng định mỗi ngày chắc chắn đều bận cả trăm công nghìn việc
Một mảnh đất mà thôi, mặc dù đáng tiền, Cửu Gia thật đúng là chưa hẳn nhìn nhiều ở trong mắt.
Thế là Hạ Sanh Ca không nói thêm gì nữa, nhu thuận tiếp tục ăn cơm.
Ăn ăn, cô phát hiện, Lục Cửu Thành sẽ thỉnh thoảng xem cô một chút.
Hạ Sanh Ca nhìn trong mâm mình óng ánh sáng long lanh, mỹ vị đủ cả lại nhìn trước mặt Lục Cửu Thành vẫn là bánh mỳ nướmg cùng ca phê đen, cô lại đột nhiên tâm tình nổi lên, “Cửu gia hay là anh cũng nếm thử sủi cảo chưng này đi”
Lục Cửu Thành không nói lời nào.
Hạ Sanh Ca quan sát một chút nét mặt của hắn, thấy hắn không có ý tức giận, liền dùng đũa gắp cho hắn một cái.
Sau đó liền thấy Diêm La Lục Cửu Gia trong truyền thuyết uy danh hiển hách đoạt mệnh, từ từ ăn sủi cảo chưng.
Sợi tóc màu đen rủ xuống, phủ lên cặp mắt thanh lãnh sắc bén kia, lại lộ ra mấy phần nhu thuận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...