Dương Chí chỉ còn cách Đào Hoa Đảo có hai ngày hải trình nhưng bắt buộc phải quay đầu trở về, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ chứng minh sự kinh khủng của Đế Quốc Mông Cổ, khi làn gió phương Bắc một lần nữa thổi lên thiên hạ phong vân thì bất cứ ai cũng phải cẩn thận vạn phần, bất cứ ai cũng phải chuẩn bị cho một trận kinh thiên đại chiến mới.
Đế Quốc Mông Cổ thực sự rất mạnh, về mặt kinh tế nó không bằng Đại Thanh, về nhân khẩu cũng không bằng Đại Thanh nhưng bất cứ ai cũng nhìn ra nó có năng lực quân sự mạnh hơn Đại Thanh.
Diện tích đất của Đại Thanh lớn hơn Đế Quốc Mông Cổ nhiều, đồng nghĩa với việc nhất định phải chia quân ra từng khu vực mà thủ hộ, số lượng trọng địa mà Đại Thanh phải phân bố quân đội ra nhiều hơn Mông Cổ nhiều lắm.
Vấn đề thứ hai là kẻ thù, Đại Thanh giáp Tây Vực, giáp Bắc Cương, giáp Nam Lĩnh thậm chí giáp luôn Đông Hải, thân là Trung Nguyên Phúc Địa có thể nói là khu vực giàu có nhất thiên hạ nhưng nếu chiến tranh nổ ra thì Đại Thanh tuyệt đối thảm nhất.
Năm xưa vì ngăn cản Thiên Long Giáo có xu hướng thống nhất Tây Vực, ngăn cản Thiên Long Giáo xưng hùng từ trong trứng nước mà Đại Thanh gần như dốc hết sức lực, bất chấp việc còn chưa chân chính ổn định Trung Nguyên liền nhất định phải diệt Thiên Long Giáo.
Ngay cả như thế, ngay cả đã diệt Thiên Long Giáo thì Tây Vực Bách Quốc vẫn cứ là nỗi lo thường trực của Đại Thanh.
Ngoài Tây Vực ra thì đừng quên còn có Nam Phương, nơi mà Ngô Tam Quế như hổ đói rình mồi, một kẻ chỉ cần đợi chiến hỏa lan ra liền sẵn sàng đâm Đại Thanh một đao.
Hết Tây vực, hết Nam Phương thì còn có Nam Lĩnh cùng Đông Hải.
Nam Lĩnh là khu vực thần bí vô cùng, Đại Thanh gần như không quản Nam Lĩnh nhưng không có nghĩa là Nam Lĩnh không phải rắc rối chỉ là thời điểm hiện tại triều đình phương Bắc cùng Nam Lĩnh có thể coi là đồng minh.
Thật ra trong mắt Ngô Tam Quế thì hắn khó chịu nhất cũng chính là Nam Lĩnh bởi Nam Lĩnh tuyệt không yên bình hơn nữa Nam Lĩnh nằm ngay sát nam phương của Ngô Tam Quế tức là chỉ cần Ngô Tam Quế không cẩn thận liền gặp họa sát thân, chỉ cần Ngô Tam Quế sống chết với triều đình phương Bắc mà không đủ lực quản Nam Lĩnh, lúc đó mới là tai nạn.
Ngô Tam Quế kiềm chế phương bắc nhưng Nam Lĩnh lại đang kiềm chế Ngô Tam Quế, là một con dao sắc bén vô cùng ép cho Ngô Tam Quế không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối với Đại Thanh tuy Nam Lĩnh là khu vực Thanh triều khó chạm đến nhất nhưng cũng là khu vực mà triều đình Đại Thanh cảm thấy an tâm nhất.
Khu vực cuối cùng là Đông Hải, Đông Hải thì không phải nói gì nữa, Đài Loan cùng Phù Tang vẫn luôn là nỗi lo của Đại Thanh, hai quốc gia trên biển này cũng chỉ đợi chiến hỏa lan ra tất hướng Đại Thanh đâm một đao, ai bảo bọn họ chiếm cứ Trung Nguyên giàu có nhất làm gì?.
Khác với Đại Thanh thì Mông Cổ an nhàn hơn nhiều, mối nguy hại lớn nhất của Mông Cổ là hai nước Liêu – Kim tuy nhiên Đại Kim hiện tại đã bị diệt trở thành một phần của Mông Cổ, Đại Liêu thì đã không xứng với một chữ "Đại", chỉ còn kéo dài hơi tàn không biết lúc nào sẽ bị diệt quốc.
Ngoại trừ hai mối nguy hại này ra thì không còn gì cả, sau lưng Mông Cổ là một dãy núi tuyết kéo dài vô tận, cứ như ranh giới ngăn cách lục địa với nhau vậy.
Ở phía Tây Mông Cổ là đại hoang mạc, là đại hoang mạc ngăn cách Bắc Cương với Tây Vực Bách Quốc, nếu không có đại mạc thì Mông Cổ có lẽ còn phải đề phòng Tây Vực nhưng mà có tường chắn thiên nhiên khủng khiếp như đại hoang mạc thì còn gì phải lo lắng?.
Bắc Cương đương nhiên cũng giáp biển bất quá từ Phù Tang cùng Đài Loan mà muốn đánh lên Mông Cổ thì cũng chẳng biết phải qua bao nhiêu ngày hải trình hơn nữa Mông Cổ cũng chẳng chú trọng hải nghiệp, càng không bận tâm đến hải chến, trừ khi Phù Tang cùng Đài Loan mang quân lên đại thảo nguyên thì may ra mới có tư cách gây khó khăn cho Mông Cổ, đương nhiên đây là việc không thể nào, ai dám mang quân lên đại thảo nguyên để đấu cùng kỵ binh Mông Cổ?.
Tổng hợp lại mà nói, Đế Quốc Mông Cổ chỉ cần một lực lương binh lực tương đối mỏng là có thể bảo đảm cho cả quốc gia an toàn sau đó dồn lực cho mặt trận Đại Thanh còn Đại Thanh thì không thể làm nổi, hai nước quyết chiến Đại Thanh chỉ có thể thủ chứ không thể công ngược lại Mông Cổ, vấn đề này khiến mỗi lần giao chiến Đại Thanh nhất định sẽ rơi xuống hạ phong.
Lần này Đế Quốc Mông Cổ sau gần nửa năm yên bình lại động binh sau đó phái sứ giả đến, là đợt sứ giả đầu tiên sau hơn 20 năm, là chiến hay là hòa, thế cuộc thiên hạ sẽ ra sao tất cả rất có khả năng nằm trong lần đi sứ này.
Bình thường sứ giả đều đến từ Lễ Bộ của triều đình Đại Thanh hoặc là Tế Tự nếu là của Đế Quốc Mông Cổ nhưng mà lần này Đế Quốc Mông Cổ cử tới một hoàng tử cùng hai vị vương tử đủ để hiểu chính Đế Quốc Mông Cổ cũng coi trọng việc này ra sao, đừng nói là Dương Chí hiện tại đang ở ngoài biển cấp tốc phải quay về mà cho dù Ngô Tam Quế ở nam phương nghe tin này còn chuẩn bị để nhi tử Ngô Ứng Hùng nhập kinh, vấn an hoàng thường.
_ _ _ __ _ __
Khi mà cả Đại Thanh bị tin tức từ phương bắc làm cho rung động thì đoàn sứ giả Mông Cổ đã đi từ Bắc Cương hướng về Bắc Địa, đại khái sau nửa ngày nữa sẽ tới Bắc Địa.
Toàn bộ các đại nhân vật của Thanh triều đều biết chính sứ lần này là con trai của Đại Khả Hãn – Thiết Mộc Chân nhưng mà cũng không có mấy người thật sự hiểu, thật sự nghe danh tiếng của Hốt Tất Liệt mà kể cả có nghe thì cũng không mấy người gặp qua Hốt Tất Liệt.
Nếu gặp qua Hốt Tất Liệt thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu là kẻ này béo, béo vô cùng.
Hốt Tất Liệt rất béo, phi thường béo, hắn cao khoảng 1m8, chiều cao cực kỳ lý tưởng nhưng mà nhìn vẫn cứ cảm thấy hắn cực béo, như vậy đủ hiểu trên người Hốt Tất Liệt có bao nhiêu mỡ.
Đoàn sứ giả có tổng cộng 17 chiếc xe ngựa lớn, mình Hốt Tất Liệt đã chiếm nguyên một chiếc xe ngựa tuy nhiên lúc này trong xe ngựa ngoài Hốt Tất Liệt ra còn có hai người.
Một người trạc tuổi trung niên, có lẽ cũng phải gần 50 còn một kẻ là thanh niên hơn 20 tuổi.
Trung niên nhân này là người rất nổi tiếng, bất cứ là ở Kim Dung hay tại chính thế giới này đều phi thường nổi tiếng, hắn gọi là Kim Luân Pháp Vương.
Nam tử trẻ tuổi là học trò của Kim Luân Pháp Vương hơn nữa cũng là một vị vương tử của Mông Cổ, hắn gọi Hoắc Đô – Vương Tử.
Hoắc Đô nhìn Hốt Tất Liệt nằm một đống trên giường lớn, sắc mặt không khỏi có chút khó chịu nhưng mà Hốt Tất Liệt là hoàng tử, Hoắc Đô đương nhiên không dám thất lễ, cho dù rất nhiều kẻ khó chịu với Hốt Tất Liệt, coi thường Hốt Tất Liệt nhưng chỉ dám suy nghĩ trong lòng, còn chưa có mấy người dám đứng trước mặt Hốt Tất Liệt mà khiển trách hắn, mà công khai hạ thấp hắn, dù sao Hốt Tất Liệt cũng là con trai của Đại Khả Hãn.
"Đại ca, sắp đến Bắc Địa , đệ cùng sư phụ phải rời đoàn đi trước, nay liền tới chào tạm biệt đại ca".
Hốt Tất Liệt nằm một đống trên giường lớn, hai tay béo mập cầm một bức tranh, ánh mắt nhìn vào bức tranh như si như mê.
"Biết rồi, lần sau rời đi luôn cũng được, không cần chào tạm biệt ".
Hoắc Đô nghe vậy nội tâm càng thêm không thích "phế vật " này nhưng mà chỉ có thể tiếp tục cười lấy lòng.
"Đại ca, đệ đệ lần này đi trước, đại ca tiến vào triều đình Thanh triều nhất định phải cho chúng biết uy phong của Đế Quốc Mông Cổ ta, nhất định phải cho đám suốt ngày một mồm nho gia đó sợ mất mật, biết thế nào là uy phong đế quốc ".
Hốt Tất Liệt lúc này lười biếng liếc nhìn Hoắc Đô, rốt cuộc cũng không thèm động mà nói.
"Mang lời này ra nói với Ô Mã Nhi, bản hoàng chỉ quan tâm mỹ nữ, đồ ăn cùng giấc ngủ, còn lại bất quản ".
Hoắc Đô rốt cuộc cứng họng, biết chẳng thế nói thêm gì nữa dù sao Hoắc Đô cũng không phải kẻ ngu, hắn tất nhiên nhận ra ánh mắt của Hốt Tất Liệt nhìn mình ... Hốt Tất Liệt cảm thấy phiền vô cùng.
Lúc này ở bên cạnh Hoắc Đô, Kim Luân vốn im lặng rốt cuộc mới mở miệng.
"Đồ nhi, con rời đi chuẩn bị trước đi, lão sư có chút việc muốn nói với hoàng tử ".
Hoắc Đô nghe vậy hai mắt sáng lên, vội cúi đầu.
"Vâng thưa sư phụ, đồ nhi liền đi chuẩn bị ".
Hoắc Đô nói xong, thân hình rất nhanh di chuyển khỏi xe lớn, võ công của Hoắc Đô quả thật không tầm thường, chỉ sợ cũng phải ngang ngửa với Mộ Dung Yến Nhi.
Hoắc Đô xuống xe, sắc mặt liền đen lại, trong lòng không khởi chửi ầm lên.
"Con heo mập, phách lối cái gì vậy?, Đại Khả Hãn có một đứa con như ngươi thực sự quá mất mặt anh danh của Đại Khả Hãn ".
"Loại người như ngươi ăn rồi chờ chết, làm sao có thể hiểu chí lớn của bản vương?, bản vương liền không chấp nhặt con heo mập như ngươi ".
Hoắc Đô tự chửi hai câu trong lòng sau đó lại nghĩ tới sư phụ ở bên trong, tâm tình liền tốt hơn một chút.
Sư phụ hắn là Kim Luân Pháp Vương, địa vị tương đương với tể tướng Đại Thanh, dĩ nhiên nhiệm vụ của Kim Luân cùng hai vị tể tưởng Đại Thanh khác nhau rất nhiều.
Lời nói của Hoắc Đô không đủ để Hốt Tất Liệt nghe bất quá Kim Luân mở miệng tất có thể răn dạy Hốt Tất Liệt, nghĩ đến Hốt Tất Liệt bị sư phụ của mình "dạy dỗ" bản thân Hoắc Đô liền cảm thấy thoải mái không ít.
Hoắc Đô rời đi, hắn cũng không biết mọi cái hắn nghĩ đều sai lầm.
Lúc này Kim Luân nào giống với đang chuẩn bị "dạy dỗ " Hốt Tất Liệt, Kim Luân Pháp Vương nhìn chằm chằm vào Hốt Tất Liệt một lúc mà Hốt Tất Liệt nào thèm để ý, rốt cuộc Kim Luân không nhịn được mà hỏi.
"Là cái gì khiến người chú tâm như vậy? ".
Hốt Tất Liệt rốt cuộc liếc nhìn Kim Luân, hai ngón tay béo mập khẽ vận lức, bức tranh theo một cái búng tay của hắn bay thẳng tới vị trí Kim Luân.
Kim Luân cũng rất nhanh tiếp được bức tranh sau đó mở ra xem sau đó không khỏi nói.
"Rất đẹp, nàng là? ".
Kim Luân là người tu hành, hắn đối với thất tình lục dục vốn không quá có hứng thú, để Kim Luân nói ra hai chữ "rất đẹp" thì nữ nhân trong tranh tuyệt đối có thể làm rung động toàn bộ nam tử trong thiên hạ.
Hốt Tất Liệt cười cười, ánh mắt mang theo một tia si mê.
"Nàng?, nàng là đế hậu tương lai ".
Kim Luân nhìn Hốt Tất Liệt mang theo vẻ sắc mị mị nằm đó, cũng không biết nói gì cho đúng.
Đứng đầu Đế Quốc Mông Cổ là Đại Khả Hãn nhưng cũng có thể gọi là Đại Đế, danh hiệu này bắt đầu được thay đổi từ khi Đại Kim bị diệt, bị sát nhập vào Mông Cổ.
Chủ nhân của Đế Quốc Mông Cổ sẽ tự gọi mình là Đế tức Đại Đế chứ không phải Hoàng Thượng như Trung Nguyên.
Đế Hậu của Mông Cổ cũng giống Hoàng Hậu của trung nguyên, là bậc mẫu nghi thiên hạ.
Kim Luân lại một lần nữa nhìn kỹ nữ tử trong tranh như muốn lưu dung mạo của người này lại, ít nhất sau này gặp còn biết đường mà không mạo phạm nàng, Kim Luân thực sự không nguyện ý đắc tội Hốt Tất Liệt chút nào.
Lại im lặng một lúc như muốn lưu giữ hình ảnh kia vào đầu, Kim Luân mới lại hỏi.
"Lần này Thích Đế đại nhân để ta tới Trung Nguyên vốn vì việc của Văn Thù Bồ Tát, không biết Đại La Nguyên Quân có ý kiến gì chăng? ".
Hốt Tất Liệt chẳng biết từ bao giờ đã lại cầm bức tranh kia mà ngắm mỹ nữ, hắn đối với câu hỏi của Kim Luân Pháp Vương gần như không phản ứng vậy, phải mấy giây sau mới lười biếng mà đáp.
"Phế vật như vậy thất bại là cái chắc, không chết cũng bị lột một lớp da có điều con đàn bà đó đến giờ vẫn chưa gửi tin gì về, đại khái là bị bắt ".
Kim Luân nghe vậy cảm thấy có lý, sau đó lại hỏi.
"Vậy theo Đại La Nguyên Quân, Văn Thù Bồ Tát thất bại trong tay Cửu Dương Thần Tăng hay chăng? ".
Hốt Tất Liệt nghĩ nghĩ một chút, lại nói.
"Con đàn bà đó tuy phế vật nhưng mà Thích Đế vì việc này cũng suy nghĩ thật lâu, theo lý mà nói kẻ gọi là Giác Viễn kia cũng không thể giải cục, có lẽ là đế vị của trung nguyên chen tay vào đi".
Kim Luân lại gật đầu, rất nhanh hỏi tiếp.
"Không biết là cao thủ đế vị nào của trung nguyên xuất thủ?, Đại La Nguyên Quân có thể cho bần tăng ý kiến được không? ".
Hốt Tất Liệt lười biếng nhếch miệng nhìn Kim Luân mà nói.
"Ngươi sợ? ".
Kim Luân gãi gãi đầu, rốt cuộc khẽ lắc.
"Đương nhiên không sợ ".
Kim Luân vừa trả lời xong đã thấy Hốt Tất Liệt phẩy phẩy cánh tay béo mập của mình, Hốt Tất Liệt đang muốn đuổi khách.
"Không sợ thì hỏi bản hoàng nhiều như vậy làm gì?, mục tiêu lần này của ngươi vốn là lấy Đế Tâm, lấy lại được Đế Tâm là đủ rồi, mấy cái khác càng ít nghĩ đến càng tốt ".
Kim Luân không rõ là ngốc hay giả ngốc nữa, nghe Hốt Tất Liệt nói vậy cảm thấy như được khai trí, vội chắp hai tay mà nói.
"Đa tạ Đại La Nguyên Quân giúp bần tăng giải đáp thắc mắc trong lòng, bần tăng xin phép cáo lui trước ".
Kim Luân rất nhanh rời đi, trong xe ngựa chỉ còn lại Hốt Tất Liệt cùng bức tranh mỹ nhân kia, ánh mắt lại đầy si mê nhìn nữ tử trong tranh, bàn tay béo mập của Hốt Tất Liệt nhẹ vuốt ve bức tranh như vuốt lên làn da mỹ nữ vậy.
"Chết tiệt, càng nhìn càng muốn chiếm lấy nàng, Kha Tư Lệ ... nàng đợi bản hoàng, sau khi xong truyện ở Thanh triều, bản hoàng nhất định trở lại đại mạc, nhất định biến nàng làm nữ nhân của bản hoàng ".
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...