Thời đại tạo nên con người, thời đại cũng quyết định đúng sai, tại thời đại này buôn người vốn không phải là tội, đây là sự thực.
Buôn người thậm chí được tính là một nghề, thường thường do nữ nhân đảm nhiệm, người này được gọi là Má Mì, các Má Mì có quan hệ rất rộng, thường thường có giao tế với các bậc quyền quý khắp thiên hạ đồng thời phân chia khu vực hoạt động riêng biệt, những người này chủ yếu mua lại con cái của các gia đình nghèo khổ sau đó bán cho gia đình quyền quý làm nô, đương nhiên trường hợp hiếm hoi hơn nữa thì sẽ chịu trách nhiệm xử lý hậu nhân, gia quyến cùng nô đãi của những tội thần, những đại gia tộc phạm cấm.
Nói dễ hiểu hơn thì có thể lấy Lưu phủ của Lưu Chính Phong làm ví dụ, nếu tội của Lưu Chính Phong không được minh oan thì toàn bộ gia quyến sẽ bị đóng dấu làm nô, mang bán ra ngoài, toàn bộ nô đãi sẽ thu được thân tự do nhưng một lần nữa đeo lên gông xiềng mới rồi tiếp tục phục vụ chủ nhân mới, nếu tuổi tác quá lớn đương nhiên sẽ bị đầy ra biên cương, khai khẩn đất đai, sống chết không người quản.
Buôn người quả thực được tính là một nghề, một nghề hợp pháp bất quá nếu chỉ thế thì không có gì để nói bởi nguồn cung người thì luôn luôn có hạn, đây lại là một con đường cực kỳ phát đạt, kiếm lời lớn vô cùng vì vậy rất nhiều kẻ mới dùng những cách bất hợp pháp, điển hình là bắt cóc, dụ dỗ ký giấy bán thân, lừa lọc ... đây chính là cách làm của Diêm gia.
Diêm gia làm nghề này cũng có 5-7 năm, kinh nghiệm rất nhiều, đương nhiên trong số 5-7 năm này thì số nữ tử bị Diêm gia hại có khi lên đến cả ngàn người, tại tất cả tửu điếm của Diêm Thị đều có tai mắt của Diêm gia, chỉ cần thấy con mồi liền sẽ bắt đầu hành động.
Lúc này tại một tửu điếm Diêm gia quả thực phát hiện ra con mồi, không chỉ một mà là hai, trong ánh mắt chủ quán lúc này tràn ngập không thể tin nhìn một bàn ăn trên tầng hai, đừng nói là chủ quán mà bất cứ khách nhân nào cũng bị hút hồn về phương hướng đó.
Nhược Hoa quá đẹp, chẳng phải ngẫu nhiên nàng có thể làm Lâm Bình Chi say đắm trong cái nhìn đầu tiên, dĩ nhiên nếu gọi Nhược Hoa là đẹp thì Hoàng Dung phải như tiên nữ chuyển thế.
Dung nhi không thích mang chân diện mục gặp người nhưng mà sau khi nghe chuyện của Diêm gia thì nàng thật sự làm, thật sự bất chấp những ánh mắt soi mói kia.
Trên người mặc một bộ bạch y, đối nghịch với hắc y của Nhược Hoa, hai đại mỹ nhân như hai thái cực vậy, một người trẻ trung xinh đẹp tựa thiên tiên, một người lại lộ ra phong vận trưởng thành, lộ ra nét mặn mà xen lẫn sự lạnh lùng như ẩn như hiện trên khuôn mặt, sự tồn tại của hai nữ gần như thổi một luồng khí sắc khắp tửu điếm vậy.
Ba người gọi bàn ăn, cũng không gọi sơn hào hải vị, chỉ đơn giản là vài chén nước, vài cái bánh bao ăn ấm bụng, tuy trang phục trên người sạch sẽ nhưng không lộ ra vẻ hoa lệ, trên người cũng chẳng có trang sức gì, vừa nhìn có thể đại khái nhận ra bọn họ là tầng lớp trung lưu chứ không phải thượng lưu, cũng không xuất thân từ gia đình quyền quý gì.
Không thể không nói ba người Vô Song cũng không mang theo khí chất gì thể hiện sự giàu sang phú quý, Nhược Hoa có thể bỏ qua, Vô Song từ nhỏ đến lớn lấy chém giết mà trưởng thành, nào biết thế nào là giàu sang phú quý, về phần Dung nhi ở Đào Hoa Đảo đúng là không lo ăn mặc nhưng tính cách nàng từ trước đến nay vẫn vậy, nàng không phải dạng nữ nhân cao cao tại thượng, không phải dạng công chúa lớn lên trong thâm cung.
