Vô Song rất nhanh trở về ngã ba lúc nãy, lần này Vô Song lựa chọn rẽ về bên tay trái, lựa chọn này đương nhiên chỉ mang tính chất tùy ý dù sao thời điểm này Vô Song mang theo tâm thế rất khác.
Ma Hóa Lục Long... Vô Song rất khó diễn tả sức mạnh của mình thế nào, hắn chỉ biết thế gian này tuyệt không có mấy vật đủ sức gây nguy hiểm cho mình nữa.
Một thứ sức mạnh mất đi nhưng hiện tại trở về, Vô Song hiện tại mới có thể coi là đỉnh phong của hắn.
Vô Song từ khi lên Bồng Lai thật ra đã không hiểu, không hiểu vì cái gì ma khí ở Bồng Lai có thể tồn tại mà ma khí của Vô Song lại không thậm chí ngay ở Dược Vương Cốc cũng không hiểu.
Chính miệng Độc Cô Cầu Bại nói Vô Song không thể dùng ma hóa tại thế giới này bởi vì Thiên Đạo nơi này sẽ không chấp nhận ma khí tồn tại, cái câu nói này Vô Song từ đầu đến cuối đều tin hơn nữa nó không phải là không có lý do để tin.
Từ khi trở về thế giới này, Vô Song không thể ma hóa, không phải là không muốn mà là không thể.
Ma Long trong người Vô Song thủy chung ngủ say, thứ sức mạnh của nó thủy chung bị phong ấn, cũng vì Vô Song không thể liên lạc với Ma Long dẫn đến Vô Song càng tin mình không thể ma hóa.
Vô Song không thể ma hóa nhưng vì cái gì đám người ở Bồng Lai hay thậm chí Vô Song gần như chắc chắn Thất Đế Tử đều có thể ma hóa?, thú thật Vô Song không phục cho lắm.
Mãi đến khi Vô Song nhìn thấy người Ám Tộc thì Vô Song mới cảm nhận được ý thức của Ma Long trở lại bên mình tuy nhiên đây chỉ là một chút ý thức của Ma Long mà thôi, Ma Long vẫn chưa thể coi là tỉnh lại được.
Sự việc tiếp theo là khi ra biển, khi rời khỏi Bồng Lai.
Vô Song thủy chung vẫn cảm giác được ý thức của Ma Long thậm chí khi Vô Song nhắm mắt, buông bỏ tất cả để dựa vào cảm giác mà đi tìm Shogun thì chính ý thức của Ma Long dẫn đường cho hắn.
Ý thức của Ma Long vẫn luôn tồn tại, cho đến khi Vô Song tìm được đường đi xuống lòng đất Shogun thì ý thức Ma Long mới mãnh liệt hơn bao giờ hết để rồi chính Ma Long chọn con đường thẳng, chọn để Vô Song hướng về phía trước.
Thời điểm Vô Song đứng trên tế đàn nhìn xuống mặt nước đen ngòm, Vô Song cùng Ma Long lúc này rốt cuộc có thể hiểu lẫn nhan, Ma Long muốn tiến xuống bên dưới, ở dưới có thứ gì đó hấp dẫn Ma Long, có thứ khiến Ma Long từ rất rất xa đã cảm giác được, thế là Vô Song cũng chẳng ngần ngại gì mà nhảy xuống.
Giờ phút này Ma Long trở lại hơn nữa còn là Ma Hóa Lục Long, Vô Song cảm thấy mình có rất nhiều thứ không cần cố kỵ.
Trở lại ngã rẽ lúc trước, ý thức Ma Long không tiếp tục vì Vô Song dẫn đường, tất cả liền mặc cho Vô Song chọn lựa vì vậy Vô Song chọn rẽ trái.
Hướng tay trái mà Vô Song đi lại là một căn phòng khác, một căn phòng âm u vô cùng, lạnh lẽo vô cùng.
Vô Song nhìn về phía căn phòng này căn bản không đợi gì cả, hắn mở cửa mà tiến vào.
Khi Vô Song tiến vào hắn không khỏi sững người lại, có chút ngỡ ngàng nhìn về phía trước mặt.
Trước mặt Vô Song là một hành lang, một hành lang với hai bức tường hai bên.
Cái chính ở chỗ trên hai bức tường này Vô Song cảm giác được một vài thứ cường đại đang ẩn nấp, đang ẩn mình trong chính những bức tường này.
Vô Song không tiếp tục bước về phía trước, hắn nghĩ một lát rồi giải trừ trạng thái ma hóa của chính mình.
Thời điểm này cơ thể Vô Song cũng không còn đau đớn nữa, nội lực cũng tràn đầy, cái này không rõ có phải một loại phúc lợi hay không, dù sao nó làm cho Vô Song cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khi Vô Song không còn ma khí ở bên mình thì hắn lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của một vài thứ đang ẩn nấp kia vì vậy Vô Song khẽ cười.
Hắn xoay người khép cánh cửa lại rồi cứ thế đi về phía hành lang, đi về phía căn phòng cuối hàng lang.
Vô Song bước không nhanh không chậm, một bước, hai bước, ba bước.. cứ thế Vô Song bước ra ba mươi bước, hắn đã đi đến giữa hành lang.
Thời điểm này xung quanh Vô Song vang lên những âm thanh rít gào như từ cõi địa ngục âm ti, từ trong hai bức tường xuất hiện những khuôn mặt dị hợm chui ra, sau đó bọn chúng hóa thành thực thể.
Thứ này... gần giống với trạng thái của Hắc Thủy Thần chỉ có điều Hắc Thủy Thần thành hình còn cái đám này trong suốt, Hắc Thủy Thần ngập tràn ma khí còn cái đám này... được tạo thành từ oán khí.
Vô Song có thể cảm nhận được vô tận oán giận, vô tận thù hằn, không cam tâm từ trong những oán hồn này.
Trên một đoạn hành lang không dài vậy mà có đến 4 con oán hồn tồn tại, chúng lao thẳng về phía Vô Song như muốn cắn xé linh hồn của Vô Song vậy.
Dĩ nhiên oán hồn được tạo nên từ oán khí mà oán khí ở âm giới cũng chỉ là một dạng lực lượng, oán khí chỉ là thức ăn của Ma Long mà thôi.
Vô Song không cần động, từ sống lưng của hắn Ma Long xuất hiện, sáu cái đầu Ma Long rất nhanh nuốt chửng bốn con oán hồn, Vô Song hiện tại còn có thể cảm giác được Ma Long đang thòm thèm.
Giải quyết được bốn con oán hồn thì căn phòng này rốt cuộc không còn sự âm u cùng lạnh lẽo nữa, rốt cuộc nó cho người ta một cảm giác "bình thường ".
Đến giờ phút này thì Vô Song có thể đoán ra thêm rất nhiều điều.
Nơi này là do Đế Thích Thiên xây dựng nhưng mà không chỉ có một mình Đế Thích Thiên được phép đi qua đây dù sao Đế Thích Thiên còn rất nhiều việc phải làm, đấy là chưa kể chính Đế Thích Thiên hiện tại còn đang bị nhốt tại Bắc Cương.
Mấu chốt của mọi việc là ma khí, ví dụ như ở cửa vào, bị ma khí nhập thể mà không chết thì chỉ có thể là kẻ tu luyện ma khí, chỉ có thể là cái đám Thất Phúc Thần hoặc Thất Đế Tử của Đế Thích Thiên.
Sau khi xuống dưới lòng đất, tiếp tục trải qua một lần ma khí tẩy lễ, chỉ có thành công đi xuyên qua lần "tẩy lễ" này mới có thể chân chính tiến vào mật địa bên dưới.
Chịu ma khí nhập thể mà không chết thật ra còn có Ám Tộc, Vô Song có thể cảm giác rõ ràng trên người Ám Tộc có ma khí tồn tại nhưng mà chịu ma khí tẩy lễ lần thứ hai thì quả thật chỉ có những kẻ đi theo Đế Thích Thiên mới chịu được, Ám Tộc chỉ sợ sẽ bị ma khí này làm cho bạo thể mà chết.
Đế Thích Thiên gần như chỉ cho phép Thất Phúc Thần cùng Thất Đế Tử tới đây hơn nữa Vô Song thiên về đáp án Thất Đế Tử hơn, Thất Đế Tử sẽ không chịu gò bó như Thất Phúc Thần, có thể ngao du khắp thiên hạ.
Việc Đế Thích Thiên cho phép Thất Đế Tử tới đây chỉ có thể khẳng định... tại nơi này có vật mà Đế Thích Thiên cần hơn nữa không chỉ một vật.
Nơi này giống như nguồn sản xuất, sẽ sản xuất ra một thứ gì đó mà Đế Thích Thiên muốn, sau đó theo thời gian nhất định sẽ có người tới thu thập.
Ngay cả bốn con oán linh ở đây cũng thế, có ma khí đương nhiên cảm giác được chúng tồn tại và đám oán linh cũng không tấn công, bọn chúng lựa chọn ẩn núp.
Không có ma khí thì khác, căn bản không cảm nhận được oán linh để rồi sẽ bị oán linh tấn công, sẽ bị thứ này xé xác.
Căn phong trước mặt Vô Song... gần như chỉ có đám người đi theo Đế Thích Thiên mới không chịu oán linh công kích, vậy nơi này cất chứa cái gì?.
Khi Vô Song mở cánh cửa ra, hắn thấy căn phòng này đầy ánh sáng, dĩ nhiên vẫn là ánh sáng của Dạ Minh Châu.
Đây là một phòng sách.
Nhìn phong sách này... Vô Song bất giác đóng cửa lại, hắn đi về phía một giá sách.
Giá sách ở đây tuy có bụi bặm nhưng không nhiều như chứng tỏ suy đoán của Vô Song, cứ một khoảng thời gian lại có người tới đây.
Vô Song quan sát toàn bộ giá sách này, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể đoán ra... quyển sách nào được mở ra nhiều nhất, đấy đương nhiên là quyển sách ít bụi bặm nhất.
Cái thư phòng này tổng cộng chỉ có 4 cái giá sách, số lượng sách chưa tới ngàn quyển, sau khi Vô Song chọn mộ vòng hắn liền tìm 8 quyển sách, 8 quyển sách "sạch" nhất.
Thản nhiên ngồi lên ghế đẩu tựa lưng về phía sau, Vô Song dở sách đặt lên bàn.
Vô Song nhìn tiêu đề của toàn bộ 8 quyển sách này, hắn rất nhanh tặc lưỡi bởi hắn một chữ cũng không hiểu.
Vấn đề lúc này liền rất lớn bởi vì đến cả tiêu đề sách ở bên ngoài còn không hiểu thì đọc cái gì?.
Thở dài một hơi, như không cam tâm, Vô Song chọn bừa một quyển sách rồi mở ra, sách đâu phải chỉ có toàn chữ? , lỡ đâu có hình thì sao?, ít nhất nếu có hình thì Vô Song có lẽ còn hiểu được một chút.
Mang theo cái tâm lý này, Vô Song lướt sách rất nhanh nhưng mà theo Vô Song dở sách thì hắn càng ngày càng thất vọng.
Lật gần nửa quyển sách, một chữ cũng không hiểu.
Ngay lúc Vô Song đang định từ bỏ thì hắn vội dừng ngón tay lại, ánh mắt chớp động không thể tin.
Nửa phần trước... một chữ bẻ đôi Vô Song cũng không đọc được.
Nửa phần sau... Vô Song quả thật đọc được ít nhất cái trang mà Vô Song đang dừng lại là thế.
Chữ ở trang giấy này là chữ Mông Cổ, Vô Song đương nhiên có thể đọc hiểu ngôn ngữ Mông Cổ dù sao ở thế giới Phật Sơn hắn còn từng giúp Thành Cát Tư Hãn đánh thiên hạ, sao có thể không hiểu ngôn ngữ cái đế quốc này?.
Vô Song bắt đầu từ từ lật ngược lại, rốt cuộc hắn mới biết nửa phần đầu quyển sách được viết bằng thứ tiếng Vô Song không hiểu, nửa phần sau được dịch ra tiếng Mông Cổ.
Cũng không biết trùng hợp hay là định mệnh, thời điểm Vô Song lật ra đến trang chính giữa, Vô Song thấy một dòng chữ làm đầu đề, một dòng chữ làm hắn lạnh cả người.
Dòng chữ ở giữa quyển sách bằng tiếng Mông Cổ kia có nghĩa là... Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...