Cực Võ

Thời gian 7 ngày đặc huấn rốt cuộc đi qua, lúc này Dương Quá đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, bản thân Dương Quá vốn gầy yếu, da thịt cũng chẳng trắng trẻo mà lấm lem vô cùng nhưng hiện tại da thịt trở nên hồng hào tràn ngập sức sống, trong ánh mắt của Dương Quá như có một đốm lửa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, ánh mắt càng lộ ra vẻ tinh minh hơn nữa ẩn trong khuôn mặt của Dương Quá hiện tại chính là sự tự tin, thứ mà trước đây Dương Quá chưa từng có.

Dương Quá tại 7 ngày nay đã cố gắng rất nhiều cũng chịu rất nhiều khổ cực nhưng mà khoảng thời gian này cũng là thời gian Dương Quá vui vẻ nhất, kể từ khi mẫu thân qua đời, kể từ khi nghĩa phụ bỏ đi thì không có ai đối tốt với Dương Quá như Vô Song.

Một câu nói của Vô Song kết thúc quá trình đặc huấn của Dương Quá, Dương Quá có loại cảm giác thở ra một hơi trong lồng ngực, dù sao áp lực những ngày qua Dương Quá phải chịu không phải ai cũng có thể qua được.

Dương Quá thở ra một hơi nhọc khí sau đó trong lòng rất nhanh trở nên trống rỗng bởi Dương Quá không biết sau này có được gặp Vô Song nữa hay không.

Dương Quá coi cuộc gặp gỡ của cả hai là duyên phận, hai người gặp nhau rất đặc biệt nhưng mà đã có hợp phải chăng có ly?, sau quá trình đặc huấn này Dương Quá cảm thấy Vô Song còn nán lại bên người hắn sao?.

Sau khoảng thời gian đặc huấn, Dương Quá lấy gì để níu kéo Vô Song đây?, đáp án Dương Quá thật sự không nghĩ ra.

Dương Quá đứng lên, tay cầm kiếm run run, cổ họng có chút khô, Dương Quá muốn lên tiếng nhưng không biết lên tiếng thế nào cho đúng.

Sau khi đặc huấn hoàn thành, trong lòng Dương Quá bất giác cũng chẳng có cảm giác thành tựu hay vui vẻ nữa, trong lòng chỉ có sự trống vắng, nếu được ở bên Cơ tỷ tỷ, Dương Quá nguyện tham gia đặc huấn ngàn ngày, vạn ngày, có vất vả có khó khăn hơn nữa Dương Quá cũng chịu được.

Vô Song lúc này thì không có cảm xúc như Dương Quá hơn nữa nàng quá mệt mỏi, đến cả nàng còn đang mơ mơ hồ hồ thì sao có thể để ý tới cảm xúc của Dương Quá đây?.

Vô Song tĩnh dưỡng nửa ngày nhưng đến hiện tại vẫn chưa thấy tốt lên chút nào, thân hình khó khăn đứng lên, nhìn về phía Dương Quá mà nói.

"Hôm nay đến đây thôi, mai là Trùng Dương Đại Điển, trở về ngủ sớm đi, ngủ mộc giấc ngon lành sau đó sáng mai liền cho Triệu Chi Kính biết thế nào là lợi hại ".

Vô Song cố làm ra nụ cười với Dương Quá nhưng mà nụ cười của nàng phi thường nhạt, phi thường uể oải, thân thể Vô Song quả thực tới giới hạn rồi.

"Đệ tự mình trở về Trùng Dương Cung trước đi, thân thể của tỷ gặp chút vấn đề không thoải mái, cũng không đưa đệ về Trùng Dương Cung được ".


Vô Song dứt lời, khẽ xoay người bước ra khỏi sơn cốc, để lại Dương Quá đứng như trời trống.

Dương Quá thực sự rất muốn lên tiếng, rất muốn nói gì đó nhưng Dương Quá biết nói gì đây?, có tư cách gì để lên tiếng đây?.

Nhìn thân thể suy nhược của Vô Song tiến ra ngoài sơn cốc, Dương Quá thực sự có xúc động đỡ Vô Song bất quá thủy chung thân thể Dương Quá cũng không cử động được, rốt cuộc khi bóng hình Vô Song rời khỏi sơn cốc, Dương Quá mới chắp tay lại, dùng hết nội lực còn lại trên người mà rống một tiếng lớn.

"Dương Quá nhấ định không làm Cơ tỷ tỷ thất vọng ".

Âm thanh của Dương Quá vẫn xuyên qua sơn cốc, vào đến tai của Vô Song.

Vô Song hơi khựng lại một chút, rốt cuộc khẽ cười mà lắc đầu, từng bước từng bước hướng về Cổ Mộ.

Đối với Dương Quá, bản thân Vô Song chưa từng thất vọng cũng chưa từng mất niềm tin, cũng không phải ai cũng có tư cách để Vô Song đầu tư nhiều như thế.

_ _ _ _ _ __ _

Vô Song cùng Dương Quá chia hai đường mà đi, Vô Song trở về Cổ Mộ trước còn Dương Quá trở về Trùng Dương Cung sau.

Vừa bước vào Cổ Mộ, Vô Song đã thấy một thiếu nữ áo trắng đợi mìn, đôi mày của nàng khẽ nhíu lại sau đó nàng rất nhanh tiến đến đỡ Vô Song.

"Sư phụ... người... người rốt cuộc ... ".

Tiểu Long Nữ cực kỳ lo lắng cho Vô Song, lo lắng đến mức nàng cũng không có cách nào nói thành câu hoàn chỉnh.


Dương Quá nhìn ra được Vô Song phi thường suy yếu thì sao Tiểu Long Nữ không nhìn ra đây?, bản thân Dương Quá chỉ biết Vô Song mạnh nhưng Tiểu Long Nữ hiểu rõ nhất sư phụ mình mạnh tới nhường nào, sư phụ sao có thể biến thành cái dạng này?, cả người lung lay như sắp đổ?.

Lúc này Tôn bà bà cũng chẳng rõ từ đâu bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song, đầy lo lắng mà nói.

"Cơ chủ hình như không phải bị thương mà là lao lực quá độ ".

Tiểu Long Nữ nghe vậy đột nhiên cảm thấy không thoải mái chút nào, nàng nhìn Vô Song, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, âm thanh có vài phần mất mát.

"Sư phụ , người cảm thấy đáng sao?, vì cái gì phải hành hạ bản thân mình như vậy? ".

Tôn bà bà không biết Vô Song vì sao lao lực quá độ nhưng Tiểu Long Nữ biết, người khiến Vô Song thành cái dạng này chỉ có Dương Quá.

Được Tiểu Long Nữ đỡ, cảm nhận mùi hương nhẹ dịu trên người nàng, Vô Song khẽ cười, bàn tay run run đưa lên nhẹ nhíu lấy mũi ngọc của Tiểu Long Nữ mà nói.

"Nha đầu ngốc ".

Vô Song cũng không nguyện ý nói tiếp việc này mà khéo léo đổi chủ đề mà nói.

"Cả người sư phụ chỗ nào cũng đau nhức, Long nhi vì sư phụ đấm bóp được không? ".

Tiểu Long Nữ nhìn Vô Song, nàng đương nhiên sẽ đồng ý, nàng nhẹ nhàng dìu Vô Song về phía giường hàn ngọc có điều bàn tay nàng ôm lấy Vô Song có chút chặt quá mức.


_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Khác với Vô Song khi trở về gặp mỹ nhân thì Dương Quá trở về lại gặp cừu nhân.

Trở về Trùng Dương Cung, trở về tòa tiểu viện của mình, Dương Quá liền thấy Lộc Thanh Đốc cùng Triệu Chi Kính đứng ở kia, thấy hai kẻ này Dương Quá liền nhíu chặt lông mày lại.

Tâm tình của Dương Quá lúc này vốn không tốt, thấy hai cừu nhân đương nhiên lại càng không tốt.

Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc cũng thấy Dương Quá, khi hai kẻ này phát hiện trên mặt Dương Quá không vết sưng phù thì cũng tự tin hơn không ít, dù sao thời đại này không ai muốn đi quá gần người bệnh cả.

Triệu Chi Kính tiến lên một bước, một tay để về phía sau, bộ dáng đạo mạo vô cùng.

"Hừ, ngươi đi đâu từ sáng đến giờ? ".

Ngày mai là Trùng Dương Đại Điển, Triệu Chi Kính rất muốn trước mặt các sư thúc sư bá, trước mặt toàn thể đệ tử đời thứ 3 cùng đời thứ 4 nhục nhã Dương Quá một phen nhưng mà nếu Dương Quá vẫn mang trọng bệnh bên người thì hắn cũng không có cách nào nhục nhã Dương Quá cả, thế là đành cho Lộc Thanh Đốc đến xem tình hình Dương Quá ra sao.

Lộc Thanh Đốc tuy sợ lại gần Dương Quá sẽ sinh bệnh nhưng mà càng không dám cãi lời sư phụ, vội tới tiểu viện của Dương Quá nhìn một chút, kết quả liền không thấy Dương Quá đâu, vội mang tin này báo cho Triệu Chi Kính.

Hai thầy trò đã đợi Dương Quá ròng rã mấy tiếng đồng hồ, Dương Quá mới trở về, Triệu Chi Kính vốn chán ghét Dương Quá, nay đợi lâu như thế đương nhiên lại muốn giáo huấn Dương Quá một câu.

Dương Quá đã khác trước đây rất nhiều nhưng mà Dương Quá cũng hiểu hiện tại thật ra cũng chưa phải lúc, đợi thêm một ngày trước mặt toàn bộ Toàn Chân Giáo đánh mặt Triệu Chi Kính mới là vương đạo, cục tức này Dương Quá vẫn nhịn xuống.

"Sư phụ hỏi thật kỳ quái, đồ nhi cả tuần sinh bệnh, đến cả mạng cũng suýt nữa không còn, nay cảm thấy tật bệnh đã lui liền rời khỏi Toàn Chân Giáo, đi ra nhìn ngó cảnh vật xung quanh một chút, chẳng nhẽ không được? ".

Dương Quá ăn nói rất đáng ghét, căn bản không có chút nào kính ý với Triệu Chi Kính, dù sao Triệu Chi Kính cũng đâu có đáng được Dương Quá kính trọng?.

Triệu Chi Kính nghe vậy sắc mặt nhăn lại, hắn cũng không cần nói bản thân Lộc Thanh Đốc ở sau lưng cũng biết ý, Lộc Thanh Đốc hùng hổ tiến lên như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Quá.


"Nghịch đồ, ngươi dám nói năng với sư phụ như vậy?, để sư huynh dạy ngươi làm người ".

Dương Quá nhìn Lộc Thanh Đốc tiến tới, trong mắt Dương Quá lúc này Lộc Thanh Đốc không khác con heo là bao bất quá cũng không có ý định ra tay mà nói thẳng.

"Ta vừa ốm dậy, thân thể không khỏe, ngươi chỉ cần dám đụng tới ta, thân thể ta có mệnh hệ gì vậy bá bá của ta liền lột da róc xương ngươi ".

Dương Quá nói câu này với Lộc Thanh Đốc nhưng ánh mắt đầy trêu tức nhìn Triệu Chi Kính.

Triệu Chi Kính lập tức giận xanh cả mặt nhưng mà Triệu Chi Kính thật ra cũng nghĩ như Dương Quá, bài hay luôn phải để đến cuối cùng, ngày mai là Trùng Dương Đại Điển, chẳng phải là thời gian thích hợp nhất nhục nhã Dương Quá sao?.

Triệu Chi Kính rốt cuộc đưa tay ngăn Lộc Thanh Đốc lại, giọng nói trở nên lạnh lùng cùng uy nghiêm.

"Dương Quá, ngươi đã gia nhập Toàn Chân Giáo hơn 1 tháng, cũng được tính là đệ tử đời thứ tư của phái ta, ngày ma là đại lễ Trùng Dương, sáng sớm nhất định phải đến sân rộng tập hợp, nếu không đừng trách vi sư xử phạt vô tình, cho dù ngươi là cháu của Quách đại hiệp cũng vậy ".

Ba chữ Quách đại hiệp bản thân Triệu Chi Kính nghiến rất nặng, sau đó mang theo Lộc Thanh Đốc rời đi, Lộc Thanh Đốc trước khi rời đi còn không quên xì mũi coi thường với Dương Quá.

Dương Quá mặt ngoài không nói gì nhưng trong lòng phát lạnh, ánh mắt nhìn theo thân ảnh hai người, mãi đến khi hai người biến mất trong tầm mắt, bàn tay của Dương Quá mới nhè nhẹ nắm chặt lại.

Dương Quá hiện tại cũng quyết định, sau khi trả thù Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc liền rời khỏi Toàn Chân Giáo đi tìm Cơ tỷ tỷ.

Dương Quá rất thông minh, Dương Quá sao lại không biết một tuần qua mình ở sơn cốc kia vốn nằm trong địa phận Toàn Chân Cấm Địa đây?, Dương Quá hoàn toàn tin tưởng chỉ cần tiến vào Toàn Chân Cấm Địa nhất định sẽ gặp được Cơ tỷ tỷ, về phần trong cấm địa có nguy hiểm gì?, Dương Quá cũng bất chấp.

........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui