Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án FULL


Cùng lúc đó.

Hôm nay có vài vị khách quý đến nhà họ Đường.

Có người đứng đầu sàn giao dịch bất động sản, người giao dịch của công ty chứng khoán, những nhà tính toán thị trường chứng khoán giỏi nhất, thậm chí cả Tổng thư ký tài vụ nhà họ Lục cũng đã đến…
Những vị khách quý này trong giới kinh doanh thượng lưu đều là tinh anh, mỗi người đều là nhân tài có giá trị bản thân không tầm thường.

Tất nhiên, họ còn một thân phận khác là “gián điệp thương mại” do nhà họ Lục bồi dưỡng.

Khi đó, Lục Hoa Đào muốn bồi dưỡng một đám tay sai, nên đã tự tay chọn ra hơn 50 đứa trẻ ưu tú trong số hàng ngàn đứa trẻ mồ côi để huấn luyện.

Nếu tính sơ sơ, số tiền nhà họ Lục đầu tư cho mỗi người đều không dưới một triệu tệ.

Sau khi bọn họ lớn lên, trở thành nhân tài, Lục Hoa Đào đưa bọn họ vào nhiều ngành khác nhau trong khu vực, xóa bỏ thân phận mồ côi của họ, biến họ thành gián điệp thương mại.

Bây giờ, cả Lục Hoa Đào và Lục Thần Chương đều đã chết, Lâm Học Nguy là người duy nhất nắm giữ thân phận gián điệp thương mại của bọn họ.

Những vị khách quý đều đã đến đông đủ, hôm nay tâm trạng của ông Đường khá tốt.

Khi trò chuyện với khách, không khí cuối thu dễ chịu phảng phất trong vườn, hoa cúc vàng thơm ngát, đỉnh núi Nam Sơn cách đó không xa thấp thoáng trong mây trắng, trên núi phủ một lớp sương đỏ của lá phong.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, biệt thự nhà họ Đường và Nam Sơn hợp lại làm một, trông đẹp biết bao.

Ông ta biết, thời tiết tốt như thế này rất thích hợp cho các cuộc đàm phán kinh doanh, và càng thích hợp hơn để hướng tới một tương lai tuyệt vời.

Chỉ cần nhà họ Đường có được sự ủng hộ của những người trẻ tuổi tài giỏi này, tương lai sẽ vô cùng rộng mở.

Là người giàu nhất thành phố này thì có là gì? Tham vọng của Đường Trạch Hào không dừng lại ở đó.

Sau khi mua hết các mỏ kim cương của nhà họ Lục, rồi lấn sân sang thị trường bất động sản ở khu vực, tổng tài sản của nhà họ Đường đã lên tới 25 tỷ đô la Mỹ.

Khái niệm tài sản ròng 25 tỷ đô là như thế nào?
Muốn biết rõ thì, tổng tài sản của người đàn ông giàu nhất cả nước là 30 tỷ đô la Mỹ!
Bằng cách này, ông Đường Trạch Hào có thể lọt vào danh sách 10 người giàu nhất cả nước của Forbes khi ông ta 70 tuổi, đây mới là vinh quang thực sự!
Về sau những tinh anh trẻ tuổi trong ngành kinh doanh này cũng sẽ là tài sản có lợi nhất của nhà họ Đường.

Sau cuộc nói chuyện, Đường Trạch Hào còn cố ý bơm 10 triệu đô vào tài khoản nước ngoài của mỗi người bọn họ, như một món quà gặp mặt nhỏ để đầu quân cho nhà họ Đường.

Đồng thời, ông ta cũng trịnh trọng hứa, chỉ cần bọn họ làm việc tận tâm với nhà họ Đường, nhà họ Đường sẽ không đối xử tệ bạc với họ.

Tất cả những vinh quang mà Lục Hoa Đào có thể cho, Đường Trạch Hào có thể trả gấp đôi.

Chủ làm khách theo, chưa kể người trung gian giữa họ còn là Lâm Học Nguy.

Vì vậy, cuộc gặp gỡ này có thể coi là niềm vui của cả chủ nhà lẫn khách mời.

***
Mười hai giờ trưa, Đường Trạch Hào phái họ ra ngoài, mỗi người đều được thưởng một chiếc Rolls Royce.

Trong số các khách mời, chỉ có Hàn Nghiệp Long, thư ký cũ của Lục Hoa Đào còn ở lại, khi anh ta còn ở trong trại trẻ mồ côi, anh ta có mối quan hệ tốt nhất với Lâm Học Nguy.

Vì vậy, lần này đến nhà học Lục, Hàn Nghiệp Long có một mục đích khác, gặp anh Xà.

Đường Trạch Hào đáp ứng yêu cầu của anh ta, gọi người quản gia đưa anh ta đến trước mặt Lâm Học Nguy.

Cả Đường Khải và vợ đều đã sống ở ngoài một thời gian dài.

Hiện tại, khu vườn phía sau rộng mười lăm mẫu của nhà họ Đường thuộc về nơi ở của Lâm Học Nguy, anh ta có thể tự do sinh hoạt, nghỉ ngơi tại đây.


Khi Lâm Học Nguy nhìn thấy Hàn Nghiệp Long, anh ta nở một nụ cười chân thành hiếm có: “A Long, cậu đến rồi.”
“Đại ca.” Hàn Nghiệp Long đã quen gọi anh ta là đại ca.

Khi còn ở trại trẻ mồ côi, Lâm Học Nguy đã là thủ lĩnh tinh thần của bọn họ.

Trong những năm qua, dù họ có leo cao đến đâu, sự tôn trọng của họ dành cho Lâm Học Nguy vẫn luôn không thay đổi.

Nghe theo chỉ dẫn của anh ta, hành động theo kế hoạch của anh ta, đây gần như là một bản năng đã khắc sâu vào xương tủy bọn họ.

“Đến chơi ván cờ với tôi.” Lâm Học Nguy đưa khăn lau cho người giúp việc nhà họ Đường, sau đó ngồi xuống trước mặt bàn cờ đen, nói đùa: “Từ khi cậu tới làm ở tập đoàn nhà họ Lục, chúng ta chưa chơi một ván cờ nào cả.”
Sau khi tạm dừng một chút, anh ta nói đầy ẩn ý: “Tôi nghe nói cậu và Lục Hoa Đào từng đánh cờ với nhau vài lần, cách chơi cờ của ông ta như thế nào?”
Hàn Nghiệp Long thuận theo nhặt một quân màu trắng, đặt nó lên góc trên bên phải bàn cờ: “Vài năm trước kỹ thuật đánh cờ của lão gia khá tốt, nhưng những năm đó đánh cờ quá nóng vội, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội xoay chuyển tình thế.”
“Dù sao ông ta cũng già rồi, hai đứa con trai cũng không ôn hoà, ông ta vội vàng xao động là điều tất nhiên.” Lâm Học Nguy tiến lên một bước, chỉ ra bản chất vấn đề của nhà học Lục.

“Ngành công nghiệp trang sức kim cương không phải là thuốc chữa bách bệnh, kim cương là mặt hàng mà các thương gia làm nóng lên.

Giá trị gia tăng không là gì cả so với hàng xa xỉ.

Trong thế giới tương lai, giá trị thực phải được đặt trong ngành sản xuất, ví dụ như bất động sản, giáo dục, công nghệ điện tử…”
Hàn Nghiệp Long gật đầu: “Lục Hoa Đào biết chuyện này, cho nên mượn tay anh tiêu diệt nhà họ Hàn, khiến cho thị trường bất động sản xáo trộn một vòng, sau đó để cho nhà họ Lục kiếm lời.”
“Lục Hoa Đào có tham vọng rất lớn.” Lâm Học Nguy nhanh chóng chiếm thế thượng phong, anh ta suy nghĩ miên man sau mỗi nước cờ của mình.

“Thị trường bất động sản ở khu vực là một chiếc bánh lớn, Lục Hoa Đào muốn thay đổi từ một người ăn bánh thành người chia bánh.

Bằng cách này, trọng lượng được thay đổi.

Trong quá trình này, nhà họ Hàn và nhà họ Chu là hai chướng ngại vật lớn nhất của ông ta, Lục Hoa Đào phải loại bỏ bọn họ.”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
“May mắn là Lục Hoa Đào đã chết.”
Trên thực tế, trong nhiều năm qua, Lục Hoa Đào không ngừng theo dõi bí mật kinh doanh của người đối diện, thậm chí ngày nào cũng ép họ bán thông tin.

Nhưng cuộc sống của một gián điệp thương mại đã bao giờ dễ dàng? Bọn họ đều là mạo hiểm ngồi tù để làm việc cho nhà họ Lục.

Một khi bị Ủy ban điều tiết Chứng khoán Trung Quốc phát hiện, họ chỉ có thể ngồi tù.

Vì vậy, sự oán hận của Hàn Nghiệp Long đối với Lục Hoa Đào là rất lớn: “Ông ta luôn muốn nhìn thấy các con trai của mình đứng trên đỉnh cao kinh doanh trước khi chết.

Nhưng ông ta chưa bao giờ để ý tới hoàn cảnh của chúng tôi…”
Lâm Học Nguy mỉm cười bí ẩn: “Mong muốn của con người luôn không có chừng mực, lòng tham của nhà họ Lục luôn là vô tận, bây giờ tôi giao các cậu tới làm việc cho nhà họ Đường, nhưng Đường Trạch Hào không phải là ông chủ của cậu.”
Hàn Nghiệp Long sững sờ, không ngờ anh ta lại nói như vậy: “Anh Lâm, ý anh là Đường Trạch Hào cũng sẽ ép chúng tôi phải bán bí mật thương mại hết lần này đến lần khác ư?”
“Đúng vậy.” Lâm Học Nguy nói không chút do dự: “Đường Trạch Hào sẽ sớm trở thành người giàu nhất tỉnh này.

Khi ông ta trở thành người giàu nhất, thì sẽ muốn thống trị Đông Nam, khi ông ta thống trị được toàn bộ Đông Nam thì lại muốn thống trị thị trường trang sức và bất động sản trên toàn quốc…”
Bản chất của việc kinh doanh lấy lợi nhuận cũng giống như động cơ của các bậc đế vương và vua chúa thời xưa.

Sự khác biệt duy nhất là các hoàng tử và các vị vua đã sử dụng quân đội để xây nên giang sơn nhuốm máu, còn Đường Trạch Hào dùng tiền để xây dựng một đế chế kinh doanh khổng lồ.

Hàn Nghiệp Long gật đầu, một điều mà anh ta rất ngưỡng mộ Lâm Học Nguy là anh ta luôn rất khôn khéo trong việc tính toán suy nghĩ của mọi người.

Tuy nhiên, nghĩ đến những ngày tháng không chắc chắn về sau, anh ta vẫn lo lắng: “Anh Lâm, chúng tôi phải làm gì tiếp đây? Chúng tôi nên cung cấp vô điều kiện những bí mật thương mại cho nhà họ Đường hay phải giữ lại?”
“Cung cấp vô điều kiện mọi thứ ông ta muốn cho ông ta.” Lâm Học Nguy ra lệnh.

Hàn Nghiệp Long có chút lo lắng nói: “Nếu như chúng tôi cứ nghe theo lời ông ta, lỡ như ông ta qua cầu rút ván thì sao?”
“Cậu yên tâm, cuộc sống như vậy sẽ không quá lâu đâu.” Lâm Học Nguy trầm ngâm một lát, lần đầu tiên bộc lộ ra suy nghĩ cuối cùng của anh ta: “Dù sao thì tất cả của nhà họ Đường đều sẽ do tôi kế thừa.”
Nghe thấy những lời này, Hàn Nghiệp Long không khỏi cảm thấy bàng hoàng, anh ta chỉ nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Bởi vì anh ta biết, Lâm Học Nguy đã nói điều này thì chứng tỏ anh ta nắm chắc trăm phần trăm.


Nghĩ đến đây, Hàn Nghiệp Long lại xuống cờ một lần nữa, có chút kích động: “Đại ca, tôi muốn nói với anh một điều từ tận đáy lòng.

Bất kể chúng tôi trung thành với tư bản nào, chúng tôi cũng phải lấy mạng của mình để có được thông tin.

Nhưng cuối cùng, ai cũng sẽ coi chúng tôi là tay sai, chỉ có anh mới coi chúng tôi như một đối tác chân chính.”
Đúng vậy, bọn họ đều là những kẻ ở trong bóng tối, lại là tay sai được nhà họ Lục bồi dưỡng cẩn thận.

Bạn có biết những ngày tháng làm tay sai là như thế nào không?
Kể từ khi mười tuổi, những đứa trẻ mồ côi này thức dậy lúc năm giờ mỗi ngày để đọc và làm các câu hỏi, chỉ đi ngủ sau một giờ đêm.

Mỗi người trong số họ đều cực kỳ chăm chỉ, cố gắng vô cùng.

Bởi vì bọn họ biết rằng từng xu nhà họ Lục bỏ ra để bồi dưỡng họ đều không phải phúc lợi miễn phí.

Sự thật luôn phũ phàng như vậy, số tiền mà Lục Hoa Đào đầu tư vào họ ngày hôm qua sẽ bị vắt kiệt gấp đôi vào ngày mai.

Nhà họ Lục nuôi họ chỉ vì lợi nhuận.

Nếu như họ không có tài năng kinh doanh, không thể mang lại lợi ích cho nhà họ Lục, thì những đứa trẻ này sẽ giống như đống phế thải, không có giá trị tồn tại trong mắt Lục Hoa Đào.

Điều đáng sợ hơn nữa là, trong mười năm qua, nhà họ Lục đã bí mật xử lý hơn hai mươi loại phế thải như vậy.

Dù sao bọn họ đều là trẻ mồ côi, không có ba mẹ người thân, cho dù đột nhiên biến mất, chỉ cần nhà họ Lục xử lý đàng hoàng thì sẽ không ai hỏi những đứa trẻ mồ côi này đã đi đâu.

Không có ai là một kỳ tài kinh doanh bẩm sinh.

Trước áp lực sinh tồn khủng khiếp, họ chỉ có thể hy sinh tất cả những gì mình có lúc nhỏ để đầu tư vào trò chơi thương trường này từ sớm.

Những người khác học là vì trong sách có kho báu của riêng họ, còn bọn họ phấn đấu học tập là để không bị loại bỏ như một thứ phế thải.

Những đứa trẻ quý tộc được sinh ra với mọi điều kiện thuận lợi không thể tưởng tượng được chúng áp lực đến nhường nào.

Tuy nhiên, số mệnh vẫn luôn trêu đùa tất cả.

Khi còn bé, họ ngây thơ cho rằng mình có thể đổi đời nhờ kiến ​​thức nên chăm chỉ học hành.

Nhưng khi lớn lên, khi họ không thể thoát khỏi gông cùm của nhà họ Lục, và sau khi bị Lục Hoa Đào lợi dụng hết lần này đến lần khác, họ nhận ra rằng dù có trèo cao đến đâu thì họ cũng chỉ là một con chó được nuôi bởi nhà họ Lục.

Thiên tài giống như anh Xà, trong mắt Lục Hoa Đào là cái gì? Chỉ là một công cụ để giết người.

Bọn họ cố gắng làm việc để thành tài, trong mắt Lục Hoa Đào là cái gì? Chỉ là một kẻ tay sai đang bán mạng làm việc cho ông ta.

Chẳng qua chúng chỉ là những đứa trẻ mồ côi không ai cần, không có một vị phu nhân quyền lực nào tới che chở cho tất cả.

Vậy nên, họ đã trở thành mục tiêu của sự tàn phá và bóc lột của nhà họ Lục từ khi còn nhỏ, họ luôn phải sống dưới áp lực của sự cạnh tranh đáng sợ đến từ nhà họ Lục.

Họ lớn lên như vậy, dù có bao nhiêu tuổi thì thực chất trong lòng họ vẫn luôn là những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Chỉ khi biết rõ được điểm yếu này, họ mới cố gắng hết sức ôm lấy nhau, giúp nhau trở nên lớn mạnh hơn.

