Ngày xửa ngày xưa, những ngày tháng xa xôi vô cùng, những ngày của 2000 năm về trước.
Thiên hạ có một quân vương, một kẻ tự xưng là thiên cổ nhất đế, một bậc hoàng đế đầu tiên của toàn cõi Trung Nguyên.
Vị hoàng đế này tự gọi mình là Tần Thủy Hoàng.
Bất kể người đời sau có dùng từ ngữ gì đánh giá Tần Thủy Hoàng, bất kể cái nhìn của hậu thế như thế nào với bậc hoàng đế này thì không có ai có tư cách phủ nhận công trạng của ông, cũng chẳng có ai có tư cách để chê bai tài năng của Tần Thủy Hoàng.
Tần Thủy Hoàng ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, là người nắm toàn bộ thiên hạ trong tay, ông cũng là vị hoàng đế đầu tiên áp chế nho giáo, mặc dù nho giáo khi đó cũng mới chỉ trong trạng thái sơ khai, với Tần Thủy Hoàng ông đẩy mạnh pháp gia chứ không phải nho gia.
Với cái nhìn của Tần Thủy Hoàng thật ra ông có thể biết được điểm mạnh cùng điểm yếu của pháp gia, thậm chí còn nhìn ra được điểm mạnh của nho gia tuy nhiên lý do chính mà Tần Thủy Hoàng không chấp nhận nho gia là bởi vì tham vọng của ông, tham vọng về một Thiên Cổ Nhất Đế.
Làm sao để trở thành Thiên Cổ Nhất Đế?, chỉ tính riêng công tích và những thứ Tần Thủy Hoàng để lại cho đời sau thật ra ông có tư cách nhận cái danh hiệu này, có tư cách đi tranh cái danh hiệu này nhưng Tần Thủy Hoàng không chỉ muốn dừng lại ở đó, Tần Thủy Hoàng muốn trường sinh bất lão, cai trị Đại Tần ngàn năm, tạo nên một Bất Hủ Đại Tần.
Tại thế giới này, Tần Thủy Hoàng rất mạnh, mạnh kinh khủng nhưng mạnh đến đâu thì cũng có giới hạn, cho dù là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong thì cũng sẽ có ngày thọ tận mà chết, không có cách nào chân chính trường sinh cả.
Tần Thủy Hoàng dĩ nhiên không chấp nhận điều này, với ông thì đây như một dạng chấp niệm vậy, trước Tần Thủy Hoàng ai chẳng muốn thống nhất Trung Nguyên nhưng mà có ai làm được?, chỉ có duy nhất Tần Thủy Hoàng làm được.
Với sự tự tin tuyệt đối về bản thân mình cùng sức mạnh tuyệt đối của Đại Tần khi đó, Tần Thủy Hoàng tin vào trường sinh, tin vào con đường trường sinh, trước ông ai cũng muốn trường sinh nhưng thiên hạ này chỉ có mình ông có tư cách đoạt được trường sinh, chỉ có duy nhất Tần Thủy Hoàng trường sinh.
Mang theo cái suy nghĩ đó, Tần Thủy Hoàng bắt đầu tìm đến đạo gia, những người cũng tin tưởng vào trường sinh.
Như đã nói, Tần Thủy Hoàng siêu mạnh, tại thời điểm 2000 năm trước trong thế giới này Tần Thủy Hoàng vốn đã vô địch thậm chí Tần Thủy Hoàng có lẽ không hề thua kém Trương Tam Phong trước khi Trương Tam Phong trở thành tán tiên.
Nắm giữ thực lực như vậy một khi tìm tới đạo gia thì sẽ có hiệu quả gì?, đạo gia quan trọng tu tâm, tu thần, tu thể, những liệu pháp dưỡng sinh của đạo gia quan trọng sự hài hòa của đạo, quan trọng âm dương giao tế, âm dương tương hỗ, chính thứ được gọi là dưỡng sinh này khi áp lên người Tần Thủy Hoàng thì quả thật có tác dụng, có siêu cấp tác dụng.
Thuật dưỡng sinh không phải xấu, và với Tần Thủy Hoàng thì từ khi tham ngộ đạo gia, thân thể của Tần Thủy Hoàng càng ngày càng tốt, càng ngày càng cảm thấy như mình trẻ ra.
Việc lúc này còn chưa đến mức không thể quay đầu tuy nhiên thời điểm 2000 năm trước lại có mộ vài việc khiến Tần Thủy Hoàng càng đi càng xa.