Nhìn ba người ăn uống ngon miệng đồng thời nói chuyện vui vẻ, ánh mắt của chủ quán càng ngày càng trở nên khác lạ, sau đó hắn vẫy vẫy một tiểu nhị tiến tới.
Không biết chủ quán nói cái gì, rồi lập tức rời đi, chỉ để lại tên tiểu nhị kia trong quán, tên tiểu nhị này đương nhiên hiện tại sẽ đóng vai trò của chủ quán đồng thời nhìn chằm chằm ba người Vô Song.
_ _ _ _ _ _ _
Chủ quán gọi là Diêm Thôi, là cháu họ của Diêm Đạo Thông, cũng có thể coi là dòng chính Diêm gia, đi lại rất gần với Diêm lão tứ.
Diêm lão tứ đương nhiên là con trai thứ tư của Diêm Đạo Thông, gọi là Diêm Thiết.
Diêm Đạo Thông cũng là kỳ nhân, hắn đặt tên con cái theo sản vật, Diêm Thiết ngụ ý chỉ quặng thiết, là một trong những loại hàng hóa chịu thuế cao nhất của triều đình đồng thời cũng là một trong những loại hàng hóa đứng đầu trong danh sách buôn lậu trong thiên hạ.
Diêm Thôi tốc độ rất nhanh, khác với thân hình béo mập của mình bản thân Diêm Thôi chỉ sợ cũng có chút võ công lại thêm không dám chậm trễ đại sự liền dùng hết sức chạy về nhà chính Diêm gia.
Diêm Thôi chạy đến gần cổng vào liền dừng lại một hồi, chỉnh lại quần áo, ổn định hô hấp rồi lại nhìn xung quanh, cũng chẳng biết Diêm Thôi đang nhìn cái gì, rốt cuộc hắn mới chậm rãi bước vào.
Hạ nhân canh cổng đương nhiên quen thuộc Diêm Thôi, vừa thấy hắn đến thì 8 tên hạ nhân đồng loạt cúi đầu.
"Thôi gia ".
Diêm Thôi hai tay chắp sau lưng, đạo mạo vô cùng gật đầu, cũng không đáp sau đó đi thẳng vào bên trong đại sân, tiếp theo ngựa quen đường cũ cực kỳ quen thuộc mà tìm đến trạch viện của Diêm tứ gia – Diêm Thiết.
Diêm Thôi vốn là người Diêm gia, cũng không ai ngăn cản hắn làm gì, chẳng mấy chốc đã tới chỗ Diêm Thiết, vừa vào trong sân rộng Diêm Thôi đã bắt gặp hình ảnh của Diêm Thiết, kẻ này đang để trần nửa thân trên mà luyện quyền.
Diêm Thiết nắm hai nắm tay lại, thiết quyền tung bay, bộ pháp có lực, quyền liên tục đấm vào cọc sắc vang lên những âm thanh trầm thấp, vừa nghe thôi đã thấy ngoại công của Diêm Thiết tu luyện không tệ, rất có hỏa hầu.
Diêm Thiết múa một bài quyền sau đó mới thu tay lại, ánh mắt liếc nhìn Diêm Thôi, sau đó nhếch miệng mà nói.
"Có chuyện gì nói đi? ".
Diêm Thiết năm nay hơn 40 tuổi, thực lực thật sự rất không tệ, kẻ này thậm chí mạnh ngang ngửa Cổ Đại Ngưu chỉ là không có tuyệt học đi theo mà thôi, đương nhiên ở độ tuổi 40 mới đạt tới trình độ này thì cũng chỉ bình thường vô cùng, không có gì đặc sắc để nói.
Diêm Thôi nghe Diêm Thiết lên tiếng, biết mình được quyền lên tiến vội chạy lại gần Diêm Thiết mà nói.
"Tứ gia, phát hiện con mồi ".
Diêm Thiết ánh mắt lạnh lại, dọa cho Diêm Thôi lảo đào lùi hơn ba bước, sau đó giọng của Diêm Thiết mang theo tức giận mà nói.
"Việc nhỏ như vậy cũng tìm ta?, không phải ta đã nói với ngươi không phải việc lớn không nên tìm ta, tìm thấy con mồi ngươi không tự lo được?, còn bắt ta dạy ngươi? ".
