Khi toàn bộ 6 người ngồi với nhau trên một chiếc bàn, không khí đột nhiên có chút quái dị tuy nhiên một khi đã để Hoàng Dược Sư ra mặt thì tất cả mọi người đều đợi ông lên tiếng trước.
Hoàng Dược Sư nhìn tất cả mọi người xung quanh, sau đó ông hướng về phía Vô Song mà hỏi.
"Ngươi gọi là Vô Song? ".
Vô Song nghe nhạc phụ đại nhân hỏi đương nhiên trả lời.
"Vâng thưa tiền bối ".
Hoàng Dược Sư gật đầu, ở trước mặt mọi người ông lại nói.
"Có nguyện ý tháo mặt nạ ra không? ".
Vô Song nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có cái gì là không được, dù sao đây cũng là chân diện mục của Vô Song chứ không phải khuôn mặt mà hắn hóa trang thành Đông Phương Bạch, sẽ không sợ lộ đuôi.
"Vãn bối đương nhiên nguyện ý ".
Trả lời Hoàng Dược Sư xong, Vô Song rốt cuộc tháo mặt nạ của mình ra, khi dung mạo Vô Song lộ ra ngoài thì cả Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân đều kinh ngạc, Vô Song thực sự quá trẻ, không biết có phải tu luyện bí thuật trú nhan nào không nhưng dung mạo thực sự trẻ đến dọa người.
Người vui vẻ nhất khi thấy dung mạo của Vô Song phải là Hoàng Dược Sư, ông từ miệng Hoàng Dung biết được Vô Song rất trẻ bất quá khi Vô Song thóa bỏ mặt nạ ra thì dung mạo còn trẻ hơn cả tưởng tượng của Hoàng Dược Sư, đương nhiên trẻ thôi thì chưa đủ mà là bởi dung mạo của Vô Song cũng xứng với ba chữ "mỹ nam tử".
Với một người thích cái đẹp như Hoàng Dược Sư, "con rể" có dung mạo như vậy đương nhiên là việc đáng mừng.
Vô Song bỏ mặt nạ ra, lúc này liền không còn phần việc của hắn, Hoàng Dược Sư cũng sẽ không bắt Hoàng Dung cùng Nhược Hoa bỏ mặt nạ, dù sao cũng quá doạn người, Hoàng Dược Sư sau khi thấy dung mạo của con rể thứ hai liền cảm thấy hài lòng hơn không ít, sau đó mới nói.
"Dung nhi, hôm nay phụ thân giới thiệu với con một người, nàng cũng gọi là Hoàng Dung ".
Quách phu nhân nhìn về phía Hoàng Dung, quả thật không biết nói gì nữa, nàng từ đầu đến giờ vẫn luôn cảm giác quái dị vô cùng, lại nhìn Hoàng Dung một mực đeo mặt nạ, Quách phu nhân không khỏi hỏi.
"Muội quả thật gọi là Hoàng Dung sao?, chúng ta đúng là trùng hợp, không biết Dung nhi muội muội có thể bỏ mặt nạ ra để giải đáp hiếu kỳ trong lòng tỷ tỷ đuyợc không? ".
Hoàng Dung nghe vậy liền khẽ cười, khác hẳn với cái vẻ lần đầu tiên gặp Quách phu nhân, nàng nhu thuận gật đầu.
"Dung nhi xin nghe tỷ tỷ ".
Nói rồi nàng thật sự bỏ mặt nạ ra, đương nhiên mọi thứ sau đó cũng không khó đoán cho lắm, đáp lại hành động của nàng là sự tĩnh lặng đến vô cùng, toàn bộ gian phòng bỗng trở nên yên ắng như tờ.
Không yên ắng đúng là không được bởi nhìn vào dung mạo của Hoàng Dung thì ai còn có thể nói cái gì?, ở đây trừ Hoàng Dược Sư cùng Vô Song đã sớm biết ra thì Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân gần như ngây người nhìn Hoàng Dung.
Chính bản thân Quách phu nhân còn có một loại cảm giác như nhìn thấy mình trong gương vậy, một phiên bản của mình tuổi 20.
Về phần Quách Tĩnh càng không cần nói, dung mạo của Hoàng Dung là khuôn mặt mà Quách Tĩnh đánh chết cũng không quên, hai vợ chồng rốt cuộc một lần nữa lại nhìn nhau, đều có thể thấy được trong mắt đối phương đều hiện ra vẻ kinh ngạc thậm chí là có chút hoảng.
Nhìn trạng thái của hai vợ chồng Quách gia, Hoàng Dược Sư cũng chỉ có thể thở dài, bắt đầu vì con gái "kể chuyện xưa ".
"Không chỉ các ngươi mà cho dù lão phu lần đầu tiên thấy dung mạo của tiểu Hoàng Dung cũng sợ ngây người nhưng mà nghĩ lại thì cũng không có gì là quá bất ngờ cả ".
"Việc này phải kể từ rất nhiều năm trước, khi đó con còn chưa sinh ra, khi đó ta với mẫu thân của con mới nên duyên vợ chồng ".
"Tại thời điểm đó trên Đào Hoa Đảo cũng không phải chỉ có ta cùng mẫu thân con mà còn có ngoại công của con cùng với muội muội của mẫu thân con tức là tiểu di".
"Năm đó mẫu thân con ngoài 20 tuổi còn tiểu di chỉ mới lên 7, vẫn là một tiểu cô nương nhưng cho dù phụ thân nhìn vào cũng lập tức nghĩ tới dung mạo mẫu thân con, hai tỷ muội thực sự giống nhau vô cùng ".
"Tiểu di của con năm đó gọi là Phùng Mật ".
"Phùng Mật mới 7 tuổi đã thông minh hơn người, thiên tư không kém mẫu thân của con chỉ tiếc nàng trời sinh ốm yếu, chỉ sợ không sống quá được 20 tuổi, ngoại công của con năm đó vì nàng mà nghĩ hết cách, rốt cuộc không biết từ đâu nghe được tại Nam Lĩnh có một phương thức bí truyền có thể giúp Phùng Mật trừ hết ám bệnh ".
"Ngoại công của con liền mang theo Tiểu Di rời khỏi Đào Hoa Đảo tiến về Nam Lĩnh, từ đó đến nay đã gần 50 năm vẫn không có tin tức gì, phụ thân thậm chí đã nghĩ nhạc phụ cùng tiểu di có thể không còn trên đời ".
"Phụ thân thực sự không ngờ Phùng Mật có thể tai qua nạn khỏi, tiểu Dung nhi chính là con gái của Phùng Mật tức là con gái của tiểu di con ".
Quách phu nhân nghe Hoàng Dược Sư nói thì chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ không cách nào xác định nhưng mà trừ câu chuyện mà phụ thân kể ra thì nàng cũng không nghĩ ra được câu chuyện thích hợp hơn để giải thích cho việc hai người có dung mạo hoàn toàn giống nhau.
Việc hai người có quan hệ máu mủ mang theo dung mạo giống hệt nhau tuy hiếm nhưng không phải không có, Quách phu nhân còn biết Ngọc Diện Tu La – Lý Thu Thủy cùng với cháu ngoại của nàng Mạn Đà Sơn Trang – Vương Ngữ Yên gần như giống hệt nhau.
Phải nói một chút về Vương Ngữ Yên, nàng ở thế giới này được gọi là Quỷ Tài Yên Nhiên, là một trong những thiên tài nổi tiếng nhất nam phương, chính Hoàng Dung cũng đã có vài lần gặp mặt, về việc tại sao Vương Ngữ Yên có dung mạo giống hệt Ngọc Diện Tu La – Lý Thu Thủy thì cũng chẳng phải việc quá thần bí gì dù sao Vương Ngữ Yên giống hệt mẫu thân nàng lúc trẻ, mẫu thân nàng thì lại nổi tiếng giống hệt "bà ngoại " của nàng, cái việc này trên giang hồ rất nhiều người biết, rất nhiều người có thể chứng thực, họ Lý trong giang hồ cũng dần trở thành một việc kỳ hoa.
Thông minh như Quách phu nhân, rốt cuộc cũng không tìm ra được lỗ hổng nào trong câu chuyện kia bởi đó là một câu chuyện không ai có thể chứng minh nổi.
Đành rằng Hoàng Dung chưa nghe về tiểu di bao giờ, càng chưa nghe về ngoại công nhưng chưa nghe không có nghĩa là hai người không thể tồn tại, chính phụ thân nàng còn nói từ rất lâu trước ngoại công mang tiểu di tới Nam Lĩnh xin thuốc, chính phụ thân còn không có tin tức gì về hai người, nghĩ hai người sớm không còn trên thế gian, từ đó không kể với nàng là hết sức bình thường.
Nam Lĩnh là một nơi rừng thiêng nước độc, là một nơi tách rời hoàn toàn với võ lâm Trung Nguyên hơn nữa cũng không thuộc về người Hán lại càng không thân thiện với người Hán như người Miêu, muốn lấy được thông tin từ Nam Lĩnh khó vô cùng.
