Ngòi nổ đã bùm bùm bùng cháy, ngọn lửa khét lẹt bùng lên.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Chương đang ngưng tụ sát khí, hung thần ác
sát nhìn thẳng người to gan lớn mật dám nhổ râu hùm, ánh mắt hung ác kia như muốn cắt từng miếng thịt trên mặt anh ta ra.
Miệng người đàn ông này thật là tiện!
Tả Thiên vụng trộm nhìn Khương Lai vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng như thường: "Người đàn ông này từng theo đuổi em?"
Khương Lai gật gật đầu, Ứng Cảnh Nhân là một vết nhơ trong đời cô, bất kể cô
đi đâu, anh ta cũng bám đuôi, so với cái đuôi theo sau thì càng phiền
phức và khó chịu hơn, vì vậy trong kí ức của cô hầu như không tồn tại
chuyện liên quan đến anh ta.
Anh ta có thể tranh cãi gay gắt với giáo sư, nhưng lại giao tiếp đầy tình cảm với cô, còn có thể bất
ngờ quỳ gối dưới chân cô vào dạ tiệc nguyên đán; thậm chí nửa đêm sẽ giả trang thành con gái xông vào khu kí túc xá của nữ, ở bên ngoài kí túc
xá của cô ngang nhiên tự đàn tự hát tỏ tình.
Những chuyện cũ theo nhau ùa về, Khương Lai chậm rãi hít vào một hơi, đâu phải chỉ là
một vết nhơ, mà thực ra là một cơn ác mộng không thể thoát khỏi, may mà
về sau anh ta thấy không thể công kích thành lũy của Khương Lai, tự nhận thấy xấu mặt, không còn lòng tin cũng không còn những suy nghĩ như vậy
nữa, lúc này Khương Lai mới thoát ra khỏi cơn ác mộng ấy.
Tả Thiên nhìn bọ dạng cô nghe xong lại đắm chìm trong ký ức, có chút không biết là tư vị gì: "Em đang nghĩ tới anh ta?"
Khương Lai theo phản xạ định gật đầu, lại giống như nhớ tới cái gì nghiêm
trang bổ sung: "Tả Thiên anh không cần ghen, cho dù anh và em không gặp
lại, em cũng sẽ không có bất cứ tiến triển gì với anh ta."
Tả Thiên xấu hổ nhẹ ho khụ một tiếng, biểu thị công khai chủ quyền nắm tay Khương Lai.
Nhưng mà rõ ràng anh làm điều thừa, lực chú ý của mọi người ở đây đã bị hai
người đang đánh nhau kia hút đi, nói là cãi nhau có lẽ cũng không đủ
chính xác, bởi vì Ứng Cảnh nhân dường như không có đường sống nào để
chống cự, từ đầu tới cuối đều bị bao vây để chờ đánh, âm thanh gào khóc
thảm thiết không ngừng vang lên, thê thê thảm thảm đau buồn.
Lữ Chương dùng tay đánh dùng chân đá, khí quá bất tiện dùng cả tay lẫn
chân, răng nanh cũng là vũ khí có thể dùng được, một khe cửa nho nhỏ đã
không đủ để thỏa mãn mọi người, những người hiểu chuyện đều đi ra từ sau những cánh cửa, làm lộ ra hết bộ mặt thật.
Tả Thiên bị những hành động hung tàn làm cho khiếp sợ: "Khương Lai, chúng ta có nên đi khuyên can hay không?"
Khương Lai không chịu buông tay: "Không liên quan, bọn họ ba người đánh nhau
thì năm người xem, Lữ Chương ra tay có chừng mực, nhìn qua khủng bố
nhưng cũng không phải việc gì lớn, em còn có một đống lớn chuyện phải
làm, đừng nhìn chỗ đó, chúng ta đi tới phòng nghiên cứu cố gắng, hoàn
thành sớm một chút được không?"
Thật sự không liên quan sao? Bị Khương Lai kéo đi tới phía trước như rối gỗ, Tả Thiên quay đầu lại
mấy lần, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu càng ngày càng thê lương, nói là chim đỗ quyên khóc không ra tiếng cũng không đủ.
Mà người vây
quanh bốn phía để xem trò vui cũng ngày càng nhiều, tục ngữ nói vật họp
theo loài, rốt cuộc Tả Thiên cũng hiểu được chân lý của câu nói này,
giống Khương Lai kỳ quái ăn cari vào bữa sáng với anh, nhưng vẫn đúng là một bữa ăn sáng, cực kỳ bình thường.
Khương Lai vào phòng
nghiên cứu, đôi mắt to bắt đầu sáng lên, bộ dáng có chút giống như khi
thấy anh, Tả Thiên vuốt cằm len lén so sánh một chút, ừ, vẫn là nhìn anh thì đôi mắt cô to sáng hơn.
Khương Lai đi lên trước bận tối mày tối mặt với đống dụng cụ lớn, Tả Thiên không có việc gì để làm, rót cho Khương Lai một cốc nước, tự mình đưa đến bên môi cô: "Ngoan, uống
một ngụm, môi em đã khô hết rồi."
Khương Lai tiến gần lại
tay anh nhấp một ngụm, con ngươi màu đen trong sáng nhìn Tả Thiên:
"Không cần uống nước, đi toilet sẽ bỏ qua kết quả thí nghiệm, anh hôn
nhẹ em, điều này cũng không được."
Tả Thiên buồn cười ở trên môi Khương Lai *** ***, đang muốn xâm nhập, Khương Lai lại keo kiệt mím môi quay đầu đi chỗ khác: "Nếu anh buồn chán có thể nghịch máy tính, có thể em sẽ làm việc rất lâu."
Nếu nghịch máy tính có thể về nhà, anh tới nơi này chính là muốn giúp đỡ cô những chuyện khó khăn.
Tả Thiên tiếp tục làm cái đuôi nhỏ của Khương Lai, Khương Lai bước lên một bước, anh cũng bước lên một bước, Khương Lai lùi về phía sau, anh cũng
bước ra sau, nhưng mà như vậy trước mặt cùng sau lưng lại giống như
có chướng ngại lớn, thường xuyên cản trở đường của Khương Lai, cô cúi
đầu chỉ để ý xem ống nghiệm trên tay, nhiều lần đột ngột ngẩng đầu đều
va vào ngực Tả Thiên.
Đầu có cứng đến mức nào cũng không
chịu nổi khi bị va chạm nhiều lần, Khương Lai bất đắc dĩ ngẩng đầu:
"Thật sự không cần để ý đến em, anh ngồi chơi máy tính là được, em chỉ
cần biết là có anh ở đây cũng đã cảm thấy có rất nhiều động lực rồi."
Lừa ai đó, cũng không phải những hình ảnh quái dị gì, nếu anh ngồi xa như
vậy, làm sao em có thể cảm nhận được, nhất định qua một lúc em sẽ quên
anh không còn một mảnh, Tả Thiên âm thầm lẩm bẩm, ngoài miệng lại dùng
tới tiết mục khổ chuyện: "Khương Lai có phải em ghét bỏ anh không học
vấn không nghề nghiệp hay không, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng
không thể giúp có phải hay không?"
Khương Lai vội vàng phủ quyết, bởi vì nói quá nhanh mà thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi: "Không có...... Em......"
Tả Thiên tự giễu ngắt lời cô: "Khương Lai em không cần sợ xúc phạm tới
anh, không liên quan, dù sao anh thật sự cũng không thể giúp cái gì,
thật sự là rất có lỗi, rõ ràng cái gì cũng không biết còn tự cho là
đúng."
Nhìn Tả Thiên dùng thái độ vô vị này để khiển trách
mình, Khương Lai khổ sở vô cùng, đều là cô không tốt, là cô không nghĩ
đến tâm tình của Tả Thiên.
Khương Lai luống cuống tay chân
đưa vài cái dụng cụ hóa học đã dùng qua cho Tả Thiên: "Vậy anh giúp em
rửa được không? Không cần lo lắng, những dụng cụ này đã dùng qua nên
không có tính ăn mòn, trực tiếp tẩy rửa là được."
"Được, không thành vấn đề, nhất định anh sẽ rửa sạch sẽ, sáng bóng luôn ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...