Bởi vậy, bọn họ vẫn luôn lo lắng, hoàn toàn tin tưởng Lâm Học Nguy, người bạn đồng hành mạnh mẽ nhất, để cuo anh ta nắm giữ vận mệnh của tất cả.

Thực ra nhà họ Lục là nghĩa trang dành cho trẻ mồ côi, bọn họ chưa bao giờ cảm kích việc Lục Hoa Đào nhận nuôi bọn họ.


Ngược lại, họ ghét mọi thứ về Lục Hoa Đào và chỉ nghe lời Lâm Học Nguy.

Họ cũng tin rằng Lâm Học Nguy là thủ lĩnh mạnh nhất trong số họ, anh ta cũng có khả năng kiểm soát tình hình xung quanh, trở thành một cao thủ đánh cờ quét sạch nhà họ Lục.

Chẳng bao lâu, ván cờ kết thúc, thắng bại đã rõ.

Bàn cờ đầy những quân đen, không còn quân trắng nào.

Hàn Nghiệp Long thán phục nói: “Anh Lâm, anh đúng là thiên tài.” Dừng lại một chút, anh ta chợt hiểu ra: “Tám năm trước, khi anh thực hiện vụ vỡ đập nước Danh Hồ, anh đã biết cục diện nhà họ Đường nuốt chửng nhà họ Lục như ngày hôm nay, có đúng không?”
“Đúng.”
Đối mặt với người bạn tốt cùng lớn lên với mình, Lâm Học Nguy nói rằng những lời trong lòng mà anh hiếm khi nói.

Thực ra, anh ta cẩn thận lên kế hoạch trong nhiều năm như vậy, mục tiêu không phải nhà họ Lục chó má đó, mà hướng đến Đường Trạch Hào.

Nhưng Hàn Nghiệp Long lại không hiểu: “Anh lên kế hoạch cho tất cả chuyện này như thế nào? Chẳng lẽ anh có thể biết trước tương lai, biết nhà họ Đường sẽ giúp chúng ta tiêu diệt nhà họ Lục sao?”
“Không phải tôi biết trước tương lai, mà là thân phận của tôi có quan hệ mật thiết với nhà họ Đường.” Sau khi ngừng lại, Lâm Học Nguy giải thích: “Khi tôi tám tuổi, mẹ tôi bị gửi đến một bệnh viện tâm thần để dưỡng lão.

Sau khi dùng thuốc, tình trạng của bà ấy trở nên xấu đi.

Có một ngày, bà ấy khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, đột nhiên nói với tôi, thực ra ba ruột của tôi là Đường Trạch Hào.”
Mẹ anh ta đã mang thai đứa con của Đường Trạch Hào.

Bà ấy muốn giết anh, nhưng bị ông ngoại ép phải sinh đứa trẻ ra.

Khi đó, vì nhất thời nóng giận, mẹ anh ta Lâm Vãn Mai đã giấu kín chuyện này.

Thực ra, mẹ anh ta luôn biết ba anh ta là Đường Trạch Hào, nhưng bà ấy không muốn kế hoạch tống tiền của ông ngoại thành công nên đã giữ kín bí mật này.

Mãi đến tám năm sau, trước khi được gửi đến trại trẻ mồ côi, Lâm Vãn Mai mới cảm thấy thương xót đứa con trai mình, nói cho anh ta biết ba ruột của mình là ai.

Vì vậy, khi mới tám tuổi anh ta biết mình là con trai của Đường Trạch Hào.

Hàn Nghiệp Long đã rất xúc động, thầm nghĩ chẳng trách từ khi mới bắt đầu, anh Xà đã mưu tính tài sản của nhà họ Đường, hóa ra người kế vị thực sự lại ở đây, bản thân anh ta đã đủ tư cách để thừa kế gia sản nhà họ Đường.

Ngừng lại một chút, Lâm Học Nguy tự cười nhạo bản thân: “Nhưng biết ba tôi là ai thì sao chứ? Lúc đó, tôi còn nhỏ, nhưng thật ra không ai muốn tôi sống.