Thứ nhất, bằng vào thực lực thông thiên của mình,,lại kết hợp lý niệm đạo gia về đạo, về âm dương, Tần Thủy Hoàng sáng tạo ra Hiên Viên Đế Phượng Quyết, lúc này thực lực của Tần Thủy Hoàng lại càng mạnh mẽ hơn,mạnh đến mức Tần Thủy Hoàng cảm nhận được trời, cảm nhận trên đầu mình có một không gian khác.
Thời điểm đó, tại thế giới này Tần Thủy Hoàng chưa đủ để phi thăng, chưa đủ để trở thành Tán Tiên nhưng mà cũng gần lắm rồi, chỉ là Tần Thủy Hoàng không biết giải thích khái niệm đó là gì, ông liền quy cho trường sinh bởi trường sinh tức là thứ năng lực chỉ thuộc về tiên nhân, tầng trời mà ông cảm nhận được chính là nơi tiên nhân sinh sống.
Việc thứ hai... tại cái thời đại đó đạo gia xuất hiện một thiên tài, một siêu cấp thiên tài.
Người này có luyện đan thuật tuy không phải hàng đầu đạo gia nhưng hoàn toàn cũng đủ khả năng lọt vào 10 vị trí đầu tiên.
Người này có tạo nghệ cực cao về nhân thể, về y học, trận pháp và đặc biệt là nghệ thuật dưỡng sinh, đồng thời trong đầu người này thậm chí tin vào con đường tu đạo, con đường trường sinh.
Kẻ này khi đó được gọi là thiên tài ngàn năm có một của đạo gia, hắn gọi Từ Phúc.
Từ Phúc rất nổi tiếng bởi thứ tài năng cùng thiên phú của mình, thời điểm Từ Phúc gần 30 tuổi thì hắn đã trở thành cột trụ của lý niệm tu đạo trong toàn bộ đạo gia.
Từ Phúc cùng Tần Thủy Hoàng là cùng một loại người, cùng một loại người tin vào sự trường sinh bất lão, thọ tựa thiên địa.
Sự xuất hiện của Từ Phúc cùng sự mạnh mẽ đến biến thái của Tần Thủy Hoàng đã mở ra cái lý do thứ ba, bản thân Tần Thủy Hoàng cùng Từ Phúc gặp nhau, để rồi một vua một tôi bắt đầu luận đạo, luận đạo về ý tưởng trường sinh của mỗi người, về con đường trường sinh của mỗi người.
Sau lần luận đạo đó, Từ Phúc xin phép bế quan, hắn một mực bế quan 3 năm.
3 năm sau, Từ Phúc 33 tuổi, hắn lại trở lại triều đình Đại Tần, vì Tần Thủy Hoàng dâng lên một quyển sách, một quyển sách mà hắn dùng toàn bộ thời gian 3 năm để đúc kết thành.
Quyển sách này gọi là Tu Chân Ích Cốc Chi Pháp.
Người tu chân không cần ăn phàm thực, người thu chân hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa vào cơ thể, không chịu những vật phàm tục làm dơ bẩn, có thể hấp thu nguyên khí trong thiên địa mà nuôi dưỡng cơ thể, đưa bản thân mình hòa vào thiên đạo, mang thân hợp đạo từ đó phi thăng thượng giới, đạt được trường sinh bất lão, trở thành tiên nhân.
Tu Chân Ích Cốc Pháp thật sự như một liều thuốc phiện với Tần Thủy Hoàng, đừng nói là Tần Thủy Hoàng mà ngay cả Từ Phúc cũng say mê với nó vô cùng.
Tu Chân Ích Cốc Pháp Chi Pháp được chi làm hai phần, một phần gọi là Ích Cốc, một phần gọi là Tu Chân.
Ích Cốc ở đây chính là hấp thu thiên địa linh khí nuôi dưỡng cơ thể, chỉ bằng thiên địa linh khí có thể khiến cơ thể 3-4 ngày không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy mất sức mệt mỏi.
Tu Chân thì là nghệ thuật hít thở cùng điều hòa, đây vốn là phép dưỡng sinh của đạo gia nhưng lại có thêm một thuật gọi là Bế Khí Thuật.
Bế Khí Thuật dạy cách con người không cần thở, nếu người thường mỗi giây cần một lần hô hấp thì với Bế Khi Thuật phải 5 giây, 10 giây mới cần hít thở một lần, thậm chí tu luyện lên cao thì cả phút cũng chưa cần hô hấp.
Ích Cốc Thuật của Từ Phúc tính tới thời điểm này đã thất truyền nhưng Tu Chân Thuật và đặc biệt là Bế Khí Thuật thì đến giờ vẫn còn lưu truyền chỉ có cái tên nó thay đổi, tên của nó đổi thành Quy Tức Công.
Lại nói, vào thời điểm Từ Phúc dâng lên Tu Chân Ích Cốc Chi Pháp thì cả Từ Phúc cùng Tần Thủy Hoàng đều cảm thấy trường sinh ngay trước mặt, cả hai người bắt đầu tu luyện thuật này.
Tu Chân Ích Cốc Chi Pháp quả thực rất giống tu tiên thậm chí nó bắt đầu tự động bài trừ tạp chất trong người, thanh lọc cơ thể nhưng chung quy thuật này không thể thoát ra khỏi phạm trù con người, tức là nhân thể vẫn cần ăn, vẫn cần uống, vẫn cần hít thở.
Tần Thủy Hoàng cùng Từ Phúc là hai người tu thuật này tới đỉnh cao nhưng cả hai đều nhận ra chỉ bằng một mình thuật này là không đủ.
Việc gì phải đến cũng đến, Từ Phúc xin ra ngoài khơi, muốn đi tìm phương thức trường sinh bất tử.
Từ Phúc tấu lên Tần Thủy Hoàng rằng trường sinh dược nằm ở phương đông, nằm ở phương hướng mặt trời mọc.
Từ Phúc tin rằng ở phương Đông, nơi mặt trời mọc có một nơi gọi là chốn Bồng Lai của các vị thần, là nơi mà Trường Sinh Dược tồn tại.
Theo lệnh của Tần Thủy Hoàng, Từ Phúc mang thuyền ra khơi, Từ Phúc mang theo ba ngàn đồng nam đồng nữ, một đoàn thương thuyền cực lớn, vô số vàng bạc châu báu, hàng trăm thợ thủ công lành nghề cùng năm loại hạt giống Trung Nguyên còn gọi dưới cái tên – ngũ cốc.
Chặng đường mà Từ Phúc đi rất dài rất dài, rốt cuộc Từ Phúc dừng chân ở vùng đất của những bình nguyên bằng phẳng và những đầm lầy rộng lớn, ở đây Từ Phúc chính là người cai trị đồng thời Từ Phúc tại vùng đất này được gọi là Jofuku.
Vấn đề đặt ra trong câu chuyện này chính là, liệu Từ Phúc hay Jofuku có phải là kẻ lừa đảo?, có phải là kẻ dối gạt Tần Thủy Hoàng?, mang theo lòng tin của Tần Thủy Hoàng mà chạy trốn?.
Hắn có phải là kẻ bất tài vô dụng, vì sợ không tìm được biện pháp trường sinh mà chạy đến nơi này và không bao giờ quay lại?.
Đáp án đương nhiên là không, ít nhất tại thế giới này là không.
Từ Phúc sau khi tới Đông Hải, hắn quả thật đi được rất xa rất xa trên con đường trường sinh, khai phá cực hạn sinh mệnh.
Tần Thủy Hoàng... cũng chưa một lần không tin Từ Phúc, thủy chung vẫn tin tưởng Từ Phúc quay lại mang theo phương thuốc trường sinh, vì vậy... Tần Hoàng Lăng mới hiện thế, Tần Hoàng Lăng được xây dựng làm nơi an nghỉ của Tần Thủy Hoàng nhưng cũng mang theo mong ước của Tần Thủy Hoàng.
Một thế này, Tần Thủy Hoàng đợi không được Từ Phúc, vậy Tần Thủy Hoàng liền ở trong Tần Hoàng Lăng đợi hắn, đợi Từ Phúc mang Trường Sinh Dược trở về.
Đáng tiếc, chung quy... Từ Phúc cũng không tìm được con đường trường sinh, Từ Phúc đi được rất xa rất xa nhưng cũng không đến đích.
Từ Phúc tại Phù Tang được gọi là Jofuku, Jofuku sống trên đời tròn 200 năm mới tạ thế.
Năm tháng qua đi, tại thế giới này, khoảng 200 năm trước, có một Jofuku khác xuất thế.
Thế giới này về cơ bản có 2 Jofuku cũng như cái cách mà 2 Hoàng Dung tồn tại.
Một người là Từ Phúc ( Jofuku) đã chết vào khoảng hơn 1800 năm trước, một người là Từ Phúc... đến thế giới này vào khoảng gần 200 năm trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...