Quách phu nhân cho dù tự tin mình biết rất nhiều việc nhưng mà với Nam Lĩnh thì nàng không quá chắc chắn, nàng chỉ biết Nam Lĩnh giống với tổ hợp của Mông Cổ cùng Tây Vực với nhau vậy.
Nam Lĩnh do tộc người Bách Việt làm chủ, tộc người Bách Việt bao gồm rất nhiều bộ lạc Việt khác nhau, bọn họ không phải dạng quốc gia mà là dạng các đại bộ tộc đứng đầu là tù trưởng giống như Mông Cổ trước đây, vì việc bọn họ có rất nhiều bộ tộc cùng đại bộ tộc khiến bản thân Nam Lĩnh loạn không khác gì Tây Vực bất quá bọn họ chung quy là cộng đồng người Bách Việt với nhau, chiến loạn xảy ra ít hơn Tây Vực nhiều.
Đương nhiên nếu có thế lực nơi khác muốn tấn công Bách Việt thì các bộ lạc người Việt hoàn toàn trở nên đồng lòng với nhau, cùng đánh đuổi kẻ thù chung, cái này cũng là tính chất đặc thù của Tây Vực.
Quách phu nhân từng đọc trong điển tịch cổ, gần ngàn năm trước Nam Lĩnh cũng từng bị Trung Nguyên chiếm đóng, khi đó vẫn còn là thời nhà Hán hưng thịnh, sau khi nhà Hán suy tàn thì Nam Lĩnh hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm chế của Trung Nguyên, gần như mỗi triều đại tiếp theo của Trung Nguyên đều từng thủ nô dịch Nam Lĩnh một lần, thành công đương nhiên có về phần thất bại lại càng nhiều.
Người Nam Lĩnh có tinh thần bài ngoại cực mạnh, giống hệt người Hán vậy, mỗi lần người Hán thành công chiếm được Nam Lĩnh thì không bao lâu liền bị đánh bật ra ngoài, nhanh thì 3 năm, lâu thì 10 năm.
Gần nhất trong lịch sử vào thời đại nhà Minh cực thịnh từng có lần tấn công Nam Lĩnh, thành công chiếm đóng Nam Lĩnh tuy nhiên tại Nam Lĩnh thời kỳ đó có một vị tộc trưởng cực tài ba, quân đội người này gọi là Lam Sơn Quân, cho dù đối mặt với thời điểm cực thịnh của Minh Triều thì Lam Sơn Quân rốt cuộc vẫn dành chiến thắng, thành công đuổi nhà Minh ra khỏi Nam Lĩnh, theo sách sử thì đây là một cuộc chiến kéo dài 10 năm, thậm chí sau trận chiến này còn khiến nhà Minh nguyên khí đại thương, bắt đầu mở ra những dấu hiệu suy tàn đầu tiên.
Đến giai đoạn cuối thời nhà Minh cho đến tận hiện nay, triều đình cũng đã quyết định buông tay với Nam Lĩnh, ít nhất vài chục năm qua cũng không có chiều hướng muốn công chiếm vùng đất này.
Đây là tất cả những gì Quách phu nhân biết về Nam Lĩnh, một nơi như vậy không có thông tin gì truyền ra cũng là hết sức bình thường, nếu không có chiến tranh nổ ra giữa người Hán cùng người Bách Việt được sách sử ghi lại thì Quách phu nhân thậm chí còn không hiểu gì về Nam Lĩnh.
Rốt cuộc nghĩ thông suốt một vài việc, Quách phu nhân nhìn Hoàng Dung, không khỏi hỏi.
"Dung Nhi muội muội... không biết ngoại công của mẫu thân của muội hiện giờ nơi đâu? ".
Hoàng Dung nghe Quách phu nhân hỏi, đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn, nàng thậm chí còn làm ra mặt hoài cổ, mang theo nỗi buồn man mác.
"Muội khi sinh ra thì ngoại công đã không còn trên đời từ rất lâu rồi, phụ thân muội là ai muội cũng không biết, chỉ biết muội theo họ phụ thân là họ Hoàng, về phần mẫu thân khoảng 3 năm trước cũng đã rời muội mà đi ".
Đến đây, mọi đầu mối đương nhiên đoạn tuyệt, chẳng nhẽ còn bắt Quách phu nhân đến tận Nam Lĩnh đi xác minh?, cho dù có đi xác minh thì xác minh kiểu gì?.
Thân phận của Dung nhi rốt cuộc cũng được định ra, một cái thân phận mà không ai có thể xác minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...