Ông ngoại tôi muốn tôi chết, mẹ tôi ngay từ đầu đã không muốn sinh ra tôi.

Còn ba tôi, Đường Trạch Hào, mặc dù là người giàu nhất nơi này với tài sản ròng hàng chục tỷ tệ, nhưng ông ta đã khiến đứa con hoang của mình sống không bằng chết.”
Vậy anh ta đã lớn lên như thế nào?
Ngay từ đầu đã không ai muốn anh ta sống sót.

Từ khi còn nhỏ, anh ta đã bị bắt nạt, khinh thường, hai mắt đã sớm nhìn rõ mặt tối nhất của bản chất con người.

Vì vậy, anh ta sa vào bóng tối, anh ta chỉ tin vào quy luật mạnh được yếu thua.

Cho dù năm tám tuổi, anh ta đã gặp được thiên thần xinh đẹp nhất trong đời là Bạch Tường Tường, sự yêu mến của cô cả nhà họ Bạch cũng không thể thắp sáng nỗi u ám trong lòng anh ta.

Điều ấm ức hơn nữa là họ rõ ràng đều là con cháu của nhà họ Đường, cuộc sống của Đường Khải thì thuận buồm xuôi gió, còn đứa con ngoài giá thú trong bóng tối như anh ta lại sống một cách chật vật.

Có thể nói, sở dĩ anh ta trở thành anh Xà ngày hôm nay đều là do nhà họ Lục dạy, anh ta đã đi tới con đường không thể trở về.

Mà đêm hôm qua, chính ông Đường đã nói với anh ta.

Con trai, ba biết con đã đi một con đường dài, đây là chuyện bất đắc dĩ.

Ba có thể giới thiệu cho con một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi, để con có thể thay đổi khuôn mặt, bắt đầu trở thành một người tốt…
Những lời này đối với anh ta hình như hơi nực cười, phải biết rằng bóng tối của tuổi thơ đã không cho anh ta cơ hội để lựa chọn mình là ai, chỉ có thể làm một người đàn ông thông minh, mạnh mẽ.

Khi lớn lên, nguyên nhân thực sự khiến anh ta rơi vào bóng tối có mối quan hệ mật thiết với Bạch Tường Tường.

Ngay khi anh ta vừa tròn 20 tuổi, trong biệt thự nhà họ Lục đông đúc khách quý, Lục Hoa Đào đã để cho con trai mình và Bạch Tường Tường cử hành lễ đính hôn.

Vì vậy, anh ta buộc phải chứng kiến người con gái anh ta yêu nhất trở thành vợ chưa cưới của Lục Gia Nhiên.

Nỗi đau này đau đớn đến nhường nào chứ?
Anh ta là người ở bên cạnh Bạch Tường Tường mười năm, nhưng anh ta không thể có được cô.


≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, một kẻ tay sai được nhà họ Lục sử dụng, thậm chí còn không có đủ tư cách để đứng bên cạnh Bạch Tường Tường.

Anh ta chỉ có thể vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình.

Vậy nên, kể từ ngày đó, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh ta đã hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại bóng tối vô tận.

Sau này, anh ta thầm ước, một ngày nào đó trong tương lai, anh ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất, chắc chắn không để lại một ai là con cháu nhà họ Lục nữa…
Thế là anh ta bắt đầu lên kế hoạch, làm thế nào để lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.

Vì vậy, một loạt kế hoạch đã được lập ra.

Đầu tiên, tiêu diệt nhà họ Chu và nhà họ Hàn để giúp Lục Hoa Đào chiếm lĩnh thị trường.

Sau khi nhà họ Lục dẫm lên xác nhà họ Hàn để ăn sung mặc sướng, ngày càng lớn mạnh, lại mượn tay A Hoa tiêu diệt nhà họ Lục.

Hủy hoại danh dự của Lục Hoa Đào, để cho nhà họ Đường đường đường chính chính chiếm hết tài sản của nhà họ Lục.

Cuối cùng, anh ta giết chết đứa con trai duy nhất của Đường Trạch Hào, Đường Khải, biến mình thành người duy nhất thừa kế gia sản nhà họ Đường.

Trong kế hoạch này, không quan trọng có bao nhiêu người chết, bao nhiêu âm mưu được sử dụng.

Tất cả những gì anh ta quan tâm chỉ có kết quả.

May mắn thay, thành quả của anh ta đã bắt đầu đơm hoa kết trái.

Kể từ khi Lục Hoa Đào qua đời, không còn trở ngại nào trên con đường làm giàu của nhà họ Đường nữa.

Có thể thấy trước tương lai rằng nhà họ Đường chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, làm chủ thị trường của ngành bất động sản và trang sức trong nước, một mình làm bá chủ ở nơi này
Đúng lúc này, khi đang chơi cờ, Lâm Học Nguy nói với Hàn Nghiệp Long kế hoạch tiếp theo: “Bước cuối cùng của kế hoạch là kịp thời loại bỏ ba người nhà Đường Khải…”
Chỉ cần ba người nhà Đường Khải chết một cách hợp lí… Như vậy, Đường Trạch Hào sẽ không còn cách nào khác ngoài đổi đứa con hoang của mình thành người thừa kế.

“Anh Lâm, anh muốn làm gì?” Nghe vậy, Hàn Nghiệp Long rất cung kính: “Chỉ cần anh nói ra kế hoạch, mọi người sẽ sẵn lòng làm cho anh.”
“Ngày kia, Đường Khải sẽ ra nước ngoài.” Lâm Học Nguy nghiêm túc lên kế hoạch: “Nếu ba người nhà đó ra nước ngoài, gặp phải một vụ ám sát, ông ta nhất định sẽ nghi ngờ tôi.

Dù sao tôi cũng có rất nhiều quyền lực ở nước ngoài.

Vậy nên, nếu muốn Đường Trạch Hào không nghi ngờ tôi, địa điểm của vụ ám sát chỉ có thể lựa chọn ở…”
“Trong nước?” Hàn Nghiệp Long trầm tư: “Ở Trung Quốc thì thuận tiện hơn chỗ nào?”
Nhưng Lâm Học Nguy lắc đầu, anh ta nói: “Nếu Đường Khải bị ám sát ở Trung Quốc, điều đó sẽ dễ dàng dấy lên sự nghi ngờ của cảnh sát.

Hơn nữa, không dễ gì xóa dấu vết của vụ ám sát.

Chúng ta không thể để lại bất kỳ dấu vết nào, đừng để cảnh sát suy đoán ra tôi có liên quan đến nhà họ Đường.”
Thời gian trước ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, anh ta đã nếm trải sức mạnh của cảnh sát, mẹ con nhà họ Nhan và ba con nhà họ Trần đều không thể xem thường được.

Vì vậy, nếu anh ta muốn giết Đường Khải, anh ta phải phạm tội mà không để lại chút dấu vết nào, để cảnh sát không thể điều tra ra cái gì.

Đồng thời, kế hoạch ám sát này cũng không thể để Đường Trạch Hào nghi ngờ anh ta một chút nào.

Nếu không ông ta sẽ hận anh ta và không cho anh ta quyền thừa kế.

Vì vậy, nó phải giống như một vụ tai nạn.

Hàn Nghiệp Long hỏi: “Anh định làm ở đâu?”
“Trên máy bay.”
Lâm Học Nguy nói ra ba chữ.

Sáng sớm ngày kia, ba người nhà Đường Khải sẽ đáp chuyến bay xuyên quốc gia đến Anh, đây chính là cơ hội ám sát mà anh ta nhắm tới.

Vì vậy, anh ta đã sắp xếp sẵn kế hoạch này.

Khi máy bay bay qua Thái Bình Dương, nó sẽ ở trong vùng mù tín hiệu trong nửa giờ.

Chỉ cần máy bay của Đường Khải biến mất vĩnh viễn trong vùng mù của tín hiệu, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm ra manh mối, đây là tội ác hoàn hảo không để lại chút chứng cứ nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận