Ở Thạch Thành có một đặc điểm hoặc ít nhất hiện tại có một đặc điểm đấy chính là thời gian cùng không gian.
Cái cảm giác này rất khó để nhận định một cái chính xác nhưng đúng là tại Thạch Thành rất kỳ dị.
Đầu tiên tại nơi này không nhìn thấy bầu trời, không biết là sáng hay là đêm, khi Thiên Quốc hiện lên thì bầu trời Thạch Thành tràn ngập ánh sáng thần linh, thứ ánh sáng có thể mị hoặc nhân tâm.
Nhìn vào không gian xung quanh Thạch Thành tuyệt đối không thể phân biệt được bầu trời ngoài kia thế nào hơn nữa chuyện càng kinh khủng hơn là bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc ở Thạch Thành.
Không gian ở Thạch Thành rất dị, nó như được bao bởi một bức màng vô hình, tấm màng vô hình này che phủ từng mảng không gian ở Thạch Thành, khi bước đi như có cảm giác cả Thạch Thành đi theo bản thân mình vậy chưa kể mỗi bước như bước ra một không gian khác, mỗi bước lại như xác định lại phương hướng từ đầu.
Lúc này Biện Tài Thiên là người chịu trách nhiệm dẫn đường cho ba người Lý Thương Hải – Thiên Thánh cùng Vô Hà Tử đến chỗ Đại Quốc Chủ, mỗi bước đi của Biện Tài Thiên đều khiến ba vị cường giả sau lưng nhíu chặt lông mày.
Bọn họ đủ cường đại để cảm nhận được dị trạng xung quanh, có rất nhiều chỗ thậm chí không thể xác định được, rõ ràng chỉ đi theo đường thẳng, chỉ bám theo Biện Tài Thiên mà đi nhưng mà lại như rẽ qua hàng chục cung đường, lúc này nếu bảo bất cứ ai trong tam đại cao thủ tìm đường ra ngoài chỉ sợ không ai làm được.
Chặng đường bọn họ đi là đường thẳng nhưng nếu quay đầu nhìn lại cứ như vượt qua một cái đại mê cung, nếu không phải có Biện Tài Thiên đi trước thì còn không biết bước thế nào cho đúng.
Càng bước, không gian càng biến động.
Ban đầu chỉ là mất khả năng xác định phương hướng tiếp theo cảnh vật trở nên siêu siêu vẹo vẹo như bị bóp méo vậy, từng đường thẳng bị bẻ cong, từng đoạn gấp khúc lại biến thằng thẳng, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, không thể xác định sự vật sự việc, thời điểm này ánh mắt Lý Thương Hải hoàn toàn trở nên mông lung, ánh mắt như vô hồn.
Cũng không biết qua bao lâu, ba người căn bản không thể xác định được thởi gian, lúc này Biện Tài Thiên đã biến mất, khi mà Biện Tài Thiên biến mất thì cảnh vật lại trở lại bình thường, chí ít có thể nhìn rõ nhưng thứ xung quanh, nhìn rõ mình rốt cuộc ở nơi nào.
Ba người chỉ thấy mình đứng ở một khoảng sân rộng, phía trên là từng bậc từng bậc cầu thang nối lên cung điện.
Trước mặt ba người có ba tòa lầu các cực cao hay nói đúng hơn là ba tòa cung điện lớn, phía sau ba tòa cung điện lớn ở chính giữa là từng tòa lầu các ẩn hiện trong mây mờ, từ dưới mặt đất bước lên cầu thang đi về phía đại điện đều không có người, một khoảng không phi thường trống trải nhưng dọc từ mặt đất tới cầu thang lại có rất nhiều tượng đồng, những tượng đồng này nhìn cực kỳ bình thường, tượng đồng chia làm hai hàng, hàng bên phải đều khắc họa các lão nhân trên người mặc quan phục còn bên trái nhìn trẻ hơn nhiều lắm, từ quần áo toàn bộ đều là chiến bào của bậc chiến tướng.
Lý Thương Hải nhìn về nhị lão sau đó thấy nhị lão gật đầu, cả ba người đều bước về phía trước, đi thẳng trên đại lô, vượt qua trăm bậc cầu thang mà vào đại sảnh.
Cửa mở lớn, bên trong lại là một sảnh đường khác, xung quanh có rất nhiều vật trang trí, toàn bộ đều là những bức tượng bằng đồng đủ các loại hình dạng.
Hai bên sảnh đường cũng có tượng nhưng là tượng vàng, cũng chia làm hai bên, một bên quan văn cùng một bên quan võ, hai hàng tượng vàng đều đang cúi đầu cung kính hướng về phía trước.
Dõi mắt theo hướng nhìn của những bức tượng lại là từng bậc thềm bằng vàng loáng lên thứ ánh kim, tổng cộng có khoảng 10 bậc, vượt qua 10 bậc vàng này thì là nguyên một vùng cấu trúc bằng vàng, đáng chú ý nhất long ỷ, long ỷ của bậc củu ngũ chí tôi.
Trên long ỷ không có người, hai bên long ỷ có hai cái lò lớn cỡ một người trưởng thành, đây là hai vật duy nhất không làm bằng vàng, về phần nó là chất liệu gì thì không ai đoán được.
Hai cái lò này giống với lò đan, trong lò có hương khí nhẹ dịu bay lên, hương khí nhàn nhạt tỏa khắp đại sảnh,
Nơi này thực sự không khác gì nơi Hoàng Thượng lên triều, phía dưới là bá quan văn võ.
Thời điểm này Lý Thương Hải cùng nhị lão đầu cảm thấy nhức đầu, ánh mắt hoa lên, gần như không có cách nào tập trung cả, ánh mắt trĩu nặng.
Khi mà ánh mắt trĩu nặng thì âm nhạc vang lên, tiếng đàn nhẹ dịu như ru ngủ cả linh hồn người khác, như làm con người như si như mê.
Tiếng đàn cất lên, trong lúc mơ mơ hồ hồ trên long ỷ lại xuất hiện người, một người mặc long bào, trên người ngập tràn hoàng khí, thứ khí thể của bậc củu ngũ chí tôn.
Người này sống lưng thẳng dựng vào long ỷ, hai tay đặt sang hai bên, dáng ngồi bễ nghễ vô cùng, chỉ tiếc không có cách nào nhìn được dung mạo của hắn, dung mạo của hắn cũng mơ mơ hồ hồ vô cùng cứ như... bất cứ ai nhìn dung mạo của hắn đều là phạm thượng vậy.
Đại Quốc Chủ rốt cuộc hiện thế, trong bộ long bào hắn dùng ánh mắt bễ nghễ thiên hạ quan sát Lý Thương Hải cùng nhị lão, ánh mắt mang theo vẻ coi thường.
Lúc này... gió nổi lên.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cơn gió đáng lẽ không nên xuất hiện ở cái nơi này nhưng nó vẫn xuất hiện.
Chỉ thấy lấy Lý Thương Hải cùng Vô Hà Tử làm hai cực, hai cơn gió dựa lưng vào nhau sau đó tản ra bốn phương tám hướng, nơi nào cơn gió quét qua thì lập tức trở lại như bình thường, quang cảnh thảnh tỉnh rất nhiều, không hề còn cái vẻ mơ mơ hồ hồ.
Toàn bộ hương khí nhẹ dịu kia đều bị thổi tan.
Đại Quốc Chủ ngồi trên long ỷ nhìn Lý Thương Hải cùng nhị lão.
Ở bên dưới, Lý Thương Hải bước ra một bước, tóc đen tung bay, mũi chân cách không bước đi, cả người nàng như tiên nhân hạ thế, ánh mắt của nàng cũng thản nhiên đối mặt với Đại Quốc Chủ.
Gió nổi lên, trường bào của Vô Hà Tử theo gió mà căng lên, cả người đầy vẻ tiên phong đạo cốt thậm chí Vô Hà Tử như sinh ra một loại tiên khí, mái tóc trắng cùng bộ râu lại càng khiến ông như có tiên vận, cơ thể Vô Hà Tử cũng từ từ bay lên, song song mà đứng với Lý Thương Hải, ánh mắt vốn đục của Vô Hà Tử bất giác trở lên minh mẫn, ánh mắt như vì sao chiếu sáng màn đêm, xuyên thủng bóng tối, ánh mắt xoáy thẳng về phía Đại Quốc Chủ.
Vô Hà Tử cùng Lý Thương Hải bước ra, hai người lấy khí thế của mình, mở ra Nhập Tiên Cảnh đối kháng với hoàng khí của Đại Quốc Chủ, hai bên căn bản không ai làm gì được ai.
Lúc này Vô Hà Tử là người đầu tiên mở miệng, trong giọng nói có chút khinh thường.
"Nơi này vốn là lừa mình dối người, không ngờ đến cả Thánh Thành đầy thần thánh trong miệng các ngươi cũng chỉ là cái dạng này, dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo đi mê hoặc chúng sinh ".
Vô Hà Tử mở miệng khiến Đại Quốc Chủ cười cười, lúc này hắn cũng không phải mơ mơ hồ hồ nữa rồi, khuôn mặt của hắn đã lộ ra trước mặt hai người.
Kẻ này thực sự rất kỳ dị, hắn có một khuôn mặt non choẹt, một khuôn mặt của đứa bé chỉ 5-6 tuổi nhưng mà thân thể lại là của người trưởng thành, thực sự rất khó giải thích.
Khi che mặt đị long bào trên người hắn đầy hoàng uy nhưng khi khuôn mặt trẻ con kia hiện ra thì lại cho người khác cảm giác không hòa hợp.
"Nếu một chút cái này cũng không nhìn ra thì làm sao có tư cách được ta mời tới đây, bất quá trong các ngươi hình như có người vẫn chưa tỉnh hồn? ".
Trong ba đại cao thủ, Thiên Thánh vẫn đứng im nơi đó, ánh mắt dại ra, khuôn mặt đây mơ hồ thậm chí cứ như linh hồn mạnh mẽ bị người khác rút ra vậy.
Tình trạng của Thiên Thánh không cần Đại Quốc Chủ nói thì Lý Thương Hải cùng Vô Hà Tử cũng biết, Lý Thương Hải lúc này cười lạnh hướng về Đại Quốc Chủ.
"Đối với phường giả thần giả quỷ cần mình ta là đủ, cần gì người khác đây? ".
Trong mắt nàng Đại Quốc Chủ thực sự là phường giả thần giả quỷ, phải biết toàn bộ Bồng Lai được tạo ra là để mị hoặc người khác, là một Bồng Lai Tiên Đảo trong truyền thuyết nhưng lại được tạo nên từ người khác, lại được bàn tay con người làm ra.
Đại Quốc Chủ vẫn ngồi trên long ỷ, hắn đối với lời nói của Lý Thương Hải không cho là đúng, ngón tay cứ thể chỉ lên trời.
"Theo ngươi ta là giả thần giả quỷ vậy thần linh thật sự sẽ thế nào? ".
Câu hỏi của Đại Quốc Chủ khiến Lý Thương Hai khẽ khựng lại, nàng không ngờ Đại Quốc Chủ lại hỏi như vậy.
Thấy Lý Thương Hải không trả lời được, Đại Quốc Chủ lại cười.
"Thần linh vốn từ tâm linh mà ra, tâm nghĩ thế nào thì thế đó, tâm mỗi người khác nhau thì thần linh khác nhau, có kẻ tin vào thần có kẻ không tin vào thần ".
"Trong mắt ngươi ta là bàng môn tà đạo còn trong mắt ta bản thân ta chính là thần ".
"Thần của Bái Nguyệt Giáo các ngươi trong mắt Thánh Hỏa Giáo đều là bàng môn tà đạo, thần của Thánh Hỏa Giáo trong mắt Bái Nguyệt Giáo cũng là bàng môn tà đạo ".
"Ngươi tin vào thần của ngươi vậy đó là thần của Bái Nguyệt Giáo, xứ Bồng Lai tin vào ta vậy ta chính là chân thần nơi Bồng Lai ".
"Ai có thể biết được ai là bàng môn tà đạo đây? ".
Đại Quốc Chủ một lần mở miệng liền nói rất nhiều nhưng mà hắn mở miệng thực sự khiến cho Lý Thương Hải không bẻ được một câu, không bẻ được nửa chữ.
Đại Quốc Chủ một chút cũng không động nhưng chỉ cần mở miệng Lý Thương Hải đã thua nửa bậc, ít nhất thua về một chữ lý.
Ai dám nói ai là bàng môn tà đạo đây?.
Thần linh là hình dạng gì?, ai biết?.
Lý Thương Hải thực sự không trả lời được, chẳng phải Bái Nguyệt Giáo cũng đầy thủ đoạn mị dân hay sao?, nào phải Bái Nguyệt Giáo mà Thánh Hỏa Giáo cũng vậy, Phật Giáo cũng thế, đều phải có cách, có con đường thu phục tín đồ của chính mình.
Nàng có tư cách gì nói Đại Quốc Chủ đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...