Cùng anh bỏ trốn

Chương 5: Không mâu thuẫn.
 
Tìm Trần Tứ là việc không có khả năng, cả đời này cũng không thể tìm Trần Tứ.
 
Tống Gia Mạt khép mắt lại, khi mở ra đã là sáng hôm sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn nói chuyện với Trần Tứ  nữa thì chính là chó ——
 
Đây là ngày đầu tiên cô không làm chó.
 
Cô thức dậy rất sớm, không để Trần Tứ phải gọi, trước khi anh tỉnh, cô đã ra khỏi nhà và cầm lấy một cái bánh sandwich trong tủ lạnh.
 
Sáu giờ hai mươi phút, Trần Tứ thức giấc, vừa bước đến phòng cô đã thấy cửa phòng mở toang, chăn đã được gấp thành một khối nhỏ, đặt ở cuối giường.
 
Anh quay đầu hỏi dì Giang: “Tiểu Tỉnh[1] đâu ạ?”
 
Đây là biệt danh trước đó anh đặt cho cô, bởi cô gái nhỏ sinh ngày 22 tháng 2, toàn là 2, gom thành một chữ “Tỉnh”.
 
[1] Tỉnh (井), số hai (二): nhóm lại đúng là thành chữ “Tỉnh” luôn nè :)))). À chữ “Tỉnh” này nghĩa là cái giếng nha.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy, sau khi đặt xong, cô vẫn chống cự một khoảng thời gian, nhưng rồi cũng từ từ chấp nhận, đôi lúc xã giao trên mạng xã hội còn dùng tên này.
 
Dì giúp việc vỗ vỗ tạp dề, cười nói: “Tiểu Mạt dậy rất sớm, đã đi được một lúc lâu rồi.”
 
Thiếu niên rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới ngồi xuống cạnh bàn.
 
“Vâng.”
 
*
 
Bầu trời buổi sáng từ từ hừng sáng, dần chuyển sang tông xanh nhạt, thiếu nữ đeo cặp sách, nhẹ nhàng khoan thai cất bước vào khuôn viên trường học.
 
Tống Gia Mạt đi ngang qua sân thể dục, sau lưới sắt có nam sinh đang chơi bóng, không hiểu sao cô lại nghĩ đến Trần Tứ,  quay đầu đi, “xùy” một tiếng cực khẽ.
 
Trong phòng chỉ có lớp trưởng phụ trách mở cửa, thấy cô thì giật mình sửng sốt nói: “Đến sớm thế?”
 
“Đến làm đề thi.” Cô cười híp mắt, “Trước kì thi tháng mình phải làm theo tiết tấu này.”
 
Cô vừa gặm sandwich, vừa làm đọc hiểu, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đã tới hơn phân nửa.
 
Triệu Duyệt vô cùng lo lắng ngồi xuống: “Mau mau mau, toán học!”
 
Ngắn ngủn mấy chữ, Tống Gia Mạt đã hiểu được ý của cô ấy, rút quyển bài tập toán học tối qua ra, không quên đưa cả sách giáo khoa qua: “Trên sách còn có câu hỏi kiểm tra miệng, đừng quên đấy!”
 
Triệu Duyệt vội vàng chắp tay thi lễ: “Người tốt cả đời bình an.”
 
Sau đó lập tức lao vào đại quân bổ sung bài tập.
 
Mãi đến khi hàng đầu vang lên vài tiếng ho khan, tổ trưởng liều mạng phát ra tín hiệu, động tác tay của cả đám đang bổ sung bài tập đồng loạt dừng lại, mò sang quyển sách tiếng Anh bên cạnh, mở ra đọc to.
 
Không bao lâu, chủ nhiệm giáo dục đi ngang qua, liếc vào trong mấy lần mới hài lòng rời đi.
 
Triệu Duyệt trừng lớn mắt: “Trường học của các cậu khủng bố thật, cứ như mình đang ngồi tù ấy.”
 
“Đừng nói bậy,” Tống Gia Mạt liếc cô ấy, “Ngồi tù nào có đáng sợ như vậy.”
 
“……”
 

Sau khi đọc bài sáng sớm xong, có mười phút nghỉ giải lao.
 
