Hoàng Dung đánh ra một chưởng cuối nàng chỉ tung ra 7 phần lực đạo tuy nhiên cho dù nàng có thu tay lại thì Trầm Côn quả thật cũng trọng thương, Tồi Tâm Chưởng là loại chưởng pháp mà lực phá hoại của nó không thể coi thường.
Tồi Tâm Chưởng thoạt nhìn uy lực không mạnh nhưng nó đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, là một dạng công kích kỳ dị mà không phải ai cũng có thể chịu được đặc biệt là cao thủ như Trầm Côn hiện tại.
Trầm Côn là luyện thể thiên tài nhưng hắn còn quá trẻ, hắn có thể luyện được ngoại công nhưng thể nội của chính mình thì không, trừ khi Trầm Côn có thể đột phá đến Dịch Cân Kinh tầng 4 hoặc tìm được phương pháp đặc biệt nào chuyên bảo vệ thể nội nếu không cái tình trạng này chắc chắn không thay đổi.
Nói đâu xa, ngay cả Vô Song trước khi xuyên không đến thế giới kia, Vô Song dính một Tồi Tâm Chưởng chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng mà đứng lên nổi đủ biết uy lực Tồi Tâm Chưởng lợi hại ra sao.
Trầm Côn ngã xuống võ đài, cả người cong lại như con tôm, hắn run rẩy muốn đứng lên bằng cách chống cả hai cánh tay cùng hai đầu gối xuống nhưng thực sự vô cùng khó khăn, thân thể run lẩy bẩy, miệng trào ra máu tươi.
Trầm Côn rất cố, hắn không muốn bỏ cuộc bởi hắn mang theo danh dự của Bắc Thiếu Lâm, là tiếng trống cho việc Bắc Thiếu Lâm khai sơn lần nữa.
Hắn rất tự tin và hắn cũng có tư cách tự tin, nếu năm nay không phải có một Hoàng Dung không thuộc về thế giới này xuất hiện thì rất có khả năng Trầm Côn thật sự nắm được ngôi vô địch, cho dù Viên Tử Y cũng chưa chắc có thể áp được Trầm Côn, hắn có trách chỉ có thể trách một Hoàng Dung quá yêu nghiệt mà thôi.
Hoàng Dung đứng ngay sau lưng Trầm Côn, nàng thấy được sự cố gắng đứng lên của đối phương nhưng mà không vì thế mà nàng cảm thấy nên thưởng cho Trầm Côn cái gì cả, nàng công nhận kẻ này đủ mạnh nhưng tất cả cũng chỉ thế mà thôi.
Hoàng Dung rốt cuộc rút cây gậy của Sử Hỏa Long đưa cho ra, nàng chậm rãi đặt đầu gậy lên bả vai Trầm Côn để rồi đầu gậy của nàng nhè nhẹ rung chuyển, khi mà đầu gậy rung chuyển thì âm thanh quen thuộc của thiên địa lại vang lên, như có vô số tiếng gậy thi nhau cùng gõ xuống mặt đất vậy, cái âm thanh này dĩ nhiên là Thiên Địa Đồng Âm của Đả Cẩu Bổng Pháp.
Hoàng Dung sau khi gọi ra Thiên Địa Đồng Âm thì không cần nàng phải nói gì ở phía dưới võ đài âm thanh Độ Ách đã vang lên.
“Hoàng Dung nữ hiệp, Thiếu Lâm chúng ta nhận thua, quý bang không ngờ sau một vị Hoàng Dung lại có một vị Hoàng Dung khác, so với vị Hoàng Dung kia chỉ sợ càng kinh diễm “.
Câu nói này của Độ Ách triệt để khiến cho Trầm Côn ở bên dưới thở ra một hơi, hắn chỉ là đang cố gắng níu kéo chút hy vọng bất quá khi giọng Độ Ách vang lên thì hắn còn gì để níu kéo?.
Trái với Trầm Côn thì Hoàng Dung không khỏi cau mày lại mà nhìn Độ Ách, nàng cảm giác lão tăng chột một mắt này cực kỳ xấu tính, cái câu nói kia rõ ràng mang theo hàm ý không tốt.
