Chương 29: Làm nũng và lấy lòng.
Editor: Lục Trà Chanh Dây
Băng dán vết thương vững vàng rơi vào trong lòng Tống Gia Mạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sững sờ một lúc, khóe mắt thoáng nhìn thấy anh từ từ giảm tốc độ, gương mặt đó lại biến mất ngoài cửa kính xe.
Giống như chỉ là tới đưa một hộp băng dán vết thương vậy.
Nhưng chỉ vì một vật nhỏ như vậy, tại sao phải đuổi theo xe.
Rất nguy hiểm.
Theo bản năng cô quay đầu nhìn lại.
Hơn phân nửa người trên toa xe cũng đều giống như cô, xoay người lại tìm bóng dáng Trần Tứ.
Sau kính xe giống như một khung cảnh rộng lớn, anh chính là tiêu điểm ở trung tâm khung cảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu niên dừng xe đạp, một chân chống đất, vững vàng ngừng xe, xoay một vòng.
Sau đó đi ngược hướng xe trường, càng lúc càng xa.
Sạch sẽ lưu loát không nói được gì, lại mang theo chút tô điểm không hiểu được.
Có người che miệng lại: "Ôi mẹ ơi, quá đẹp trai."
Cô bỗng chốc hoảng hốt, nhớ tới lúc nãy anh gõ cửa kính, hơi nghiêng lộ ra gò má.
Đường cong cằm lưu loát, chóp mũi cao thẳng và gân xanh như có như không trên cánh tay.
Đến phòng học, Doãn Băng Lộ đang ngồi ở chỗ gặm bánh mì.
Tống Gia Mạt hỏi cô ấy: "Cậu có mang băng dán vết thương không?"
"Người đầu óc có bệnh mới mang theo băng dán vết thương bên mình nhỉ?" Mặt Doãn Băng Lộ đầy dấu hỏi, lục lọi cặp sách bên cạnh, "Á, mình thật sự có này."
"..."
Tống Gia Mạt để cặp sách xuống, để lộ vết thương của mình, Doãn Băng Lộ thuận tiện dán giúp cô, ánh mắt lại quét qua: "Không phải trên tay cậu có cái này rồi sao?"
Cô đặt cái hộp trên góc bên phải mặt bàn, cúi đầu nói: "Không giống nhau."
"Băng dán vết thương còn có thứ không giống nhau? Cái này của cậu nạm vàng sao?"
"..."
Thời điểm lên lớp, Tống Gia Mạt nằm bò ở chỗ ngồi làm đề, đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Lý Uy: "Này lớp trưởng! Lớp các em không phải trước đó có bóng đèn bị hư, sau đó báo sửa sao? Hai lớp chúng ta ghép lại với nhau, đơn đó em điền xong chưa, điền xong giao cho anh đi, anh gộp lại đưa lên."
Doãn Băng Lộ: "Bóng đèn lớp mười hai các anh cũng bị hư sao? Em nhớ nghỉ hè không phải từng gắn lại một lần à?"
"Ôi, có thể là do quá chăm chỉ học tập đi."
Đợi lớp trưởng điền các mục trên đơn, Doãn Băng Lộ trò chuyện với Lý Uy, Tống Gia Mạt nhìn chằm chằm đề bài một hồi, lúc này mới dám chầm chậm ngước mắt lên.
Trần Tứ cũng tới.
Có thể là vì đi cùng Lý Uy, lúc này anh đang dựa vào bệ cửa sổ bên này của cô, đưa lưng về phía cô, không biết có nét mặt gì.
Tóm lại nhìn dáng vẻ không phải rất muốn nói chuyện với cô...
Tầm mắt cô nhìn thoáng qua, thấy một góc đồng phục anh bị gấp vào, cực kỳ không bằng phẳng.
Tống Gia Mạt không nhịn được đưa tay ra, sửa quần áo lại thay anh.
Tự nhiên làm xong chuyện này, bản thân cô cũng sững sờ, ngón tay lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ đó, nhưng may mắn, mọi người ở đây đều đang trò chuyện riêng, không ai chú ý tới cô.
Có lẽ ngay cả Trần Tứ cũng không.
Cô gái nhỏ mím mím môi, lại cẩn thận từng chút kéo vạt áo anh một cái.
Giống như khi còn nhỏ cực kỳ lâu trước đây, đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đang sử dụng kỹ năng nguyên thủy làm nũng và lấy lòng.
Khóe miệng cô phồng lên, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
...
Trần Tứ và Lý Uy rời khỏi rất nhanh.
Mãi cho đến khi rời đi, Trần Tứ cũng không quay đầu nhìn cô cái nào.
Cô nghĩ, nếu không phải vì đi cùng Lý Uy, nhất định anh cũng không muốn tới đây chút nào, cũng không muốn nhìn thấy cô.
Ở chỗ rẽ.
Lý Uy cầm tờ đơn, đi vào tòa nhà dạy học: "Tôi nhớ lão Ngô nói trước khi qua tháng sau nộp là được hả? Sao hôm nay cậu lại phải hối thúc tôi đi chứ?"
"Tòa nhà dạy học lớp mười một xa như vậy, cậu đi theo qua đây cũng không chê mệt."
"Vậy hả." Trần Tứ lạnh nhạt, "Nhớ nhầm."
"Hả? Nhớ nhầm?" Lý Uy cười mỉm, "Ý cậu là nói đầu óc cậu ngay cả câu thứ ba trong đề toán học tuần trước chọn cái gì cũng nhớ được —— không nhớ thời gian hết hạn lão Ngô nói năm phút trước?"
"..."
Lý Uy lại nói: "Còn nữa, quần áo này của cậu không phải mới nhét vào sao, ai lại kéo ra cho cậu, tôi giúp cậu kéo xuống..."
Đang nói chuyện, Lý Uy lập tức trực tiếp đưa tay lên.
Trần Tứ nghiêng người tránh thoát.
Lý Uy: "Sao vậy? Vừa rồi không phải cậu tự nhét vào sao? Tôi nói muốn kéo ra cho cậu, cậu mẹ nó còn nói tôi đừng để ý —— bây giờ nó lòi ra, tôi nhét lại cho cậu cũng không được? Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Trần Tứ: "Muốn cậu bớt xen vào chuyện người khác."
"..."
Đàn ông, bất chấp lý lẽ!
Lý Uy: "Nhưng cảm giác tâm trạng của cậu đã trở nên tốt hơn rồi."
"Vậy sao." Trần Tứ đè nén khóe môi, "Tâm trạng tôi từng không tốt khi nào?"
Lý Uy giờ tự học buổi sáng suýt nữa bị áp suất thấp đè chết: "..."
Buổi trưa, Tống Gia Mạt đang mua nước ở quầy bán quà vặt, đài phát thanh đã vang lên sớm.
Vạn Nhã cũng không phát sóng mà là đang điều chỉnh micro.
"Cảm giác micro trường học dùng không tốt lắm." Tống Gia Mạt cẩn thận lắng nghe, "Tạp âm quá nhiều, âm thanh cũng không trong trẻo lắm."
Doãn Băng Lộ: "Quả là có một chút, nhưng có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai sử dụng, có thể hiểu được."
Tống Gia Mạt suy nghĩ một lát: "Nếu không nhân lúc cuối tuần mình đi mua một cái micro?"
"Được đó." Doãn Băng Lộ đang chọn đồ ăn vặt, trả lời cô, "Đổi thiết bị nhất định hiệu quả tốt hơn."
Nhưng cái này liên quan đến điểm mù kiến thức của cô.
Tống Gia Mạt sờ cằm: "Gần đây có chỗ nào bán micro không?"
Doãn Băng Lộ cũng rơi vào im lặng, đang muốn đề nghị, bên cạnh lập tức truyền tới một giọng nói.
"Con đường phía sau bên kia có cửa hàng chuyên kinh doanh bán loa, nói không chừng sẽ có." Trình Tân Giác cười mở chai nước ra, "Thật trùng hợp, lại đúng vào vấn đề mình sẽ trả lời được."
Tống Gia Mạt sững sờ một lát, nhìn cậu ta: "Vị trí cụ thể ở đâu?"
"Dọc theo đường Lạc Nam rẽ vào trong, sau đó ——" nói đến đây, Trình Tân Giác dừng một chút, "Phức tạp quá, khó mà nói rõ, tan học mình dẫn cậu qua đó nhé."
Cô nâng mắt: "Đúng lúc cậu cũng muốn đi sao?"
"Mình không đi." Trình Tân Giác nhướng đôi mắt đào hoa phong lưu, "Dẫn cậu đấy."
...
Ý định ban đầu của cô không muốn để Trình Tân Giác đi cùng, nhưng vị trí chỗ kia quả thật rất khó tìm, cô nhìn chỉ đường cũng xem không hiểu, cuối cùng vẫn đi cùng cậu ta.
Bọn họ đi đường cùng nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ nói mấy câu, đều là cậu ta bắt đầu đề tài.
Nhưng kinh nghiệm yêu đương của Trình Tân Giác phong phú, EQ rất cao, sẽ không dồn hết tâm trí nhiều lời.
Bầu không khí không khó khăn như cô nghĩ, thỉnh thoảng, cậu ta cũng sẽ nói một vài thứ thú vị.
Cô có thể cảm giác được, chu đáo có chừng mực, thành thạo như thế, cũng không phải trời sinh cậu ta sẽ như vậy.
Yêu đương không phải chính là người trước trồng cây cho người sau hóng mát sao, cũng không biết cậu ta đã được chăm sóc dạy bảo bao nhiêu lần, lại có bao nhiêu nữ sinh hao mòn thanh xuân, mới đổi lấy được một chút xíu trưởng thành của cậu ta.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm giác được sự đáng tiếc, nhẹ nhàng thở dài.
"Sao lại thở dài?" Trình Tân Giác cười, "Đến rồi."
Cô lắc lắc đầu, đi vào trong cửa hàng.
Bọn họ đều mặc đồng phục, lại đứng cùng nhau, cộng thêm Trình Tân Giác sinh ra có một đôi mắt đào hoa hư hỏng, nói không tới hai câu, dẫn tới không ít hiểu lầm.
Ví dụ như Tống Gia Mạt vừa mới đứng lại, muốn thử một cái micro màu xanh da trời, bà chủ lập tức chống gò má, nhìn hai người bọn họ bắt đầu cười:
"Tuổi trẻ bây giờ yêu đương, thật tốt mà."
Tống Gia Mạt vội vàng xua tay: "Không không không, chúng cháu không yêu đương, chỉ là bạn học bình thường."
"Bạn học bình thường cậu ấy còn đi cùng cháu lâu như thế à? Thông thường đều là đưa vào là xong." Dường như bà chủ rất thấu hiểu, còn nháy mắt với cô, "Yên tâm, sẽ không nói với giáo viên của các cháu, gần đây cũng không có người khác."
Tống Gia Mạt: "Thật sự không ——"
"Cháu nhìn bạn trai cháu cười vui vẻ biết bao."
"..."
Sau đó, cô dùng toàn bộ luận chứng phân tích phương hướng hơn mười phút, làm sáng tỏ bọn họ không phải là quan hệ người yêu.
Ngay cả mua micro cũng không để ý tới, chỉ không ngừng ra sức lắc đầu.
Cuối cùng không biết có thành công hay không, bà chủ nửa tin nửa ngờ, ngoài miệng vừa nói "Hiểu rồi hiểu rồi", ánh mắt vẫn cười híp lại như trước.
Giọng nói bà chủ này rõ ràng, hai người lại thảo luận quá lâu, hơn phân nửa người trong cửa hàng đều biết.
Tống Gia Mạt không còn tâm trạng mua micro, cuối cùng tùy tiện đi dạo một lát thì đi ra.
Trình Tân Giác ngồi xổm trên cây cột đá ở cửa, trêu ghẹo: "Cậu sợ có quan hệ liên quan với mình vậy sao? Làm mình còn cảm thấy đau lòng."
Tống Gia Mạt: "Bạn gái cũ cậu biết không?"
"Cái gì?"
"Chuyện cậu đau lòng này" Tống Gia Mạt dừng lại, "Một đội bóng rổ bạn gái cũ của cậu biết không?"
"..."
Trình Tân Giác bị cô chặn hơi ngừng lại, lúc này mới tiếp tục cười, "Có phải cậu có chút ghét mình không?"
"Không có, chỉ là tôi cảm thấy, nên như thế nào thì cứ như thế ấy đi."
"Bị hiểu lầm, dĩ nhiên muốn giải thích rõ ràng."
"Hiểu rồi."Trình Tân Giác nhảy xuống, "Đi thôi, bạn học tiểu Tống nghiêm túc cẩn thận."
Bạn học tiểu Tống nghiêm túc cẩn thận về đến nhà, lại bận chuyện của mình một hồi.
Nhưng cho dù làm gì, trong đầu cô vẫn luôn xuất hiện cái micro màu xanh da trời đó.
Lúc ấy không mua, bây giờ hối hận rồi.
Càng nghĩ càng thích.
Tống Gia Mạt ngồi tại chỗ xoắn xuýt hơn một tiếng, cuối cùng vẫn quyết định, chuyện hôm nay xong hôm nay.
Mua micro về trước rồi nói sau, lỡ như ngày mai hết hàng thì làm sao chứ?
Cô vừa đứng lên, phát hiện Trần Tứ đang ngồi trên ghế sô pha, không biết trở về từ lúc nào.
Cô đi tới cửa, lúc đang đổi giày, người phía sau cũng lên tiếng.
Trần Tứ: "Đi đâu?"
"Mua micro." Cô thành thật nói.
"Bây giờ, buổi tối mười giờ?"
"..."
Cô không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát tiếp tục yên lặng.
Sau lưng lại có âm thanh truyền ra, hình như Trần Tứ đang làm chuyện của mình.
Anh không nói nữa, nhìn bầu không khí cũng không giống như ý kiến đồng ý, Tống Gia Mạt kiên cường thẳng lưng lên, lại mềm nhũn xuống.
Cô thỏa hiệp: "Vậy thì em không đi ——"
Kết quả nghiêng đầu nhìn một cái, Trần Tứ đang đổi giày bên cạnh cô.
"Ngây ra làm gì" anh chỉnh lại cổ áo, lạnh nhạt lên tiếng, "Đưa em đi."
...
Đêm nay, cô vẫn ngồi lên xe đạp của Trần Tứ.
Vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại một chút, bọn họ giống như đang cãi nhau, nhưng có rất nhiều lời, cô không có cách nào hợp lý hợp tình nói ra.
Cô phồng miệng, im lặng ngồi lên chỗ phía sau, ngửi được mùi thơm bạc hà nhàn nhạt trên quần áo anh.
Bọn họ thế này xem như là... thế nào đây.
Tống Gia Mạt nhếch môi, tay không biết nên nắm chỗ nào, nhìn bóng mình dưới đèn đường, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Có gió thổi qua, sợi tóc lướt trên mặt, hơi nhột.
Giọng nói Trần Tứ cũng theo gió đêm nhẹ nhàng bay tới.
"Ừ, cứ như vậy, không cần vịn anh."
Đột nhiên cô không hiểu anh muốn nói gì, cho đến khi nghe câu sau ——
Trần Tứ: "Đợi một lát té xuống anh tự mình ôm em đi bệnh viện."
"..."
Thật sự nghĩ không ra miệng người này làm thế nào mà mọc ra.
Cô tức giận, nắm vạt áo anh lại, hai tay vò ra hình dáng không theo quy tắc.
Trần Tứ: "Quần áo ngày mai sẽ bị em vò nát."
Bị anh khiêu chiến giới hạn cuối cùng nhiều lần, Tống Gia Mạt không thể nhịn được nữa: "Vò nát thì vò nát! Em vò nát quần áo anh còn phải chọn thời gian sao!"
Yên lặng hai giây.
Người ngồi phía trước đột nhiên cười lên.
"Thế nào, lần này bình thường rồi?"
"Em làm gì có không bình thường, buổi sáng em cũng rất bình thường —— bỏ đi, anh không hiểu." Tống Gia Mạt nản lòng, "Căn bản anh không hiểu em vĩ đại bao nhiêu."
"..."
Thuận lợi đến được mục tiêu, Tống Gia Mạt cực kỳ rõ ràng đường đi, chạy thẳng tới cửa hàng kia.
Bà chủ còn đang ngồi nhìn lên xem phim, thấy cô tới, rất nhanh đã nhận ra.
Ánh mắt lại rơi vào trên người Trần Tứ, quét hai vòng.
Rất nhanh, bà chủ kia lại cười hỏi cô, "Lại mang theo một người bạn trai tới sao?"
......
...
Lời bà chủ nói ra làm người ta kinh ngạc, Tống Gia Mạt hoảng sợ thiếu chút nữa không cầm chắc micro, vất vả lắm mới ổn định lại tâm trạng, chưa hết hoảng sợ quay đầu.
Quả nhiên, Trần Tứ đã rũ tầm mắt xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Anh từ từ nhướng nửa bên chân mày, không mặn không nhạt lặp lại chữ kia ——
"Lại?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...