“Ai thèm để ý anh!” Trần Nhược Vũ gầm thét, đá cửa, ra ngoài.
Nén hơi thở, cô vọt một đường xuống lầu, thấy trong vườn hoa dưới lầu có ghế trống, cô nhịn không được ngồi xuống. Trần Nhược Vũ dùng sức thở, đầu óc có chút mờ mịt.
Anh mới vừa nói, anh muốn làm bạn trai cô sao?
Đầu óc Trần Nhược Vũ có chút rối bời.
Ban đêm hơi lạnh, gió nhẹ lướt quá, cũng khiến cô bình tĩnh lại.
Anh hôn cô, sau đó còn nói, anh muốn làm bạn trai cô.
Đây là do cô nghĩ đúng không? Không phải cô nghĩ đấy chứ?
Nhưng quan trọng là, cô rốt cuộc nghĩ thế nào?
Cô cũng không biết.
Cô nhất định là do quá tức giận, đầu óc liền rỗng tuếch. Cô chậm chạp đứng dậy, đi về nhà.
Vào cửa, thấy Lương Tư Tư đang vừa xem ti vi vừa đắp mặt nạ dưỡng da. Trần Nhược Vũ nhớ ra cô ấy có hứng thú với Mạnh Cổ, nhất thời cảm thấy mặt mình có chút ngu. Cô vội vã chào hỏi, rồi đi vào phòng.
Ngồi ngẩn ngơ bên giường, trong đầu cô vẫn trống rỗng.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cảm giác được mình là người ngu nhất thế giới.
Tư Tư nói đúng, giữa nam và nữ, muốn thân cận, sao lại có tình bạn đơn thuần được? Cô nhất định là rất ngu ngốc, mới nghĩ mình và Mạnh Cổ có thể như vậy.
Trong đầu cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh Cổ, rồi quen biết đến tận bây giờ.
Khi đó cô theo Cao Ngữ Lam vào phòng Mạnh Cổ, Mạnh Cổ cười ôm lấy Nữu Nữu đáng yêu. Từ lần đầu tiên cô đã thấy anh mặc bộ đồ màu trắng này thật sự rất đẹp trai, rất tiêu sái. Anh nói đùa, nói chuyện rất thú vị, cô lúc ấy không nhịn được cười. Thanh âm của anh rất êm tai, nụ cười rất tuấn tú.
Sau đó, cô bắt đầu theo đuổi anh, anh dùng phản ứng cự tuyệt cô, sau đó lại chính miệng nói từ chối, anh nói chỉ có thể làm bạn bè. Sau đó nữa, hai người chính là bạn bè.
Anh kiên định như vậy, chuẩn xác và quả quyết, không chỉ một lần dùng phương pháp khác nhau để biểu đạt rằng anh và cô là không thể. Mà cô cố gắng như vậy, nghiêm túc và cẩn thận đặt anh vào quan hệ bạn bè.
Bây giờ anh lại nói, anh muốn làm bạn trai cô.
So với nụ hôn đầu tối nay càng khiến tim cô rối loạn hơn.
Trần Nhược Vũ đứng lên, đi rửa mặt, cố gắng để bản thân thanh tỉnh một chút, sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Mới vừa ngẩn người đã phải trở về với thực tại, điện thoại di động chợt vang lên, làm cô sợ hết hồn.
Do dự một hồi lâu, cô lấy điện thoại ra nhìn, thật là may mắn, không phải anh.
Cô bắt máy: “Lam Lam, sao vậy?”
“Nhược Vũ, mình đã nói rồi a. Mạnh Cổ lại gọi cho Doãn Tắc. Lần này còn gầm thét cả nửa giờ. Mình đoán anh ấy uống nhiều quá, cứ lặp lại mãi cậu quá khinh người, nói cậu không xin lỗi anh ấy sẽ không tha cho cậu, nói liến thoắng không ngừng, còn lung tung lộn xộn, cũng không biết đang nói gì nữa. Nói mình nghe đi, cậu rốt cuộc đã làm gì anh ấy? Cậu từ quầy rượu mang anh ấy đi đâu vậy hả? Doãn Tắc nói hai người đi nhanh quá, anh ấy đuổi theo ra đến cửa đã không thấy hai người đâu cả.”
Trần Nhược Vũ đen mặt, ông chủ Doãn có phải toàn tin bát quái không, còn đuổi theo ra cửa.
Hai người bọn họ không phải là đi nhanh, mà là ở trong góc tường đen thùi lùi kia kìa…. Trần Nhược Vũ đỏ mặt, vội vàng đánh trống lảng với Cao Ngữ Lam, hỏi cô: “Cậu nghe được điện thoại của Mạnh Cổ? Anh ấy còn nói gì không?”
“Anh uống nhiều quá, gọi cho Doãn, rồi hình như lặp lại những câu giống nhau, Doãn Tắc cũng không đủ bình tĩnh nữa, để điện thoại một bên cho anh ấy nói một mình, còn anh xem tivi. Tay mình nhột, liền cầm điện thoại lén nghe, kết quả nghe nhiều cũng không hiểu, dù sao anh ấy thật sự rất tức giận.”
Uống nhiều đến nỗi lời nói không mạch lạc? Trần Nhược Vũ cau mày, lúc cô đi rõ ràng anh còn rất bình tĩnh. Chẳng lẽ lại uống tiếp sao?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình có giúp cậu hỏi Doãn Tắc, xem Mạnh Cổ nói gì với cậu. Kết quả anh ấy chỉ cười, nói chuyện của đàn ông, không thể cho mình biết.”
Chuyện của đàn ông là chuyện gì? Trần Nhược Vũ chợt cảm thấy da đầu tê dại, Mạnh Cổ và Doãn Tắc cùng ở chung tiểu đội, ai biết hai người bọn họ tụ lại một chỗ sẽ nói những gì? Hơn nữa tên Mạnh Cổ kia bây giờ lại chạy ra ngoài uống rượu nữa?
Tim Trần Nhược Vũ gấp gáp, không nói gì với Cao Ngữ Lam nữa, cô nói ứng phó mấy câu, cúp điện thoại, liền gọi cho Mạnh Cổ.
Lần đâu tiên anh không nhận, lần thứ hai vang lên là rất lâu sau đó.
Quả nhiên là say đến nỗi không thể nói gì được, hơn nữa thanh âm Mạnh Cổ mơ mơ màng màng, cô không xác định anh chắc là ngủ thiếp đi sau đó bị quấy tỉnh.
Trần Nhược Vũ tức giận hỏi: “Anh ở đâu?”
“Cô là ai?” Anh không đáp, còn hỏi ngược lại. Trần Nhược Vũ lắng nghe, điện thoại bên kia rất yên tĩnh, cho nên anh chắc không phải ở quầy rượu.
“Anh có nhà không?”
“Âm thanh rất quen, giống con người đáng ghét Trần Nhược Vũ đó.”
Trần Nhược Vũ cắn răng, gạch chéo, còn nói muốn làm bạn trai cô, chưa được bao lâu đã mắng cô đáng ghét.
“Anh ngủ chưa? Ở nhà sao?” Dù sao đi nữa, trước hết phải biết rõ anh có ở nhà không, có an toàn không đã.
Mạnh Cổ phản ứng rất chậm, thật lâu mới “Ừ” một tiếng.
Cô lại hỏi: “Đang ngủ trên giường sao?”
“Cô là Trần Nhược Vũ sao?” Anh lớn miệng hỏi cô.
“KHÔNG PHẢI!” Cô hoàn toàn tức giận.
“Không phải là cô ấy sẽ nói cho cô biết, là ngủ trên giường. Nếu là Trần Nhược Vũ, sẽ nói cho cô ấy biết tôi ngủ trên sofa.”
Trần Nhược Vũ vỗ trán, tức mà không thể nói ra: “Anh lại uống rượu?”
“Trần Nhược Vũ rất ghét” Anh đáp lời.
Anh mới ghét. Trần Nhược Vũ thật muốn cầm thứ gì đó đập anh, xú nam nhân này, về sau sẽ không quản anh nữa, để anh uống chết đi.
“Trong nhà có rượu.” Anh chợt nói.
Phách Vương Long tiên sinh say quả nhiên phản xạ kém đi.
Xem ra bây giờ không phải thời cơ tốt để nói chuyện với anh. Thôi, dù sao cô cũng không muốn hiểu rõ chuyện, biết anh hiện giờ không có việc gì là được rồi.
Cô đang định nói: “Vậy anh ngủ đi, em cúp máy.” Kết quả, Mạnh Cổ chợt hung tợn hét to một tiếng: “Trần Nhược Vũ!”
Trần Nhược Vũ giật mình, hét trở lại: “Cái gì?”
“Em rất nghiêm túc hôn anh, hôn xong rồi, em lại bày ra dáng vẻ chán ghét như nuốt phải con ruồi ấy, còn đá anh, không nhận điện thoại của anh. Em vũ nhục tự ái của anh!”
Trần Nhược Vũ sửng sờ, cô có bày ra bộ dạng ghét bỏ sao? Còn giống nuốt phải con ruồi? Có nói quá rồi không vậy?
“Cho nên anh muốn em nói xin lỗi! Nếu không em coi như xong rồi đó!”
Thế vẫn chưa xong à? Nên mới ra khỏi quầy rượu liền đánh cô sao? Vậy anh nói muốn làm bạn trai cô là ý gì đây? Đùa bỡn cô sao?
Trần Nhược Vũ cũng nổi giận: “Anh mới là người nên nói xin lỗi mới đúng! Anh nghĩ anh là ai, đáng đời con người hôn người khác, đã vô lễ, còn giở trò lưu manh! Anh mới là người nên nói xin lỗi, nếu không anh không xong với em đâu!”
Đầu dây bên kia yên lặng một luccs, sau đó vọng lại thanh âm mềm nhũn của Mạnh Cổ: “Nói xin lỗi em sẽ hết giận anh sao? Anh muốn làm bạn trai em.” Giọng nói nghe rất có vẻ rất uất ức, giống như giọng một đứa trẻ yếu ớt, rồi lại lười biếng lộ ra sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Trần Nhược Vũ sửng sốt, cảm giác như bị đánh một cái. Tha thứ cho anh à? Không tức giận nữa? Chuyện này phải xử lý sao đâu? Sao cô cứ có cảm giác không rõ ràng.
Cô thật sự không biết nên đáp lời Mạnh Cổ thế nào, đầu bên kia, Mạnh Cổ đã hung tợn nói: “Từ nay về sau, anh thấy em lần nào sẽ hôn em lần đó, hôn đến khi em không còn ghét bỏ anh nữa thì thôi!”
Trần Nhược Vũ lại bị tập kích, càng không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Gặp lần nào, hôn lần đó? Bây giờ là tình hình gì đây? Đầu óc cô bị không chế, trên mặt vừa nóng vừa lạnh, sau đó, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Mạnh Cổ! Những chuyện này anh không nói với Doãn Tắc đấy chứ? Cô mắng anh, con người này nếu cả loại chuyện này cũng nói hưu nói vượn với người khác, chắc cô không cần làm người nữa rồi.
“Lại gì nữa? Bây giờ anh đang nói chuyện với em đó. Trần Nhược Vũ, cô gái ngu xuẩn này.” Mạnh Cổ rống càng lớn: “Anh muốn làm bạn trai em! Em dám nói với anh ai để ý em, rồi còn bỏ rơi em. Đứa con gái này, em không xong với anh!”
Lại chuyện bạn trai?
Trần Nhược Vũ lơ đi thái độ hỏng bét kia của anh, chợt tim cô đập rộn ràng, cô muốn nghe trọng điểm.
“Bác sĩ Mạnh, sao anh lại hôn em? Vì sao muốn làm bạn trai em?” Cô thừa dịp anh say, cơ hội không thể lỡ, nếu bỏ qua nhất định không có lần thứ hai.
“Vì sao, còn phải hỏi nữa? Em không biết…” Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã đột nhiên ngắt.
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm tiếng “tút tút” của điện thoại, có chút sửng sờ, cô đoán là anh muốn nói “Em là đồ ngốc!” nhưng sao điện thoại lại ngắt giữa chừng?
Cô ngây người, lại ngây người, lấy hết dũng khí gọi lại, nhưng điện thoại vang lên thanh âm thông báo đã khóa máy.
Chẳng lẽ…
Điện thoại của anh hết pin rồi!
Hết pin vào lúc này sao?!
Ngay vào lúc này à?!
Trần Nhược Vũ rối loạn. Hiện giờ cô thật muốn biến thành di động của Mạnh Cổ, để anh nói rõ ràng. Rốt cuộc anh vì sao mà phát điên?
Anh không thể nào thích cô! Cả thế giới đều biết kiểu con gái anh thích cái thể loại xinh đẹp kia… Từ lần đầu yêu anh đã rất quật cường, người thứ hai hay thứ ba đều khéo léo, hào phóng. Dù xét về ngoại hình hay cá tính, đều khác cô.
Anh từng cự tuyệt cô! Nói hai người chỉ có thể là bạn bè!
Anh là Đào Hoa Lâm tiên sinh, có rất nhiều đóa hoa đào, mà cô cũng chỉ là một cành đào thối.
Hôm nay anh bị đả kích, tâm tình không vui, cô lại xuất hiện đúng lúc, quan tâm anh, hiểu anh, biết anh cần sự chăm sóc, động viên, cho nên anh cảm động? Cha anh sắp xếp cho anh xem mắt, anh không thích, tình đầu tìm đến, anh thấy phiền, cho nên anh cần một người bạn gái? Cô lại đang ở cạnh anh, cô thích anh, anh biết, vì vậy mới có cơ sự này?
Chiều nay Trần Nhược Vũ ngủ không ngon. Nhưng cô càng suy nghĩ, thì càng không dám đi hỏi rõ anh.
Quả nhiên, lúc muốn lại mất đi, mất rồi sẽ không trở lại sao?
Hai ngày liên tiếp, Trần Nhược Vũ thất hồn lạc phách. Cô chưa gọi cho Mạnh Cổ, mà Mạnh Cổ cũng không gọi cho cô.
Nhiều lần cô cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, cô cảm thấy, mình không nên gọi trước. Dù sao đi nữa cũng là anh trêu chọc cô, anh gọi cho cô trước mới phải. Nếu anh đã không gọi cho cô, cô càng không nên mặt dày mà liên lạc với anh làm gì.
Hơn nữa cái con người muốn làm bạn trai cô kia, mới ngày thứ hai đã chơi trò mất tích, điều này khiến cô cũng không thấy dễ chịu. Mấy ngày trôi qua, rốt cuộc Trần Nhược Vũ cũng nhận thấy, bản thân cứ chần chừ rối rắm là sai lầm, sự thông minh cũng bị hạ thấp, tình cảm của bản thân cũng trở thành trò cười. Chuyện của Mạnh Cổ, cô không hẳn nghĩ là thật, nên khi Chu Triết hẹn cô, cô liền đồng ý.
Vừa cúp điện thoại của Chu Triết, cô lại nhận được điện thoại của Đường Kim Tài. Anh nói muốn cảm ơn Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ giúp nhà anh lần trước, gia đình anh vô cùng cảm kích, muốn mời Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ cùng ăn bữa cơm, mong bọn họ nhận lời.
Trần Nhược Vũ muốn tìm cách từ chối, nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là lý do quang minh chính đại để gọi cho Mạnh Cổ sao? Vì vậy cô nói mình thử hẹn trước đã, xem bác sĩ Mạnh có rảnh không.
Đường Kim Tài ở đầu dây bên kia nói quanh co: “Nếu bác sĩ Mạnh không rảnh, Trần tiểu thư tới cũng được, cũng đã lâu không gặp cô. Tí nữa tôi gửi địa chỉ cho cô, cô nhất định phải tới a.”
Trần Nhược Vũ có chút…, ý tứ trong lời nói khiến cô có chút không thoải mái, nhưng vừa rồi cô không cự tuyệt, chỉ nói hỏi Mạnh Cổ, bây giờ lại nói bản thân không rảnh thì không được, cô nói quanh co, cũng coi như đồng ý.
Cô nghĩ rất, xem phải nói sao với Mạnh Cổ. Bữa tiệc của Đường Kim Tài, Mạnh Cổ nhất định không đi rồi, mà cô cũng không phải muốn hẹn anh, điều quan trọng là, phải lấy chuyện này làm cớ dạo đầu, để nói tiếp với anh chuyện hôm nọ.
Quan hệ của hai người bây giờ có chút ngập ngừng, dù sao cũng có vấn đề. Hơn nữa, nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ lại kéo dài quan hệ không rõ ràng thế này, có đến với nhau hay không cũng phải nói cho rõ ràng.
Trần Nhược Vũ vẫn chần chừ tới tận bữa tối, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm gọi điện cho Mạnh Cổ. Dù sao cũng chỉ là gọi điện, tùy cơ ứng biến là được, cô cũng phải thử trước thái độ của anh xem thế nào.
Mạnh Cổ nhận máy, anh rõ ràng nói bằng giọng mũi.
Cảm giác với người này! Bốc lên! Rồi!
Trần Nhược Vũ chưa nói được mấy câu đã bắt đầu tức, cô cũng biết! Hôm đó náo nhiệt như vậy, anh không bệnh mới lạ!
Cô kiềm chế tâm tình, nói chuyện Đường Kim Tài với Mạnh Cổ, trong lúc chờ Mạnh Cổ từ chối, cô đã nghĩ kĩ xem sau đó sẽ nói gì nữa. Cô muốn vờ hỏi anh sao lại bệnh, rồi dẫn dắt câu chuyện trở lại đêm hôm đó, yêu cầu anh giải thích.
Kết quả thật không ngờ tới, Mạnh Cổ lại nói: “Được, anh đi. Mấy giờ, ở đâu?”
“Hả?” Trần Nhược Vũ sững sờ, anh muốn đi náo nhiệt rồi à? “Anh còn đang bệnh, đi cái gì?”
“Anh muốn đi.”
“Bệnh thì an phận nghỉ ngơi đi.”
“Anh muốn đi.” Mạnh Cổ tương đối kiên trì.
“Anh ngồi trên bàn ăn mà hỉ mũi thì rất vô phép.”
“Đó không phải là vấn đề!” Mạnh Cổ căn bản không chấp nhận lời khuyên, anh chỉ hỏi: “Ngày mai chúng ta gặp mặt ở đâu?”
Tác giả có lời muốn nói: Phách Vương Long tiên sinh bị cảm đến hỉ mũi, ha ha ha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...