Tống Gia Mạt vừa đứng dậy, Triệu Duyệt đã sôi nổi: “Đến quầy bán quà vặt hả? Mình cũng đi!”
 
“Không,” Cô cười cười, “Mình đi tìm giáo viên muốn in đề thi, đi in một chút, có thời gian rảnh thì làm.”
 
Triệu Duyệt nhìn lướt qua: “Nhiều đề vậy à? Cậu liều mạng quá đấy, không phải mình có thể giúp cậu đi xin tài liệu sao?”
 
“Không phải cứ xin được tài liệu là mọi việc đều thuận lợi được,” Tống Gia Mạt nhún vai, “Chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân mình.”
 
Kết quả đi in một chuyến về, mọi người trong lớp đều cầm sách tiếng Anh ra ngoài.
 
Tống Gia Mạt: "Có chuyện gì vậy?"
 
“Nữ thần nhớ lộn thời khóa biểu, sáng nay cô ấy có tiết 5, kết quả lại đổi tiết một cho lớp chúng ta, hết cách rồi, bây giờ đến giảng đường, hai lớp học chung với nhau.”
 
Nữ thần trong miệng lớp trưởng là Đoàn Oánh, giáo viên tiếng Anh của các cô, tuy đã có một con nhưng vẫn rất xinh đẹp và khí chất, dáng người hoàn mỹ, dường như học sinh trong lớp không ai là không thích cô ấy.
 
Đương nhiên Tống Gia Mạt cũng không ngoại lệ, mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ bước vào phòng học, tâm tình đều trở nên tốt hơn.
 
Nghe vậy, Tống Gia Mạt vội vàng cầm lấy sách tiếng Anh và túi đựng bút, cùng theo đám đông lên tầng.
 
Giảng đường rất rộng, mọi người ngồi chật kín mấy hàng ghế đầu, Tống Gia Mạt vừa ngồi xuống đã nghe thấy có nam sinh đang xúm lại trêu chọc.
 
“Cô giáo, cô là đại nữ thần, Vạn Nhã của lớp chúng em là tiểu nữ thần……”
 
Cô quay lại, trung tâm đám người xúm lại trêu chọc là một nữ sinh tóc dài, lúc này đang ngượng ngùng mỉm cười.
 
Chẳng mấy chốc đã bắt đầu lên lớp, cô dời mắt đi.
 
Tiến độ của hai lớp khác nhau, vì vậy Đoàn Oánh chỉ dạy một bài đọc ngắn, để lại mười phút cho bọn họ tự do đọc thuộc.
 
Lúc Tống Gia Mạt đang muốn tập trung tinh thần, Đoàn Oánh đứng cạnh cô cười cười: “Nghe nói lần này em muốn tiến bộ lên hai mươi hạng, tiếng Anh có thể nắm được bao nhiêu phần?”
 
Trong khóa, Đoàn Oánh thích nhất là cô gái nhỏ này, đi học cực kì nghiêm túc, gương mặt xinh đẹp, vì vậy luôn vô thức chú ý đến cô.
 
Không ngờ ngay cả cô giáo cũng biết, Tống Gia Mạt hơi ngại ngùng, nhỏ giọng sửa lại: “Còn hơn thế nữa ạ, đến hai mươi tám hạng lận……”
 
Phòng học không ồn ào, xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
 
Cô cúi đầu, vành tai đỏ bừng, giống như đang gặp phải thử thách lớn.
 
Ngay sau đó, một giọng nói đắc thắng vang lên cách đó không xa:
 
“Cô ơi, Nhã Nhã của chúng em tiến bộ lên bốn mươi hạng chắc không thành vấn đề gì đâu nhỉ!”
 
Giọng nói của Đoàn Oánh vẫn dịu dàng như cũ: “Cô tin chắc là vậy.”
 
Người kia lập tức cười hai tiếng, hệt như tranh thắng được gì đó.
 
Sau đó, Đoàn Oánh tiếp tục nói hết lời: “Lần trước tiếng Anh của Tống Gia Mạt là 146, lại không thể nhiều lên thêm mấy điểm. Không gian tiến bộ của Vạn Nhã lớn hơn, lần sau ráng giành được 100 điểm nha.”
 
Nữ sinh kia như thể nịnh sai chỗ, cả người nghẹn lại nơi đó.
 
Động tác lật sách của Vạn Nhã ngừng lại, lúc này mới ngẩng đầu, cười nói: “Vâng thưa cô, em sẽ cố gắng ạ.”
 
Đằng sau có người cảm thán:
 
“Đệch, học bá à……”

 
“Nói thừa, người ta là học sinh của lớp hỏa tiễn[2].”
 
[2] Lớp hỏa tiễn: là lớp tập hợp những học sinh có thành tích tốt nhất trường.
 
Nữ sinh vừa nói ban nãy đeo dây chun màu vàng, nghe đến đó, cô ta hung dữ quay đầu lại trợn trắng mắt: “Câm miệng, các cậu nói nhiều quá đấy, còn không tranh thủ thời gian mà học thuộc bài đi!”
 
Triệu Duyệt rất thích xem náo nhiệt, hóng một hồi lâu, lúc này mới vui vẻ sán lại gần Tống Gia Mạt.
 
“Chết cười mất, hai người này là ai vậy, sao lại coi cậu là quân xanh thế, cậu nhắm mắt thi cũng có thể cao hơn bọn họ, mình sẽ gọi đó là ăn vạ vượt bậc.”
 
Tống Gia Mạt vừa học thuộc xong một đoạn, cũng không để ý, nhún vai: “Mặc kệ.”
 
Mười phút trôi qua rất nhanh, có người chăm chỉ học thuộc, có người lại đục nước béo cò, nhân cơ hội nói chuyện phiếm.
 
“Được rồi, gọi một người lên kiểm tra,” Đoàn Oánh nhìn vài vòng quanh phòng học, “Tống Gia Mạt, em đọc đi.”
 
Đột nhiên bị điểm danh bất ngờ, Tống Gia Mạt “Ô” lên một tiếng.
 
“Chưa chuẩn bị xong sao?” Nữ sinh đeo dây chun vàng kia lại có tinh thần, dùng giọng không lớn không nhỏ nói móc với Vạn Nhã, “Chỉ có thế thôi à?”
 
“Không đến nỗi đó đi, cái này mà chưa học xong á? Mình ngồi nói chuyện cũng học xong rồi, cũng không giỏi đến vậy nhỉ……”
 
Tống Gia Mạt nói: “Thưa cô, em vẫn chưa học thuộc đoạn thứ tư ạ.”
 
Đoàn Oánh bật cười: “Không sao, cô chỉ yêu cầu học thuộc đoạn thứ nhất thôi.”
 
Ra là vậy.
 
Cô ồ một tiếng, gấp sách, nhớ lại rồi bắt đầu.
 
Tốc độ nói của thiếu nữ lưu loát, phát âm chuẩn, mỗi chỗ ngắt nghỉ đều thích đáng, liền mạch lưu loát đọc thuộc toàn bộ, lúc kết thúc, thậm chí còn khiến người khác tưởng rằng cô đang đọc diễn cảm.
 
Không, có lẽ đọc diễn cảm cũng không trôi chảy như vậy.
 
Hơn nữa còn như thể có khả năng thám thính tình hình, lúc chuông tan học vang lên cũng là lúc cô đọc xong câu cuối cùng.
 
Tổng cộng đọc thuộc ba đoạn, đoạn thứ ba —— Thậm chí còn chưa học tới đó.
 
Ra chơi, hành lang nhanh chóng trở nên náo động, trong phòng học lại yên lặng hai giây.
 
Sau vài giây, mọi người mới dần dần phản ứng lại, không nhịn được há hốc:
 
“Trời ạ, trí nhớ ma quỷ gì vậy, một từ đơn cũng không sai?”
 
“Phát âm của cô ấy nghe hay ghê.”
 
“Làm thế nào mà não và miệng của cô ấy có thể bàn bạc tốt như vậy??”
 
“Tống Gia Mạt! Đỉnh của chóp!”
 