Thứ nhất nàng là Hoàng Dung thì đúng nhưng mà nàng lại không thích nghe một cái tên Hoàng Dung khác xuất hiện, cái cảm giác này rất vi diệu bởi cứ như nàng đang phản bội Vô Song vậy dù sao Hoàng Dung kia cũng tương tự với nàng chỉ khác nam nhân của đối phương là Bắc Hiệp – Quách Tĩnh.
Thứ hai cái câu nói này càng làm thân phận của nàng được đẩy ra ngoài đầu sóng ngọn gió, càng thêm có người hoài nghi về nàng, càng thêm có người muốn đặt câu hỏi với nàng.
Độ Ách rõ ràng đã nói nàng không phải vị Hoàng Dung kia vậy nàng là ai?.
Vì cái gì nàng tên là Hoàng Dung?, vì cái gì nàng biết Đả Cẩu Bổng Pháp?, vì cái gì nàng giống vị Hoàng Dung kia đến thế?, vì cái gì võ học Đào Hoa Đảo nàng cũng biết?, quá nhiều câu hỏi để chứng minh sự xuất hiện của nàng trên cõi đời này... thực sự rất vô lý.
Hoàng Dung cũng không cảm thấy khó hiểu vì sao Độ Ách biết nàng không phải vị Hoàng Dung kia, có rất nhiều câu trả lời cho cái vấn đề này dù sao bất kể Thiếu Lâm hay Cái Bang đều làm việc cho triều đình, bản thân Độ ÁCh là đại cao tăng của Thiếu Lâm thì sao có thể chưa gặp mặt bang chủ Cái Bang là Hoàng Dung?, hắn gặp mặt vị Hoàng Dung tức Quách phu nhân kia thì chẳng khó nhận ra nàng là giả mạo.
Sử Hỏa Long đúng là thân tín của Hoàng Dung nhưng mà đấy là Hoàng Dung nhiều năm trước, sau khi Hoàng Dung sinh ra Quách Phù thì chuyên tâm ở tại phụ cận thành Tương Dương còn Sử Hỏa Long lại được đẩy đi phụ trách phân đà phương nam, hắn tuy là tâm phúc của Hoàng Dung nhưng quả thật cũng không được gần bang chủ của mình bao nhiêu chưa kể Sử Hỏa Long yếu hơn Độ Ách nhiều, còn lâu mới có thể nhìn ra được những thứ Độ Ách nhìn thấy.
|
Hoàng Dung lúc này thu gậy lại, tuy nàng sinh khí với Độ Ách nhưng mà cũng chẳng tiện hiện ra chỉ có thể nhoẻn miệng cười hướng về vị cao tăng kia.
“Đa tạ đại sư khen ngợi, thực lực truyền nhân Thiếu Lâm cũng rất khá “.
Nàng nói mấy chữ cuối làm cho Trầm Côn bên dưới run lên, làm cho đến cả sắc mặt của Độ Ách cũng trở nên không tốt.
Rất khá?, thế nào là rất khá?, rốt cuộc là cao hay là thấp?, đây là khen hay chê?.
Hoàng Dung cũng lười nhìn biểu cảm của đám người Thiếu Lâm, nàng cứ như vậy ung dung mà đầy mỹ lệ xuống đài trong sự hân hoan của khán giả bên dưới, trong tiếng reo hò của đệ tử Cái Bang, ngay cả Sử Hỏa Long thân là trưởng lão trong ánh mắt nhìn Hoàng Dung cũng ngập tràn sùng bái.
Tiềm Long Đại Hội chính thức chọn ra người vô địch, mọi việc tiếp theo liền là thủ tục, thủ tục của Sư Vương.
Nữ nhân này rất nhanh bước lên đài, khi nàng lướt lên võ đài còn không quên khẽ gật đầu với Hoàng Dung, thân phận của Hoàng Dung tạm thời bất luận nhưng mà thiên phú của Hoàng Dung lại lộ rõ mồn một, lúc này tuy hai bên cũng chưa có quá nhiều quan hệ nhưng tốt nhất vẫn nên tạo ấn tượng đẹp với nàng, ai biết được Hoàng Dung sau 10 năm nữa thì sẽ thế nào?.
Sư Vương cũng chẳng phải người cái gì cũng không biết, chí ít nàng nhận ra năm 20 tuổi của vị Nữ Gia Cát truyền kỳ kia xa xa không mạnh bằng nữ tử cùng tên cùng họ lúc này, Hoàng Dung hiện tại chỉ sợ đã là đại tông sư đỉnh phong, chỉ cần nàng bắt đầu cô đọng chân khí thì 1-2 năm nữa nàng đột phá lên cấp bậc ngũ tuyệt cũng chẳng phải là cái gì quá khó hiểu, khi đó cô nương xinh đẹp kia chính là cùng đẳng cấp với Sư Vương, Sư Vương cũng không muốn tự nhiên lại thêm một người có ấn tượng xấu với Vạn Thú Sơn Trang.
Sư Vương khẽ cười với Hoàng Dung thì Hoàng Dung cũng khẽ cười với nàng nhưng mà những việc về sau Hoàng Dung lại không quan tâm cho lắm.
Những việc sau này là gì?, đại khái chỉ là công bố người vô địch, công bố danh sách nhận thưởng sau đó thông báo ngày nào, giờ nào sẽ được Trấn Nam Vương tự mình tiếp kiến, mấy cái này đối với Hoàng Dung chưa phải việc lập tức cần để ý.
Việc nàng cần để ý hiện tại là sau khi nàng đánh bại Trầm Côn thì nghe thấy một âm thanh đi vào trong não bộ của mình và chính nàng cũng chẳng lạ gì thứ âm thanh này cả, đây là Truyền Âm Nhập Mật của Lý Thu Thủy, thứ mà chính Hoàng Dung đã được trải nghiệm rất nhiều lần.
Ngay sau khi Lý Thu Thủy thấy Hoàng Dung đánh bại Trầm Côn liền truyền âm với Hoàng Dung, khi đó Lý Thu Thủy nói.
“Hoàng Dung cô nương, không biết chúng ta có thể gặp riêng một hồi?, Lý Thu Thủy có việc muốn nhờ cô nương trợ giúp “.
Hoàng Dung quả thật không ngờ Lý Thu Thủy chỉ đích danh mình hơn nữa lại còn mang ý cầu cạnh tuy nhiên nàng cũng rất thông minh để hiểu Lý Thu Thủy cầu mình cái gì.
Trên người Hoàng Dung có cái gì quý giá nhất?, trong mắt người ngoài có lẽ ngoại trừ dung mạo của nàng ra thì chỉ còn có Cửu Âm Chân Kinh, Lý Thu Thủy đang muốn cầu Cửu Âm Chân Kinh.
Hoàng Dung thừa hiểu Cửu Âm Chân Kinh với võ học của Lý Thu Thủy ảnh hưởng ra sao, chính nàng cũng đã được tận mắt nhìn thấy bởi một Lý Thu Thủy khác.
Nàng có đồng ý với cuộc gặp mặt riêng với Lý Thu Thủy hay không?, cái này đương nhiên là đồng ý.
Nàng hiện tại thân cô thế cô, cho dù không đồng ý cũng có thể làm gì Lý Thu Thủy?, cái này không bằng gặp riêng Lý Thu Thủy sau đó lại xem nữ nhân kia muốn gì tiếp theo từ đó cố gắng tìm ra lợi thế cho chính nàng trong cuộc giao dịch này.
Hoàng Dung quả thật không sợ Lý Thu Thủy đạt được Cửu Âm Chân Kinh thì sẽ thành công lột xác hay bước vào một tầm cao mới bởi nàng biết tinh túy của Cửu Âm Chân Kinh là ở 10 vạn chữ Phạn, chỉ cần nàng một mực nói mình không biết phần chữ Phạn kia thì Cửu Âm Chân Kinh đối với Lý Thu Thủy sẽ có tác dụng ít hơn rất nhiều, dùng vật này đổi lấy giúp đỡ của Lý Thu Thủy để tìm gặp Vô Song hoặc dùng Lý Thu Thủy tiếp cận trực tiếp với Ngô Tam Quế cũng không phải không thể.
_ _ __ _ _ _ _ _
Đại hội Tiềm Long rất nhanh kết thúc, Hoàng Dung liền lại đi theo Lý Thu Thủy vào bên trong Thiên Thượng Nhân Gian chỉ là lúc này... có chút khác biệt.
Giây phút Hoàng Dung cùng Lý Thu Thủy đi về phía Lệ Xuân Viện thì cũng là lúc Vô Song dẫn Vi Tiểu Bảo ra ngoài.
Vô Song và Vi Tiểu Bảo đều biết Tiềm Long Đại Hội diễn ra nhưng sao biết được nó kết thúc khi nào?, cũng không biết được trận chung kết lại diễn ra nhanh đến thế.
Ngay sau khi Hồ Phỉ tỉnh lại, sau khi bàn giao một chút với Hồ Phỉ thì Vô Song liền chuẩn bị mang Vi Tiểu Bảo rời đi theo đường của sổ nhưng mà ngay lúc này Vô Song không khỏi khựng lại, ánh mắt nhíu chặt gần như không thể tin vào mắt mình.
Vi Tiểu Bảo đứng sau đang háo hức ra ngoài lại thấy Vô Song dừng lại thì không khỏi giật mình, bàn tay đưa ra kéo kéo vạt áo của Vô Song.
“Vô Song ca ca, có chuyện gì vậy? “.
Vô Sogn từ trên lầu hai của Lệ Xuân Viện, ánh mắt nhìn theo cuối con đường lớn.
Cửa trước là Lệ Xuân Viện, cửa sau là Thiên Thượng Nhân Gian nhưng bất kể thế nào nó đều là một quần thể kiến trúc, cho dù Lý Thu Thủy không bao giờ đi cửa trước nhưng mà nàng vẫn phải dẫn theo Hoàng Dung trên con đường lớn, khi nàng dẫn Hoàng Dung đạp vào đường lớn thì thân ảnh hai người đã lọt vào tầm mắt Vô Song.
Cái này cũng không phải khả năng quan sát của Vô Song tinh tế ra sao mà thực sự cực kỳ vô tình, cứ như ông trời sắp đặt vậy, gần như là duyên phận, duyên phận thuộc về Vô Song cùng Hoàng Dung.
Đã bao lâu rồi Vô Song chưa thấy nữ nhân của hắn đây?.
Hắn nhìn thấy Hoàng Dung cùng Lý Thu Thủy nhưng hai nữ nhân này đều không thấy được hắn đồng thời ở trên lầu cao Vô Song cũng nhận ra... Lý Thu Thủy trước mặt tuyệt đối không phải là nữ nhân của hắn.
Lý Thu Thủy mà hắn biết có rất nhiều điểm khác Lý Thu Thủy đang đi cùng Hoàng Dung kia, khác biệt mà một người như Vô Song không thể không nhận ra.
Vô Song đột nhiên nhoẽn miệng cười sau đó cả người hơi lui lài khỏi khung cửa sổ, hắn không khỏi hướng về Vi Tiểu Bảo mà lắc đầu.
“Tiểu Bảo, thực sự chia buồn với đệ, nữ nhân được gọi là Lý Thu Thủy kia trở về rồi, nghe đệ nói nàng là chủ trì Tiềm Long Đại Hội nhỉ?, nàng trở về chỉ sợ đại hội đã kết thúc “.
Vi Tiểu Bảo nghe vậy sắc mặt không khởi trở nên chán nản nhưng mà Vi Tiểu Bảo cũng không dám ngó ra ngoài nhìn Lý Thu Thủy, Tiểu Bảo thực sự rất sợ nữ nhân kia, Tiểu Bảo thậm chí trực tiếp tin lời Vô Song mà không cần phải đi kiểm chứng, tiểu tử này liền ngồi xuống sàn, thở dài một hơi.
“Nữ nhân đáng sợ kia trở về rồi, Vô Song đại ca người nhất định phải bảo vệ ta nha “.
Vô Song nghe vậy phá lên cười.
“Yên tâm, đại ca sẽ lấy lại công đạo cho ngươi... bất quá trước hết Tiểu Bảo dẫn đại ca đi lấy hòm đồ của ta đã “.
Ánh mắt Vô Song hơi hơi sáng lên, từ lúc hắn đặt chân đến thành Hành Dương rốt cuộc mới đụng đến cái hòm đồ kia, cái thân phận kia.
Lý Thu Thủy?, người nữ nhân này nếu không làm gì có hại cho Dung nhi của hắn thì bản thân hắn tạm thời có thể tha nàng một lần, nếu nàng dám đụng vào nữ nhân của hắn thì Vô Song liền trả Lý Thu Thủy cả vốn lẫn lãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...