Vô Song một đường lùi lại, hắn có Lăng Ba Vi Bộ gần như là bá chủ mặt đất, cho dù trước mặt có người, có chướng ngại hắn đều có thể ung dung vượt qua nhưng mà đối thủ của hắn ưng nhân cũng không tỏ ra thua kém, ưng nhân dựa vào trang phục kỳ dị của mình liền lướt đi trên mái nhà, hắn như là bá chủ của bầu trời vậy.
Chỉ cần là trong thành thị bất kể là Vô Song hay ưng nhân đều khó có thể làm gì được nhau, hai người chỉ có thể duy trì khoảng cách, muốn chân chính tấn công nhau thì khó vô cùng đặc biệt là ưng nhân, chỉ cần hắn dám như chim ưng lao xuống tấn công con mồi thì chắc chắn sẽ bị Vô Song dùng Lăng Ba Vi Bộ bức ra một đoạn đường.
Dĩ nhiên về phần Vô Song cũng phiền muộn, bản ý của Vô Song là nhanh chóng cắt đuôi ưng nhân, tìm cách vòng về Lệ Xuân Viện bất quá chỉ qua một đoạn thời gian hắn lập tức bỏ đi suy nghĩ này.
Vô Song biết Hàng Long Khí thuộc về Hàng Long Thập Bát Chưởng nhưng mà đối phương tựa hộ rất mẫn cảm với Hàng Long Khí, mang theo Hàng Long Khí chỉ cần khoảng cách không quá xa thì Vô Song cứ như bị ưng nhân gắn máy định vị lên người vậy, muốn cắt đuôi hắn khó vô cùng.
Cắt đuôi không được đương nhiên phải dùng cường, mục tiêu của Vô Song chính dãy Hành Sơn.
Ưng nhân cơ hồ cũng nắm bắt được ý định của Vô Song, hắn biết Vô Song sẽ chạy ra khỏi thành bất quá ưng nhân cũng không nghĩ nhiều, hắn còn đang cầu Vô Song có thể chạy ra khỏi thành đây.
Hắn không thể từ trên cao tấn công Vô Song bởi chỗ này có quá nhiều dân thường.
Bản tính của hắn vốn không quan tâm đám dân thường này sống chết ra sao nhưng mà đây cũng không phải Thiên Trúc, đây là triều đình đại Thanh, hắn cũng không dám công nhiên tàn sát bách tính vô tội, nếu thật sự làm vậy không cần đến quan binh Thanh triều hành động chỉ sợ nhân sĩ võ lâm cũng không tha cho hắn hơn nữa Ngô Tam Quế cũng cảm thấy nóng mắt.
Có một số việc, vuốt mặt phải nể mũi.
Hai người như hai cái bóng ảnh xé tan màn đêm, cứ một đuổi một chạy bất quá rất nhanh tốc độ Vô Song liền chậm lại, lúc này cửa lớn Hành Dương Thành đương nhiên đã đóng.
Cửa lớn của Hành Dương Thành không phải muốn rời khỏi là rời khỏi, lúc nào cũng có trọng binh canh gác hơn nữa vững chắc vô cùng, cho dù Vô Song vận toàn lực cũng chưa chắc hủy được cái thứ kiên cố kia.
Đương nhiên cửa lớn đóng lại cũng không ngăn cản được cao thủ như Vô Song.
Lúc này cũng bắt đầu có binh lính nhìn thấy một cái bóng đang lao tới, bọn họ cũng không phải chưa từng gặp cao thủ bao giờ lập tức tập thể đều một mực cảnh giác.
“Người đến dừng lại”.
Chỉ thấy một tên quan binh đứng ra hô lớn, binh lính phía sau bắt đầu kéo từng hàng rào chặn đường đồng thời bắt đầu tự mình lập đội hình, tay nắm chặt chuôti đao bên hông, gần như chri cần Vô Song không có lệnh bài xuất nhập hoặc không có công vụ tại thân liền sẽ bị dùng mọi cách mà ngăn lại >
Binh lính Hành Dương Thành tố chất rất cao phản ứng vượt xa những nơi khác bất quá bọn họ lại gặp Vô Song.
Chỉ thấy Vô Song ánh mắt hơi nheo lại, tốc độ không giảm thậm chí còn tăng, tốc độ của hắn nhanh đến nỗi chuôi đao cấm vệ còn chưa kịp rút ra Vô Song đã đến nơi.
Thân hình Vô Song vừa áp sát viên cấm vệ đầu lĩnh sau đó đột ngột dừng lại, thân hình như quỷ mị vòng ngược qua người hắn, sau đó nửa người búng lên, dùng chân đạp thẳng vào đầu kẻ này, thân hình như chim nhạn bắn thẳng lên không trung.
Chân đạp tường khí, chỉ thấy nội lực Vô Song điên cuồng bành trướng, hắn như đạp không mà lướt đi, mũi chân điểm trên thành tường chẳng mấy chốc đã leo lên tường thành Hành Dương.
Tường thành Hành Dương đèn đuốc sáng trưng, binh lính cũng đứng canh phòng nghiêm mật thậm chí nguyên đội cung chủ còn đang làm động tác căng dây cung chuẩn bị chiến đấu nhưng căn bản không ai kịp phản ứng với thân pháp của Vô Song.
Vô Song vừa đặt chân lên tường thành nửa người lại nghiêng về phía trước, tiếp tục vận dụng Lăng Ba Vi Bộ lướt qua đám người, chỉ vài cái phi thân hắn đã đến đầu tường thành bên kia sau đó buông người nhảy xuống.
Bàn chân tiếp đất tạo ra một vòng khí nhè nhẹ, hắn nhảy từ độ cao 15m mà cứ nhẹ như không, ngay khi chân vừa chạm đất thân hình lại lướt đi để lại ưng nhân còn đang phía bên kia tường thành nghẹn họng nhìn trân trối không biết nói gì cho phải.
Hắn đương nhiên cũng rất muốn thử cái trò đạp ngược lên tường thành rồi búng người lên bất quá hắn làm không nổi.
Cảm thấy có chút mất mặt nhưng ưng nhân cũng không biết làm thế nào, hắn không thể để Vô Song chạy quá xa liền đến trước mặt cấm vệ đưa ra một tấm lệnh bài.
“Mở cửa, bản tọa phải đuổi theo khâm phạm triều đình”.
Viên cấm vệ đầu lĩnh nhìn thấy hình dạng kỳ dị của ưng nhân trong lòng âm thầm đề phòng bất quá thấy lệnh bài trong tay hắn, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia cung kính sau đó cũng không dám nói gì nhiều lập tức ra lệnh cho thủ hạ sau lưng.
“Thoái trận, mở cửa thành cho vị đại nhân này”.
_ _ _ __ _ _ _ _ _
Ưng nhân cho dù ra ngoài rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn Vô Song không ít, khi hắn ra khỏi thành Hành Dương trong nội tâm liền âm thầm lo lắng.
Hắn sợ nhất là Vô Song một mực bỏ chạy, khi đó còn tìm cái gì?.
Hắn có thể phát hiện Hàng Long Khí mà tìm Vô Song bất quá điều kiện là trong khoảng cách nhất định, nếu vượt qua khoảng cách cảm nhận của hắn thì hắn cũng chẳng có cách nào.
Nhắm hai mắt lại, ưng nhân bắt đầu ngưng thần chăm chú cảm nhận, vài giây sau ánh mắt hắn mở lớn, trong ánh mắt tràn ngập thứ tinh quang màu vàng.
“Hướng này, phải nhanh một chút nếu không con mồi sẽ bỏ chạy”.
Ưng nhân nói xong lại mở ra đôi cánh, thân hình mạnh mẽ lướt về hướng tay phải, trong mắt vừa có chút nóng vội lại vừa có chút hưng phấn.
Hắn là Ca Lâu La, là người duy nhất trong Bát Bộ của Bà La Môn có khả năng thôn phệ Hàng Long Khí cũng là người duy nhất trong bát đại hộ pháp Bà La Môn có khả năng dựa vào Hàng Long Khí tăng tiến một bước trong võ học của mình, hắn không gấp không được.
Ưng nhân di chuyển rất nhanh gần như dốc nửa cái mạng mà chạy, hắn biết khinh công của Vô Song cao cỡ nào thậm chí cho dù trong lòng không thừa nhận nhưng khinh công của hắn đúng là sánh không nổi với Vô Song, hắn không dám thả ra một hơi nghỉ ngơi nào, rất sợ bỏ qua con mồi của mình.
Một đường chạy thẳng, vượt qua không biết bao nhiêu chướng ngại vật bất quá rất nhanh ánh mắt đầy hung tính của ưng nhân dần dần có thêm vài tia thanh minh, hắn nhận ra có gì không đúng.
Ban đầu hắn chỉ có thể cảm nhận Hàng Long Khí của Vô Song cực kỳ mơ hồ nhưng càng chạy thì hắn lại càng cảm nhận rõ Hàng Long Khí, cái này nói lên vấn đề gì?, vấn đề là Vô Song chỉ sợ đã sớm dừng lại đợi hắn.
Ưng nhân lần này trong lòng không khỏi cười lạnh.
“Tiểu giun vàng, thực sự có đảm lược, bản tọa liền cho ngươi chết bớt đau đớn một chút”.
Trong lòng cười lạnh, ưng nhân tiếp tục lướt đi, đến khi hắn xuyên qua một mảnh đất tương đối trống trải thì liền dừng lại, ánh mắt ngước nhìn bầu trời đen hay nói đúng hơn nhìn về phái một thân cây trước mặt.
Trên thân cây này Vô Song đã đợi sẵn, vẻ mặt bình thản nhìn ưng nhân.
Ưng nhân đương nhiên cũng thấy Vô Song, đang đợi mình bất quá hắn cũng không nói rồi, vừa dừng lại một nhịp thân hình bỗng nhảy bắn ngược lên, mười ngón tay thành trảo hướng thẳng về Vô Song.
Trảo pháp của ưng nhân thật ra tương đối thông dụng, đây là Ưng Trảo Công, một loại trảo pháp tương đối nổi tiếng tại Tây Vực.
Ưng Trảo Công của ưng nhân thực sự đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, cũng không rõ có phải nhờ bộ móng vuốt kia của hắn giúp uy lực bạo tăng hay không mà trong phút giây này Vô Song cảm thấy Kiều Phong sử dụng Long Trảo Thủ hay Thái Tố Trường Quyền cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đối phương còn không cho Vô Song cơ hội moi thông tin, đương nhiên Vô Song cũng sẵn sàng tiếp đón bất quá hắn không dùng Cầm Long Công mà là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ không hẳn là trảo pháp nhưng mà hiện tại nó đúng là trảo pháp số một của Vô Song, gần như trong bất cứ tình huống cận thân chiến đấu nào chỉ cần không vận lên Tiên Thiên Quỳ Hoa Bảo Điển thì Vô Song luôn chọn Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ mạnh ở chế ngự, gặp phải Ưng Trảo Công hung hãn của ưng nhân đương nhiên cũng không gặp quá nhiều khó khăn, cái này cũng không khác khi Vô Song chiến đấu với Ca Lâu La là bao bất quá có một điêm ưng nhân viễn siêu Ca Lâu La chính là việc không rõ tại sao kình khí của ưng nhân cực kỳ kinh người, mỗi trảo của hắn đều tạo ra kình khí biến thành phong nhận, gần như một dạng đặc thù công kích tấn công Vô Song.
Vô Song bản thân vận lên Bắc Minh Chân Khí cùng Cửu Dương Thần Công hộ thể cũng mạnh mẽ ngăn cản được phong nhận của đối phương nhưng hai người chỉ giao thủ một lúc, cả thân cây mà Vô Song đứng đã bị đánh nát, Vô Song không thể không lùi lại.
Thân hình Vô Song vừa hạ xuống đất, ưng nhân lại lao đến, hai tay mở rộng, cái miệng ưng cũng hơi hơi há ra.
“Khặc khặc, còn không mau vận dụng Hàng Long Khí? “.
“Kim Ưng Phong Hầu”.
Ánh mắt của ưng nhân biến thành màu vàng, đến cả trảo pháp của hắn cũng có một hoàng kim khí bao phủ, sau đó Vô Song có thể thấy kim khí trên tay ưng nhân rất nhanh ngưng tụ thành... một cái cựa, gần như một lưỡi đao bằng hoàng kim vậy.
Trảo pháp của hắn vốn hung mãnh tuyệt luân nay thêm đôi song nhận hoàng kim, nhắm thẳng đến cổ họng của Vô Song mà tới, như muốn chém đầu Vô Song vậy.
Đừng nói Vô Song là người, cho dù Vô Song là rồng thì hắn cũng có thể chém rơi đầu của hắn, mang đầu của hắn coi như mỹ vị.
Ca Lâu La mà Vô Song biết giống một đầu hùng ưng nhưng mà kẻ này lại càng giống sinh vật truyền thuyết Kim Sí Đại Bàng, so với Ca Lâu La càng giống Ca Lâu La.
Vô Song không biết rằng Bát Đại Hộ Pháp của Thiên Long Giáo vốn lấy từ Bát Đại Hộ Pháp của Bà La Môn mà ra, hơn nữa Bát Đại Hộ Pháp của Bà La Môn đều là nhất mạch đơn truyền, tích lũy cực sâu đồng thời tu luyện trong thời gian dài hơn cao thủ Thiên Long Giáo nhiều.
Kẻ trước mặt Vô Song tính cách khùng khùng điên điên nhưng năm nay cũng đã gần 60 tuổi, so với tứ bá đương thời cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, thực lực của hắn không phải Ca Lâu La có thể so sánh, trình độ của hắn vượt xa Ca Lâu La.
Không chỉ hắn mà bất cứ hộ pháp nào trong bát đại hộ pháp của Bà La Môn đều vượt xa hộ pháp Thiên Long Giáo, bọn họ có quá nhiều tích lũy.
Nếu Bát Đại Hộ Pháp Thiên Long Giáo còn đang bị gắn cái mác thiên tài Tây Vực thì đám người này đã là siêu cấp cường giả Thiên Trúc, hai bên không cùng đẳng cấp.
.........
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...