Mặt của dây chun vàng lúc đỏ lúc xanh, mặc dù chỉ người ở gần mới nghe thấy, nhưng bị tay người khác vả mặt hai lần ngay tại chỗ vẫn rất mất thể diện, muốn nói thêm gì đó để bù vào.
 
Cô ta há miệng.
 
Vạn Nhã khẽ đẩy đẩy cô ta, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa……”
 

*
 
Chuông tan học này đến cũng thật khéo, Tống Gia Mạt cảm thấy hình như mình hơi đói bụng.
 
Mọi người theo thứ tự đi ra khỏi phòng học, ánh mắt cô đảo qua, trong phạm vi tầm mắt xuất hiện một cái dây chun vàng, bên cạnh là một nữ sinh cao tóc dài, chắc là “Tiểu nữ thần” gì đó trước kia.
 
Dây chun vàng đang nói gì đó với tóc dài, đám đông ầm ĩ, cô nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được cái gì đó như “Phát thanh” “Tiếng Anh” “Âm nhạc”.
 
Lúc này Triệu Duyệt cũng hỏi cô: “Đúng rồi, chẳng phải câu lạc bộ phát thanh có người cùng báo danh với cậu sao, cậu biết là ai không?”
 
“Không biết.” Tống Gia Mạt lắc đầu, “Đến lúc đó là biết thôi.”
 
Là ai có ý tưởng giống cô, cô rất mong đợi.
 
*
 
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, buổi chiều có tiết thể dục.
 
Đương nhiên là bởi vì hôm nay các thầy cô bộ môn bận rộn, có thời gian giảng dạy nên mới lòi ra tiết học này.
 
Giáo viên thể dục không lên lớp, bảo bọn họ tự học tại lớp, Tống Gia Mạt nhìn tập đề sai một lát, vừa quay đầu, phát hiện Triệu Duyệt đang nói chuyện phiếm.
 
“Ngày nào cậu cũng bận quá nhỉ.” Cô thành khẩn nói.
 
“Đương nhiên rồi, mình vốn không muốn vào lớp hỏa tiễn, đều do ba mình, nhất định phải phải tìm quan hệ nhét mình vào, nơi mình càng căng thẳng thì mình càng muốn chơi.”
 
“……”
 
Vậy cậu cũng đặc biệt ghê.
 
Triệu Duyệt bận rộn cất điện thoại đi, vào thẳng vấn đề chính: “Hôm nay anh cậu có rảnh không, cậu hỏi chưa?”
 
“…… Vẫn chưa.”
 
“Có phải qua về trễ quá không, haizz, đều do bạn mình, hơn nửa ngày mới hồi âm.” Triệu Duyệt nói, “Hay cậu tranh thủ hỏi xem? Tối nay có ban nhạc tới biểu diễn, ở nhà hàng phương Tây, khó lắm tớ mới tìm được hai chỗ, anh ấy không tới thì sẽ phí lắm, độ hot của ban nhạc kia rất cao.”
 
Dừng một lát, Triệu Duyệt lại nói: “Nhưng chắc anh ấy có thể đến chứ?”
 
“Khó nói lắm.” Nói đến đây, cuối cùng Tống Gia Mạt cũng có cơ hội nghiêm mặt nói, “Nếu như cậu thật sự muốn theo đuổi Trần Tứ, mình khuyên cậu nên chuẩn bị tâm lý tốt.”
 
“Nói thế nào?”
 
“Anh ấy căn bản không thiếu người theo đuổi, nhưng chưa từng quen bạn gái nào, ít nhất là mình thấy thế,” Tống Gia Mạt đổi tư thế, “Tớ đã thấy tất cả các loại theo đuổi, từ một phút cho tới ba tiếng đồng hồ, cuối cùng đều thê thảm quay về.”
 
Triệu Duyệt sửng sốt: “Ba tiếng đồng hồ?”
 
“Đúng vậy, chỗ lợi hại của Trần Tứ là chỗ đó, nữ sinh quang minh chính đại theo đuổi anh ấy, nhiều nhất chỉ có thể theo đuổi ba tiếng đồng hồ,” Tống Gia Mạt nhớ lại nói, “Có thể là bởi vì…… Thật sự là chẳng nhìn thấy chút hy vọng nào, anh ấy quá lạnh lùng, không thương hương tiếc ngọc chút nào. Từ chối chính là từ chối, một cái liếc mắt cũng không chia cho cậu đâu.”
 