Diêm Thiết khoảng thời gian này đúng là không tính đến việc lại ra tay "bắt mồi", hắn chuẩn bị theo đoàn thuyền ra biển, cần giữ trạng thái tốt nhất, cần chuyên tu võ nghệ, trong thời gian này đến cả tiểu thiếp Diêm Thiết thích nhất hắn còn không đụng vào.
Trong mắt Diêm Thiết, "con mồi" trong miệng Diêm Thôi tính là gì?, cùng lắm là loại đàn bà hơi có tư sắc mà thôi, Diêm Thiết hắn nhìn đã phát chán.
Diêm Thiết sau khi mắng Diêm Thôi xong, tưởng Diêm Thôi lại lập tức cúi đầu nhận sai rồi vâng vâng dạ dạ có điều Diêm Thôi lúc này nào có tâm tình đó, hắn gấp gần chết, thực sự rất sợ con mồi rời đi, khi đó mới là không ổn.
"Tứ gia, con mồi lần này không bình thường, quả thực rất đẹp, phi thường đẹp, ta sống từng này tuổi rồi còn chưa thấy nữ nhân nào đẹp như vậy ".
Ánh mắt Diêm Thôi liền híp lại, có chút hứng thú liếm môi sau đó hỏi Diêm Thôi.
"Đẹp đến mức nào?, so với tiểu Đình thì sao? ".
Tiểu Đình đương nhiên là thiếp thất thứ 7 của Diêm Thiết, là thiếp thất mới nhất hắn nạp vào phủ.
Diêm Thôi đứng lặng một chút như bắt đầu so sánh dung mạo hai bên, sau đó rất nhanh đáp.
"Bẩm tứ gia... Đình phu nhân... không so được ".
Lần này Diêm Thiết giật nảy cả mình, lại hỏi.
"Thật sự đẹp đến vậy sao? ".
Diêm Thôi lập tức gật đầu.
"Tứ gia, ta làm người chẳng nhẽ tứ gia không biết, nào dám nói láo tứ gia, lần này không chỉ có một con mồi mà có hai con mồi ".
"Hai con mồi này... người... người kém sắc nhất ta cũng cảm thấy... cảm thấy không thua nhị tiểu thư ".
Nhị tiểu thư là ai?, đương nhiên là nhị tỷ của Diêm Thiết, Diêm Đông Nhi.
Diêm Đông Nhi kém Bối Hải Thạch 15 tuổi, là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải Trấn trước đây, sau này là Đông Độ Khẩu bây giờ, sắc đẹp của Diêm Đông Nhi cũng không phải chuyện đùa, chẳng phải ngẫu nhiên mà có đã ngoài 40 tuổi vẫn đứng đầu hậu cung của Bối Hải Thạch.
Diêm Thiết lần này run lên, vội vỗ vào vai Diêm Thôi.
"A Thôi, lần này ngươi lập đại công, mau mau dẫn ta đi xem một chút, nếu thật như lời ngươi nói vậy sau này đợi ta thành nghiệp lớn tất không quên ngươi ".
Diêm Thôi nghe vậy vội dập đầu tạ ơn, sau đó cũng chẳng kịp đợi mà dẫn Diêm Thiết đi thẳng ra ngoài Diêm phủ.
Tất nhiên Diêm Thôi cùng Diêm Thiết cũng không biết trong Diêm phủ có một người thủy chung từ đầu đến cuối vẫn theo dõi Diêm Thôi, kẻ này là Diêm gia lão nhị– Diêm Kim.
Khi Diêm Thôi dẫn Diêm Thiết ra khỏi phủ, Diêm Kim liền từ trong góc tối đi ra, ánh mắt khẽ đảo.
"Lão tứ sắp ra biển, với tính cách của hắn không phải đại sự sẽ không ra ngoài ".
Diêm Kim khẽ nhếch mép, thân ảnh lập tức chuyển động bám theo hai người Diêm Thôi cùng Diêm Thiết.
Nếu có một trận chiến giữa Cổ Đại Ngưu cùng Diêm Thiết, ít nhất sau 100 chiêu Cổ Đại Ngưu mới thắng nổi Diêm Thiết.
Tương tự nếu có trận chiến giữa Cổ Đại Ngưu với Diêm Kim, Cổ Đại Ngưu chỉ sợ phải mất hơn ngàn chiêu, đánh đến khi đối phương kiệt sức mà thôi.
Diêm gia hùng bá Đông Độ Khẩu, chỉ cúi đầu trước Bối gia thật sự cũng không phải dạng thế lực yếu đuối gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...