Thế gian có một câu "cầu được ước thấy ".
Hai ngày trước, Vô Song từng ước có một con dị thú đi theo làm bạn thì hiện tại trước mặt Cơ Vô Song chính là một đầu dị thú.
Cơ Vô Song cũng không xa lạ con dị thú này lắm, dị thú này chính là Điêu Huynh.
Điêu Huynh thân hình rất cao, đứng thẳng bằng hai chân cũng đến 2m5, thân thể ít nhất cũng phải nặng 300 kg.
Thời điểm này Cơ Vô Song cũng không ở Cổ Mộ, nàng đang ơ Tương Dương Thành.
Nói là Tương Dương nhưng mà nàng cũng không biết là vùng nào ở Tương Dương, chung quy hiện tại nàng đang ở trong một khu rừng, đại thành gần nhất với khu rừng này chính là Tương Dương.
Tại thế giới Phật Sơn, Vô Song là người xây dựng Kiếm Trủng, một nơi nằm ở Hoài Nam Đạo.
Hoài Nam Đạo là đại đạo nối từ Tương Dương Thành tới Ngũ Bá Cương cùng với Quan Ngoại.
Ngũ Bá Cương thì tạm thời không nói, còn vượt qua Quan Ngoại thì chính là Đại Tuyết Sơn tức là nơi Tuyết Sơn Phái ngự trị, về phần Quan Ngoại cũng chính là cố hương của Hồ Phỉ.
Nơi Vô Song xây dựng Kiếm Trủng nằm trên Hoài Nam Đạo tất nhiên Vô Song không rõ tại thế giới này Kiếm Trủng nằm ở đâu, Vô Song càng không phải là người thuộc từng chi tiết trong nguyên tác Kim Dung mà cho dù thuộc từng chi tiết thì cũng chưa hẳn là đúng ở cái thế giới này.
Vô Song chỉ nhớ Dương Quá bị chặt tay sau đó bỏ chạy khỏi Quách phủ, dưới cơ duyên xảo hợp mà thấy Kiếm Trủng.
Dương Quá thời điểm đó trên phim còn tương đối yếu lại còn bị chặt tay thì có thể chạy xa bao nhiêu?, vì vậy Vô Song đại khái đoán Kiếm Trủng nằm ở phụ cận Tương Dương Thành cùng Hoài Nam Đạo.
Vì tất cả chỉ là đoán, Cơ Vô Song cũng không mang Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ tới đây, nàng một mình đi trước dò đường.
Cơ Vô Song cũng không lo lắng cho Cổ Mộ dù sao ong trận của Cổ Mộ cực kỳ lợi hại, một mình trận ong của Cổ Mộ thừa sức chấp cả Toàn Chân Thất Tử cùng lên, đấy là chưa kể uy danh của nàng còn đó, kẻ nào dám phạm?, ít nhất Toàn Chân Giáo không ai dám.
Lại nói nàng tới Tương Dương sau đó tìm một mực đi ra khỏi thành Tương Dương, nơi nàng nghỉ chân hiện tại là một cánh rừng cách thành Tương Dương khoảng 1 ngày lộ trình.
Cái này cũng phải nói tới trên phim, theo chút ký ức ít ỏi mà nàng nhận được từ Vô Song thì Thần Điêu cùng Địa Mãng đánh nhau trong rừng, ít nhất là Vô Song thấy rất nhiều cây trên phim, thế là nàng tìm đến khu rừng này.
Nàng tìm đến đây, trời mới là xế chiều nhưng Vô Song không đi nữa, từ Cổ Mộ tới nơi này nàng còn chưa từng một lần nghỉ ngơi vì vậy quyết định nghỉ ở đây một đêm, sáng mai lại đi tìm kiếm, nàng hiện tại cho dù là đế vị thì vẫn phải thấy mệt mỏi, đi nhiều cũng phải thấy mỏi chân, cái này không có gì lạ cả.
Lựa chọn nghỉ ngơi ở đây một đêm thì nàng cũng phải đi tìm đồ ăn, với thực lực của Vô Song thì kiếm đồ ăn trong rừng dễ vô cùng bất quá nàng gần như bỏ ra cả giờ đồng hồ mới tìm được đủ "thực phẩm" cho tối nay.
Đống thực phẩm mà nàng tìm ngoại trừ chút thực vật còn lại toàn rắn là rắn, nàng muốn làm một nồi "rắn hầm thuốc bắc ".
Nàng đi qua Tương Dương đương nhiên cũng mua rất nhiều dụng cụ nấu ăn, nấu nướng cũng không phải vấn đề.
Nàng chọn một nửa chỗ rắn mang đi hầm, một nữa thì giữ lại.
Thú thật cái món "rắn hầm" này nàng chưa thủ bao giờ nhưng mà nó có một đặc điểm là thơm, cứ thơm là được về phần vị ra sao nàng có thể tính sau.
Nàng cảm thấy, nếu không ăn được thì nàng mang cái đống rắn dự phòng còn lại ra chế biến vẫn được, nếu ăn được thì dĩ nhiên là tốt nhất, quan trọng vẫn là mùi thơm.
Nàng tới đây là để tìm Kiếm Trủng nhưng mà Kiếm Trủng tìm sao dễ bằng tìm Điêu Huynh đây?.
Nàng không rõ Điêu Huynh ở đâu dù sao ngay cả phạm vi Kiếm Trủng thì nàng còn chưa chắc chắn vì vậy nàng chỉ cầu may, dùng cái mùi thơm này đến dẫn dụ Điêu Huynh.
Vô Song lại bỏ ra gần hai tiếng đồng hồ chế biến cái nồi rắn hầm này, tiếp theo nàng khoan thai lấy một thìa sứ ra nhẹ nếm.
Đôi lông mày đẹp nhíu lại, vị của nó không đến mức tệ thậm chí ngon hơn nàng tưởng nhiều bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi, không có gì đặc sắc, theo nàng xem ra thì cái nồi rắn hầm này được liệt vào hàng ... không nên làm lại.
Vừa tốn sức, tốn thời gian mà cũng không có gì gọi là quá mức ngon miệng.
Nấu xong nồi rắn hầm, nàng nghĩ nghĩ một chút lại bỏ thêm dược thảo vào, chủ yếu là hương liệu rồi thả nốt đống rắn còn lại vào nồi, lại dành thêm nửa tiếng chế biến.
Chế biến xong nồi rắn hầm lần thứ hai, nàng không nếm nữa mà trực tiếp ra ngoài, nàng đi tìm một con thỏ về nướng, cái nồi rắn hầm này... nàng không ăn.
Nàng rời đi, cũng không mất quá nhiều thời gian, tìm một con thỏ trong rừng thi vẫn luôn dễ hơn rất nhiều so với cái việc đi sưu tập rắn.
Nồi rắn hầm không tệ nhưng mà với người ăn quen mỹ vị như nàng thì không có gì đặc biệt thậm chí không đáng với công sức bỏ ra, so với một con thỏ nướng thì thua xa lắc xa lơ.
Nắm lấy đầu thỏ trở về chỗ cũ nhưng mà rất nhanh bước chân nàng dừng lại.
Nàng lúc này thậm chí khẽ há cái miệng ra, gần như khó mà tin cảnh trước mắt.
Nàng nhìn thấy một con Điêu, một con Điêu khổng lồ đang ăn vụng đồ ăn.
Con Điêu này nàng không xa lạ gì, ít nhất từ ký ức của Vô Song thì nàng biết đây là Điêu Huynh.
Đánh bậy đánh bạ mà thôi, không ngờ thật sự dụ được Thần Điêu ra?.
Thần Điêu thì không phát hiện ra Vô Song, nó đang hoàn toàn bị nhân gian mỹ vị mê hoặc, dùng cái mỏ khổng lồ mà gắp từng con rắn ra bỏ vào miệng.
Cái mỏ của Thần Điêu gần như chiếm đến nửa cái nồi, nhìn cứ như quái vật vậy bất quá Thần Điêu không hổ là Thần Điêu, nó khống chế lực cực tốt, không hề làm nồi hầm bị đổ, quan trọng hơn mỗi lần hạ mỏ xuống vừa vặn chỉ gắp một con rắn nhỏ lên.
Bỏ con rắn vào miệng rồi ngửa cả cái đầu lên, vẻ mặt cực kỳ nhân tính hóa.
Thần Điêu đang cảm thấy cực kỳ ngon miệng, cực kỳ thỏa mãn.
Nhìn điệu bộ của Thần Điêu, Vô Song khẽ cười.
Xưa có Hoàng Dung dùng thịt gà dụ Hồng Thất Công, nay có Cơ Vô Song lấy một nồi rắn hầm đến dụ Thần Điêu.
Thần Điêu lúc này hoàn toàn bị mỹ vị mê hoặc đến quên cả đất trời, mãi đến khi nó ăn hết gần nửa nồi rắn hầm của Vô Song thì mới nhớ... chỗ này có người, mới nhớ rằng chủ nhân nơi này có thể trở về.
Thần Điêu lén lút nhìn bốn phương tám hướng nhưng mà nó thực sự rất cao, cao đến 2m5 thì thử hỏi tầm mắt của nó cao thế nào?.
Cơ Vô Song hiện tại đang ngồi ngay cạnh Thần Điêu nhưng mà chỉ ngồi đến hông nó, Thần Điêu căn bản không thấy, đến khi nàng không nhịn được cười với cái điệu bộ của nó liền mở miệng.
"Ăn chán rồi tính phủi mép bỏ chạy sao? ".
Thần Điêu lúc này giật mình, cực kỳ nhân tính hóa mà nhìn xuống Vô Song, tiếp theo chân to không khỏi lùi lại vài bước.
Thần Điêu hiện tại cũng không biết phải làm gì, là chạy hay ở lại.
Thần Điêu ở bên cạnh Độc Cô Cầu Bại thật ra hiểu rất nhiều đạo lý.
Nó sẽ không được học về việc ăn cắp hay ăn vụng, dù sao tại Kiếm Trủng chỉ có mình nó cùng Độc Cô, ai dở hơi mà dạy mấy cái này?.
Độc Cô Cầu Bại sẽ dạy nó những thứ "đạo lý" cao thâm hơn, ví dụ có ân báo ân chẳng hạn.
Thần Điêu không thích tiếp xúc với người ngoài nhưng mà nó cảm thấy mình ăn đồ ăn của Vô Song hơn nữa còn ngon như vậy... từ đó không nên bỏ đi mới phải.
Vô Song nhìn biểu lộ của Thần Điêu lại phì cười, nàng cười thực sự rất đẹp, nàng cười có thể mị hoặc thế gian... có thể mị hoặc cả Thần Điêu.
Nụ cười không chỉ đến từ miệng, nụ cười còn từ cả ánh mắt, ánh mắt câu hồn vạn vật.
Vô Song trực tiếp dùng tay lấy ra một con rắn từ nồi nước mà hướng về phía Thần Điêu.
"Ăn nốt đi, dù sao ta cũng không thích ".
Thần Điêu như hiểu tiếng người, thú thật chỗ rắn này chẳng bõ dính răng với nó nhưng mà ngon vô cùng, Thần Điêu ăn cả nửa nồi vẫn còn thòm thèm, nay sao chịu được cám dỗ của Vô Song?.
Một điều quan trọng nữa... Thần Điêu cảm thấy thân cận với Vô Song, ít nhất chỉ bằng "mắt cười" Vô Song khiến cho Thần Điêu sinh ra cảm giác yêu thích.
Tiếp theo Thần Điêu bắt đầu cúi mỏ xuống, nuốt lấy con rắn trong tay Vô Song.
Thế là... mọi việc liền dễ bàn.
Vô Song bắt đầu nướng thỏ, một tay nướng thỏ tay còn lại nhẹ vuốt ve đầu Thần Điêu, cứ thỉnh thoảng lại nhét một con rắn vào miệng nó.
Theo thời gian... cũng không lâu lắm bản thân Vô Song mới bắt đầu sợ hãi chính mình.
Thiên phú Ý Loạn Tình Mê của nàng không có quá nhiều tác dụng với Thần Điêu nhưng mà Thương Thiên Thủ Hộ thì khác.
Mỗi cái xoa đầu của Vô Song, nàng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Thần Điêu.
Mỗi lần ăn một con rắn của Vô Song, nàng có thể cảm nhận được sự thoải mái của Thần Điêu.
Mỗi giây mỗi phút ở bên Vô Song, nàng có thể cảm nhận được sự gần gũi của Thần Điêu.
Dĩ nhiên tất cả những thứ này là Thiên Phú – Thương Thiên Thủ Hộ mang lại.
Bình thường chính Vô Song cũng không cảm thấy nó đáng sợ, dù sao thiên phú này mới chỉ được Vô Song cảm nhận được trong lúc luyện Vũ Thuật nhưng mà cũng chỉ thế mà thôi, kể cả không có Thương Thiên Thủ Hộ thì Vô Song vẫn cứ là Tiên Thiên Thể, là tiên thể, khả năng câu thông thiên địa của nàng vốn đã nghịch thiên rồi.
Mãi đến tận bây giờ nàng mới cảm nhận rõ ràng cái thiên phú này bá đạo cỡ nào.
Vị Điêu Huynh này... chỉ sợ ăn xong một bữa rắn hầm liền bị Vô Song hàng phục, triệt để không rời Vô Song đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...