Nói đến đây, Tống Gia Mạt lại không nhịn được thầm mắng anh hai câu, phát tiết hận thù cá nhân.
 
Cô nhìn về phía Triệu Duyệt, ánh mắt nhiều hơn hai phần kính nể: “Liệu cậu có phải là người phá được kỉ lục này không? Chúng ta cùng chờ xem"
 
Không biết Triệu Duyệt đang nghĩ gì, quay mặt lại hỏi:
 
“Sao đột nhiên cậu lại gọi anh ấy là Trần Tứ vậy, các cậu xảy ra mâu thuẫn gì à?”
 
“……”
 
Tống Gia Mạt sờ vành tai, thầm nghĩ chuyện bản thân mình thay đổi cảm xúc sẽ đổi luôn xưng hô lại có người phát hiện ra, ho khan hai tiếng: “Cũng, cũng không phải là chuyện gì lớn lao.”
 
Triệu Duyệt đáp lại một tiếng, lúc này mới trở lại vấn đề chính: “Nếu các loại thủ đoạn theo đuổi anh ấy đều có rồi, vậy tìm cậu trợ giúp, đã từng có chưa?”
 
“Chính thức thì không có, chỉ có tìm mình tặng đồ thôi.”
 
“Vậy thì mình và các cô ấy không giống nhau rồi, suy cho cùng thì quan hệ của hai chúng ta, chắc chắn cậu sẽ giúp mình.”
 
Triệu Duyệt thả lỏng một chút, “Nhà hàng ở gần Nhất Trung, cậu có thể hẹn anh ấy đến giúp mình, mình ở đó đi lấy tài liệu bài thi của Nhất Trung mà cậu cần, hàng thật giá thật, tuyệt đối phải lấy được, nếu không thì ông đây sẽ đi trộm.”
 
Tống Gia Mạt: “…… Cũng không cần phải vậy đâu.”

 
“Dù sao có cậu ở đây thì chắc chắn có thể!” Triệu Duyệt cổ vũ cô, “Mình tin tưởng cậu!”
 
“Cậu thật sự tin tưởng mình sao?” Tống Gia Mạt rơi vào trầm tư, “Không nói gạt cậu, lúc mình trong giai đoạn tình cảm vỡ lòng ở trung học cơ sở, thậm chí có một lần đã nghi ngờ xu hướng tình dục của anh ấy.”
 
Triệu Duyệt: “……”
 
“Bài thi gì đó thì vẫn dễ nói, nhưng mình sẽ thử giúp cậu theo đuổi anh ấy.”
 
Tống Gia Mạt gãi cằm: “Chủ yếu là mình muốn kiểm tra xem, chị dâu tương lai của mình rốt cuộc là nam hay nữ, vấn đề này đã quấy nhiễu mình lâu lắm rồi.”
 
Biểu tình trên mặt Triệu Duyệt phức tạp, như là không biết nên vui mừng hay lo sợ.
 
Tống Gia Mạt cũng cảm thấy bản thân nói hơi khủng bố, vỗ bả vai cô ấy: “Không sao, chỉ cần cố gắng, bỏ ra nhiều công phu, mình chắc chắn sẽ giúp cậu tìm được điểm hứng thú của anh ấy.”
 
Triệu Duyệt lập tức có quyết định cuối cùng: “Được, vậy lát nữa cậu giúp mình xem màn hình khóa của anh ấy đi, nam sinh thường sẽ cài đặt hình nền yêu thích, ví dụ như manga anime, ô tô đó!”
 
Tống Gia Mạt vui vẻ gật đầu, sau khi tan học thu dọn sách vở rồi bắt đầu hành trình tìm anh trai của mình.
 
Cô chắc chắn không phải là vì tài liệu mà bán đứng anh trai, lần này đã đồng ý với Triệu Duyệt, một mặt là muốn cởi bỏ câu đố xu hướng tình dục của Trần Tứ mà bản thân tò mò từ lâu, mặt khác là……
 
Kỳ thật không phải là cô ghi thù, cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, sự tức giận lúc này đã tiêu đi phân nửa, cô biết Trần Tứ là vì tốt cho cô, chỉ là sợ cô gặp phải tình huống không chống đỡ nổi, nhưng lúc ấy cảm xúc dâng trào nên mới sống chết không chịu cúi đầu.
 
Nghĩ đến việc sáng nay Trần Tứ đi gọi cô lại không thấy ai, không hiểu tại sao cô có hơi áy náy.
 
Nhân cơ hội này, vừa khéo có thể sửa chữa mối quan hệ anh em mong manh của họ.
 
Người trong lớp nói Trần Tứ không có ở đây, đến nhà thi đấu bóng rổ tập luyện rồi, vì vậy cô lại một đường tìm đến, nhìn thấy bọn họ đang làm nóng người từ xa.
 
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, tính toán rất tốt, thầm nghĩ đợi tập luyện xong, Trần Tứ nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ bất ngờ, ngoài ý muốn sẽ tìm cô nói chuyện, cô sẽ có thể thuận lý thành chương cho anh một bậc thang đi xuống, thuận tiện hỏi chuyện của Triệu Duyệt.
 
Chậc, một công đôi việc.
 
Tống Gia Mạt, thông minh, tuyệt vời.
 
Hôm nay trong nhà thi đấu không có người,  cô ngồi ở hàng thứ hai, hàng phía trước là vị trí của đội bóng rổ, để ba lô và điện thoại.
 
Nói là điện thoại —— Thật ra cũng chỉ có điện thoại của Trần Tứ, toàn bộ trường học, ngoại trừ anh ra, chẳng một ai dám quang minh chính đại dùng điện thoại mà có thể bảo đảm không bị thu cả.
 
Cô nghĩ đến đây, điện thoại của Trần Tứ đột nhiên sáng lên.
 
Cô nhớ đến việc phải giúp Triệu Duyệt xem hình nền, vì vậy nhướng người về phía trước, ngước mắt lên nhìn.
 
Xe sao? Hay là manga anime? Không thì là idol xinh đẹp —— 
 
Khoảnh khắc thấy rõ, cô thậm chí còn căm hận thị lực 1.2 của mình.
 
Trên màn hình là một cô bé khoảng mười tuổi, đang há to miệng ghé vào chiếc bánh kem, ăn ngấu ăn nghiến, chiếc mũ sinh nhật vẹo vọ cũng không đỡ, gương mặt thịt phúng phính ẩn chứa vẻ mập mạp trẻ con chưa được cởi bỏ, gương mặt, cằm, trên váy toàn là kem.
 
Giống như trong “Sen và Chihiro ở thế giới thần bí”, heo ăn quá no sẽ bị giết chết.
 
Nếu như cô nhớ không nhầm, ảnh hình nền trước đó của Trần Tứ là lúc sinh nhật chín tuổi của cô, cô té ngã ở sân trượt băng, ngồi dưới đất khóc đến tối tăm mặt mũi, tất cả các bức ảnh muốn bao nhiêu thảm thiết thì có bấy nhiêu thảm thiết, đặt ở trang chủ quả thực có thể trừ tà.
 
Cô phản kháng một vạn năm, cuối cùng Trần Tứ cũng đổi ——
 
Sau đó đổi thành cái này : )
 
Xin hỏi cái này tốt hơn sao ^ ^
 
Tống Gia Mạt cúi đầu, chôn mặt trong cặp sách, luồng tay vào trong khởi động điện thoại.
 
Rốt cuộc cô cũng hiểu, hình nền của người ta dùng để phô bày sở thích, hình nền của Trần Tứ dùng để đe dọa người lạ nhìn trộm, chủ đề của bức ảnh chỉ có năm chữ: Nhìn cái con mẹ mày.
 
Ba phút trước, Triệu Duyệt gửi tin nhắn tới: [Thế nào rồi, mâu thuẫn của các cậu đã giải quyết xong chưa?]
 
[Không mâu thuẫn] Cô hít thở sâu một hơi, mặt không chút biểu cảm tuyên bố, [Chúng mình đoạn tuyệt rồi.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận