Cùng anh bỏ trốn

Chương 32: Vợ quản nghiêm khắc.
 
Editor: Lục Trà Chanh Dây
 
Ánh đèn phòng khách nhỏ vụn, vai thiếu niên đeo túi, chỉ dừng lại một giây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rất nhanh, Trần Tứ ung dung hỏi ngược lại cô: "Anh nói với em câu này chọn C lúc nào?"
 
"Lúc đó em sờ vào miệng, biểu cảm đó của anh, động tác đó của anh —— không phải chọn C thì là gì?"
 
Tống Gia Mạt suy nghĩ một lát, tìm được đáp án: "Được lắm, anh cố ý làm em lẫn lộn..."
 
"Không cố ý."
 
"Vậy thì là gì?" Tống Gia Mạt nói, "Đừng nói với em lúc đó anh chỉ muốn hắt hơi, không, là anh muốn vu cáo hãm hại em, anh muốn mưu hại em, anh thế này là đang giết người!"
 
Trần Tứ: "..."
 
Anh nhạy bén ý thức được trọng tâm câu chuyện đang đi theo hướng không đúng lắm, nâng mí mắt lên nói: "Nói tiếp đi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mặc dù anh phạm phải sai lầm lớn như thế ——" cô gái nhỏ chuyển đề tài câu chuyện, cười một cách tươi sáng, "Nhưng nếu như anh có thể nhận lời tới câu lạc bộ của bọn em thì em miễn cưỡng tha thứ cho anh."
 
"..."
 
Trần Tứ đoán được hướng đi của sự việc: "Miễn cưỡng, tha thứ, anh?"
 
"Phải đó." Cô rất "rộng lượng" nói, "Cho dù anh phạm vào tội ác tày trời, nhưng nếu anh lấy công chuộc tội thì em có thể không nhắc lại chuyện cũ."
 
Trần Tứ: "Học ngữ văn rất tốt."
 
Tống Gia Mạt thuận nước đẩy thuyền: "Tới đi mà, phúc lợi câu lạc bộ của bọn em rất tốt."
 
"Ví dụ như?"
 
"Ví dụ như có thể thường xuyên nhìn thấy em, ngồi ăn cơm chung bàn với em, mời em uống trà sữa gì đó chẳng hạn."
 
"..."
 
Anh liếm môi một cái: "Vậy thì thật xui xẻo."
 
Anh nói ra một câu không chừa đường sống như thường lệ, cô nản lòng, đứng dưới cái bóng của anh một hồi lâu, chuẩn bị đi.
 
Giọng Trần Tứ vang lên sau lưng.
 
"Lúc nào báo cáo?"
 
Trong chốc lát cô không phản ứng kịp, nửa xoay người lại, lờ mờ "hả" một tiếng.
 
Trần Tứ: "Không phải muốn anh làm phó chủ tịch câu lạc bộ sao?"
 
"Ngày mai —— ngày mai là được." Tống Gia Mạt lập tức cười đáp, "Không cần báo cáo, bất kỳ lúc nào cũng có thể lên cương vị."
 
Trần Tứ: "Được."
 
Sự ngạc nhiên vui mừng này tới quá đột ngột, trong mắt cô giống như khảm ánh sáng, khao khát nói: "Thật sao? Vậy ngày mai anh phải tới đó."
 
"Biết rồi." Anh đi qua bên người cô, đưa tay ra, tùy ý xoa xoa đỉnh đầu cô, "Tiểu yêu tinh phiền phức."
 
Tống Gia Mạt bị anh sờ đến nơi mềm mại, nhẹ nhàng nhún vai.
 
Buổi tối trước khi đi ngủ uống nửa chai nước, rạng sáng không biết mấy giờ, Tống Gia Mạt tỉnh lại.
 
Cô vừa mới kéo cửa ra, cảm giác ánh sáng không đúng lắm, ngửa đầu nhìn một cái, đèn lầu hai vẫn còn sáng.
 
Nghi ngờ đi tới lầu hai, mới phát hiện dì cũng đúng lúc đi ra khỏi phòng.
 
Tống Gia Mạt: "Dì Giang, đèn này là dì mở sao?"
 

Giang Tuệ: "Không phải, dì cũng vừa mới dậy."
 
Cô từ từ kéo một khe nhỏ ban công ra, nhìn thấy bóng dáng Trần Tứ.
 
Cô lẩm bẩm: "Buổi tối không ngủ, chạy tới đây hóng gió làm gì..."
 
Giang Tuệ: "Không phải lần đầu tiên đâu, buổi tối không lâu trước đây nó cũng không ngủ đấy."
 
Tống Gia Mạt: "Hả? Lúc nào?"
 
"Chính là... Hôm đó cháu cũng ở đây, hình như là khi các cháu đi chơi trốn khỏi mật thất quay về, dì còn nghe thấy hai người các cháu nói chuyện ở đây."
 
"Ồ, hình như có chút ấn tượng."
 
Cô mím mím môi, thuận miệng nói bậy: "Có thể là do nỗi lòng gì đó của thiếu nam đi."
 
Hôm nay cô được Trần Tứ tham gia vào câu lạc bộ làm vui vẻ đến đầu óc mê muội, không tiếp tục cẩn thận nghiên cứu kỹ, sau khi xuống lầu đến nhà vệ sinh thì quay về ngủ tiếp.
 
Hôm sau đến trường học, thời gian buổi trưa, giáo viên câu lạc bộ lại thông báo tổ chức họp.
 
Nhóm phát thanh một của Vạn Nhã ngồi bên trái, Tống Gia Mạt và Doãn Băng Lộ bọn họ ngồi bên phải.
 
Cô giáo nói: "Trong khu vực chúng ta sắp có một cuộc bình chọn mười câu lạc bộ xuất sắc nhất, cô thấy các em làm cũng không tệ, hay là đi thử một lần đi, cô đăng ký giúp các em."
 
Giang Tự hỏi: "Hiện tại không phải chúng ta có hai nhóm sao ạ? Ai sẽ đại diện cho câu lạc bộ chứ? Không phải còn chưa quyết định sao?"
 
"Đúng vậy, cái này chỉ là đấu vòng loại, cho nên không quan trọng, cô đã xác nhận rồi, bên kia nói hai nhóm đều có thể đi."
 
"Đợi lúc đấu chung kết, cuối cùng giữ lại ai trong nhóm một hay nhóm hai các em, khẳng định kết quả đã xuất hiện rồi. Thành viên chính thức ở lại đi thi đấu trận chung kết là được."
 
"Hiện tại không đăng ký, đến lúc đó thì không báo được nữa." Cô giáo nói, "Các em đi thi đấu trước, cũng  tiện thể xem thử biểu hiện trong thi đấu của mỗi người các em, đến lúc đó giữ nhóm nào lại, biểu hiện thi đấu sẽ trở thành một trong những yếu tố quan trọng để tham khảo."
 
Giang Tự gật đầu, không nói tiếp nữa.
 
Cô giáo: "Còn vấn đề gì không?"
 
Tống Gia Mạt hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Thi đấu cụ thể thế nào ạ?"
 
"À, thiếu chút nữa quên mất." Cô giáo cười, "Nói đến tiết mục phát thanh, lúc các em phát thanh buổi trưa có thể thu âm lại, tải chương trình của mình xuống, sau khi chuẩn bị xong thì gửi đến hộp thư là được."
 
Nghe thì rất đơn giản, cũng không làm chậm trễ thời gian.
 
Trưa hôm nay, sau cuộc họp nhỏ, Tống Gia Mạt mở tiết mục phát thanh theo thói quen, chuyển tải đủ loại kiến thức lạnh của mình.
 
Cuối cùng là kèm theo tiếng Anh và các từ đơn trọng điểm.
 
Hình như hiệu quả cũng không tệ, lần này phát thanh xong đi ngang qua hành lang, còn có thể nghe được có vài người đang thảo luận.
 
Cảm giác có chút xíu tiến bộ, cả người cô đều dễ chịu.
 
Sau khi quay về lớp, Tống Gia Mạt thảo luận với Doãn Băng Lộ: "Hôm nay anh mình vào nhóm, cậu nói xem có phải nên làm chút gì không... bày tỏ chút chào đón và chú trọng của chúng ta?"
 
"Hình như Vạn Nhã bọn họ thường xuyên như thế, làm cái gì mà xây dựng câu lạc bộ, bồi dưỡng sự ăn ý và sức mạnh đoàn kết."
 
"Chúng ta cũng có thể mà." Doãn Băng Lộ nói, "Mình nghe nói tối nay lớp mười hai giảng bài thi, chắc là Trần Tứ đúng hết rồi đúng không, vậy thì có thể cúp rồi."
 
Tống Gia Mạt: "Vậy chúng ta đi đâu?"
 
Doãn Băng Lộ: "Cậu có chỗ nào rất muốn đi không?"
 
Cô suy nghĩ một lát, nói: "Đài truyền hình Bắc Thành."
 
"Được đó, đài truyền hình không phải vừa đúng lúc sao, chúng ta lại là nhóm phát thanh, đi cảm nhận chút bầu không khí truyền thông."
 
Điểm đến được quyết định như thế.
 
Lúc tan học, Tống Gia Mạt lập tức gửi tin nhắn cho Trần Tứ, sau đó đi mua năm ly trà sữa.
 
Cô suy xét ngày đầu tiên Trần Tứ tới, dù sao cũng phải biểu lộ chút phong độ lãnh đạo nhỉ, như nhân sĩ thành công ho nhẹ hai tiếng, thu ly trà sữa trong tay lại: "Đây là lần đầu tiên chúng ta xây dựng nhóm, chủ yếu là chúc mừng..."
 

Đáp lại cô đầu tiên là Phí Liệt, cậu ta bày tỏ vô cùng khó hiểu:
 
"Đón anh cậu vào nhóm còn phải chúc mừng sao?!"
 
Giang Tự lập tức cãi lại: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là cảm giác nghi thức, có thể đừng làm tăng chí khí của người khác, dập tắt oai phong của chính mình được không?"
 
Doãn Băng Lộ: "Hai người lên đỉnh Everest cãi nhau luôn đi."
 
....
 
Hai người tranh cãi suốt một đường, cho đến khi đến cửa đài truyền hình mới dừng lại.
 
Đây hình như là lần đầu tiên Tống Gia Mạt tới.
 
Đài truyền hình Bắc Thành rất cao, phía trên cùng trang trí một hình đa giác, là biểu tượng của đài truyền hình, bởi vì hình dáng rất giống ngôi sao, nên còn được gọi là sao kim của thành phố.
 
Mặc dù chưa từng tới nhưng cô rất quen thuộc với kiến trúc ở đây.
 
Bởi vì từ sân thượng của nhà họ Trần nhìn ra xa, có thể nhìn thấy trọn vẹn sao kim không bị che khuất, khi còn nhỏ rất nhiều đêm khuya, cô đều đang nghĩ, phía bên này, rốt cuộc là một thế giới như thế nào.
 
Nhất định rất thần thánh nhỉ, giống như người dẫn đường vậy, kéo cô từ trong đêm tối không nhìn thấy bờ tới thánh địa ánh sáng.
 
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, đẩy cửa ra.
 
Nhân viên anh ninh đứng ở cửa, hỏi mục đích cô tới đây.
 
Tống Gia Mạt nói: "Cháu tới tham quan, có thể vào không ạ?"
 
"Thật xin lỗi, tới tham quan cần phải hẹn trước, hơn nữa cần phải để nhân viên công tác chuyên môn dẫn mọi người vào." Nhân viên an ninh nói, "Tạm thời không thể vào được."
 
Tống Gia Mạt quay đầu nhìn về phía Trần Tứ, anh cũng nhìn cô một lát, lúc này mới nói: "Anh đi gọi điện thoại."
 
Trần Tứ cách xa một chút, lấy điện thoại ra, nói gì đó với bên kia.
 
Doãn Băng Lộ thần bí sáp lại gần: "Anh ấy nói chuyện điện thoại xong là có thể vào sao?"
 
"Chắc vậy." Tống Gia Mạt nói.
 
Đúng như dự đoán, mười phút sau, có nhân viên công tác đi ra, đón bọn họ vào trong.
 
Trong thang máy, cô dựa vào một góc, nhỏ giọng hỏi Trần Tứ: "Anh gọi điện thoại cho bác cả sao?"
 
"Ừ." Trần Tứ nói, "Chuyện nhỏ."
 
"Đúng lúc có người quen của ông ấy, có thể dẫn chúng ta vào trong."
 
Tống Gia Mạt vẫn luôn cực kỳ né tránh, sẽ không dồn hết sức dò hỏi nhiều chuyện riêng của nhà họ Trần, nhất là quan hệ gia đình.
 
Nhưng sống bao nhiêu năm như vậy, ít nhiều cũng biết, từ sau sự kiện kia, ba Trần đã rất ít nhúng tay vào công ty trong nhà nữa, chuyên tâm nghỉ phép dưỡng bệnh, toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ đều giao vào tay bác cả Trần Tứ —— cũng chính là Trần Côn.
 
Những năm gần đây, cho dù bài vở học tập của cô và Trần Tứ, nơi ở, thậm chí còn bảo mẫu trong nhà, gần như đều là một tay Trần Côn lo liệu.
 
Người bác cả này cũng là một nhân vật rất nghiêm khắc nói một không hai, vì vậy Tống Gia Mạt tương đối sợ ông ấy, ngày lễ tết gặp mặt, đa số thời gian đều trốn sau lưng Trần Tứ, chào hỏi xong lập tức yên lặng ngồi một bên.
 
Bác cả giao thiệp rộng rãi, người làm ăn đều như vậy, cũng không hiếm lạ.
 
Cho dù ông ấy nghiêm khắc, nhưng cũng thật lòng yêu thương đứa cháu Trần Tứ này.
 
Tống Gia Mạt "Ồ" một tiếng thì bỏ qua chủ đề này.
 
Nhân viên công tác hỏi: "Mọi người muốn đi tham quan chỗ nào?"
 
Tống Gia Mạt: "Có thể đến Bộ phận tin tức ở lầu sáu được không ạ?"
 
"Có thể."
 

Cửa thang máy mở ra, lúc đi ngang qua thang máy vuông vức, đối diện phía trước là một hành lang rộng rãi, hai bên tường treo giới thiệu người dẫn chương trình nổi tiếng.
 
Mỗi người bọn họ tự đi xem thứ mình cảm thấy hứng thú, Tống Gia Mạt dừng lại trước mặt tường, nhìn một lúc lâu.
 
Doãn Băng Lộ: "Cậu nhìn gì thế? Ôn Lộ... À, mình biết cô ấy!"
 
Tống Gia Mạt quay đầu: "Cậu biết ư?"
 
"Biết chứ, không phải trên truyền hình vệ tinh Bắc Thành có một chương trình chính thức của cô ấy sao, lúc đó mình cảm thấy cô ấy rất đẹp, còn đặc biệt tìm kiếm thông tin đấy."
 
"Hình như trước đây cô ấy là người dẫn chương trình đài phát thanh, sau đó mới chính thức vào đài truyền hình, bắt đầu lộ diện. Nói chung rất dịu dàng, mỗi lần mình buồn bực thì nghe giọng của cô ấy."
 
Tống Gia Mạt xúc động: "Đúng vậy."
 
Chính là có người có âm thanh như thế, tự nhiên mang theo chút dịu dàng và sức mạnh.
 
"Cậu thích cô ấy sao?" Doãn Băng Lộ cười, "Sau này vào đài truyền hình làm cộng sự với cô ấy đi!"
 
Tống Gia Mạt nghiêng đầu: "Được, vậy cậu chúc mình theo đuổi thần tượng thành công đi."
 
Hai người vừa dứt lời, một giọng nói chếch phía sau vang lên.
 
Trần Tứ: "Theo đuổi thần tượng gì, nam hay nữ?"
 
Doãn Băng Lộ đang muốn mở miệng trả lời, Tống Gia Mạt đã cắt ngang nói:
 
"Nam. Cực kỳ đẹp trai, chính là kiểu cơ bụng tám múi."
 
"..."
 
Giọng nói truyền giữa cầu thang, Tống Gia Mạt đang muốn nhìn qua, đột nhiên, nghe được giọng Trần Tứ: "Ít theo đuổi đàn ông đi."
 
Suy nghĩ bị kéo trở về, cô ngẩng đầu hỏi: "Tại sao?"
 
Ánh mắt anh hờ hững, giống như nói một chuyện không hề liên quan đến mình.
 
"Đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì."
 
"..."
 
Mọi người rối rít rời đi, đi đến tầng lầu tiếp theo, ánh đèn trong hành lang yếu ớt, chỉ còn lại hai người bọn họ.
 
Tống Gia Mạt dựa vào tường chậm rãi nhướng mắt: "Vậy còn anh? Anh là đồ tốt sao?"
 
Bóng tối phóng đại âm thanh hô hấp của anh, Trần Tứ rũ mắt xuống, ánh mắt hiếm thấy mang theo chút tính xâm lược.
 
"Em cảm thấy thế nào?"
 
Anh không trả lời, quăng vấn đề lại cho cô.
 
Trong lối đi chật hẹp, cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
 
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới âm thanh ồn ào, cắt ngang suy nghĩ của cô.
 
Doãn Băng Lộ: "... Vạn Nhã?"
 
Bầu không khí yên tĩnh một giây, lại nghe thấy Vạn Nhã trả lời: "Thật trùng hợp nhỉ, ở đây cũng có thể gặp nhau."
 
Tống Gia Mạt ba bước cũng thành hai bước, vội vàng đi lên phía trước, quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
 
Vạn Nhã đã thay đồng phục, đổi thành cả người váy liền áo màu trắng, cô ta đứng bên cạnh một người phụ nữ, nhìn tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, khóe mắt có chút nếp nhăn.
 
Tống Gia Mạt nghe nhân viên công tác bên cạnh thấp giọng chào hỏi người phụ nữ kia: "Tổng thanh tra Cố."
 
Người phụ nữ kia hỏi Vạn Nhã: "Bạn học?"
 
Vạn Nhã trả lời: "Đúng ạ, là bạn học chung câu lạc bộ phát thanh, cháu là nhóm một, các cậu ấy là nhóm hai."
 
Người phụ nữ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, Vạn Nhã chào hỏi mấy câu, rất nhanh cũng theo người kia rời khỏi.
 
Trên đường trở về, Doãn Băng Lộ còn đang khó hiểu nói: "Tổng thanh tra bên cạnh Vạn Nhã có lai lịch gì thế? Nhìn giống như boss sau màn gì vậy."
 
"Không rõ lắm." Tống Gia Mạt nói, "Có lẽ đúng lúc cậu ta cũng có người quen gì đó đi."
 
Trên đường quay về, đúng lúc bọn họ đi ngang qua trường học, vừa bắt kịp giờ tan học của lớp mười hai.
 
Lý Uy cũng thật lợi hại, trong biển người mênh mông, liếc mắt đã nhìn thấy Trần Tứ.
 
"Anh Tứ, bọn tôi định đi chơi board game [1], còn thiếu một người, không thì không có cách nào bắt đầu được, cậu tới chứ!"
 
[1] board game: là một trò chơi có tối thiểu 2 hoặc nhiều người tương tác với nhau trên bàn cờ. Nhiệm vụ của người chơi là di chuyển các mảnh trên mặt phẳng hoặc bảng theo hệ thống quy luật định sẵn.

 
Trần Tứ đang muốn mở miệng, Lý Uy lại nói tiếp: "Cậu không tới tôi sẽ tự sát ngay giữa đường."
 
"..."
 
Trần Tứ quay đầu lại, nói với Tống Gia Mạt: "Đi trước đi, đợi lát nữa anh về sau."
 
Tống Gia Mạt: "Đợi một lát là mấy giờ?"
 
"..."
 
Anh hơi ra vẻ suy nghĩ: "Mười giờ."
 
"Mười giờ có thể về sao?" Tống Gia Mạt nghi ngờ nói, "Bây giờ cũng sắp chín giờ rưỡi rồi."
 
"Cũng xấp xỉ vậy."
 
Vô cùng không tin tưởng cách sắp xếp thời gian của anh, Tống Gia Mạt chậm rãi híp mắt lại, "Tốt nhất anh phải vậy."
 
Ngừng một lát, lại nói tiếp: "Vậy anh về sớm một chút đó."
 
"Biết rồi."
 
"Trễ em sẽ không để cửa cho anh!"
 
"... Được."
 
Lý Uy đứng tại chỗ quan sát một hồi, lúc này mới vuốt vuốt cằm, nhỏ giọng nói: "Giống hệt như vợ quản nghiêm khắc á."
 
Lưu Thạch: "..."
 
Rốt cuộc cậu lại bắt đầu phát biểu nguy hiểm gì thế hả?
 
Sau khi tách ra với Tống Gia Mạt, Trần Tứ nhấc chân đi tới.
 
Lý Uy giống như có điều suy nghĩ, nói: "Anh Tứ, hình như cậu ——"
 
"Hình như là có bệnh nặng!" Lưu Thạch lớn tiếng nói, mang theo một ánh mắt kiên định, "Anh, cậu ta mắng anh, đánh cậu ta."
 
Trần Tứ lạnh nhạt nâng mắt lên: "Tối nay hai người các cậu cùng nhau chết."
 
Lưu Thạch: "..."
 
Hu hu hu hu.
 
Nhóm người thuận lợi mở màn trên bàn, chơi mấy trò chơi linh tinh.
 
Lý Uy ở một bên ca hát, vui vẻ tập trung vào đại dương chiếm giữ micro.
 
Bên kia đang chơi nói thật lòng đại mạo hiểm rất dung tục, dung tục đến mức anh không có cách phàn nàn, nhưng rất nhanh, tình tiết vở kịch càng bước vào ranh giới dung tục hơn ——
 
Chai rượu xoay tới Trần Tứ, trung tâm đề tài trở thành anh.
 
Có người cười khà khà hai tiếng, nhiều chuyện nói: "Anh Tứ, có thích ai không?"
 
"Tục muốn chết!" Lý Uy không nhịn được cầm micro lên tiếng mắng, "Mấy người chi năm trăm đồng vào đây chơi trò ngu ngốc này sao? Còn hỏi Trần Tứ việc này? Cậu thấy người ta phản ứng lại các cậu ư? Sau này ai hỏi lại câu hỏi ngu ngốc dung tục thế này lần thứ ba, tôi trực tiếp đá ngay tại chỗ ——"
 
Trần Tứ: "Có."
 
Đá thất bại, Lý Uy đập micro trúng lên đầu mình, cộp rên lên một tiếng.
 
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều xem đây là trò chơi, không nghĩ tới anh sẽ thật sự trả lời.
 
Sau yên lặng ngắn ngủi, tiếng la hét gần như lật tung nóc nhà.
 
"Con bà nó! Con bà nó! Là ai chứ?"
 
"Thật không? Người lớp nào, từng nói chưa?! Tôi trực tiếp chúc cậu sớm sinh quý tử nha người anh em."
 
"Có để ý song hỷ lâm môn không! Tôi có thể thành em rể cậu, để một nhà bốn người chúng ta vui vẻ chung sống cùng nhau! Anh! Anh trai tốt của em!"
 
Trần Tứ kích động thiếu chút nữa đứng dậy: "Chỉ một câu hỏi, ít kéo đông kéo tây đi."
 
Anh nheo mắt nhìn thực đơn đồ uống trên mặt bàn.
 
"Mở màn cũng được rồi, còn có chuyện gì không?"
 
"Không có thì tôi về nhà."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận