Nàng cũng không sợ hãi như Kế lão, nàng là người duy nhất biết được có tiền bối tại nơi này, dĩ nhiên không có gì nguy hiểm.
Kế lão không thuyết phục được A Tú, cũng chỉ có thể cắn răng chậm rãi mà bước theo.
Ngay lúc này, thật tâm Lý Văn Tú bỗng thấy thương gã Ngõa Nhĩ Lạp Tề kia. Y không lấy được người y thương yêu, lại còn bị đuổi ra khỏi bản tộc, sống đơn độc nơi mê cung.
A Mạn đã mười tám tuổi rồi, y ở mê cung này chắc cũng phải hai chục năm? Có khi còn lâu hơn nữa, thời gian cô độc dài đằng đãng như vậy, không điên điên khùng khùng mới là lạ.
“Ngõa Nhĩ Lạp Tề, đứng lại!”
Đột nhiên từ phía trước vọng lại tiếng quát giận đữ của Xa Nhĩ Khố.
Lý Văn Tú nghe đến đây không còn kịp chờ Kế lão nữa, vội vàng theo hướng tiếng nói chạy lên, nàng chạy qua khỏi cửa của một toà đại điện, thấy trong điện đường, Xa Nhĩ Khố tay cầm trường đao đang đấu với một người nhô lên hụp xuống. Người đó hai tay không, mặc trường bào màu trắng, bịt khăn trùm đầu cũng màu trắng chỉ lộ hai con mắt, khăn và áo đều đầy vết máu, chính là gã có tên là Ngõa Nhĩ Lạp Tề đã giả làm ác quỉ hôm qua bắt cóc A Mạn.
Khác biệt duy nhất là hôm nay y không đi cà khêu nên áo dài vén lên quấn ngang bụng.
Tô Lỗ Khắc, Tô Phổ thấy Xa Nhĩ Khố tay cầm đao đấu với y tay không, tin chắc nhất định thắng nên không tiến lên đánh giúp, hai người chỉ cầm cao ngọn đuốc, mồm thì hò hét trợ uy.
Lý Văn Tú chỉ mới coi vài chiêu, biết là không xong, kêu lên:
“Cẩn thận!”
Nàng đang toan ra tay, đã nghe bình một tiếng, ngực Xa Nhĩ Khố đã trúng một chưởng, mồm hộc máu ngã văng ra ngoài.
Cha con Tô Lỗ Khắc kinh hãi, cùng vứt đuốc đi múa đao xông lên, hợp công kẻ địch. Hai cây đuốc bị vứt xuống đất, trong điện lập tức tối thui không còn nhìn rõ được nữa.
Lý Văn Tú ánh mắt đầy vẻ lo lắng, lại thấy tiền bối không có ý xuất hiện cũng đành hét lớn một tiếng.
“Tô Phổ, lui ra! Tô Lỗ Khắc bá bá, lui ra, để ta lên đấu với y “
Tô Lỗ Khắc tính tình thế nào?, đương nhiên không đồng ý, giận dữ mà đáp:
“ Ngươi tránh ra, đừng có la lối.”
Thanh trường đao trong tay y liền vung ra, tiếng kêu vù vù. Đao pháp của người Cáp Tát Khắc có một đường lối riêng, thật là cương mãnh ác liệt, thế nhưng thân thủ Ngõa Nhĩ Lạp Tề thật là linh hoạt, từ dưới đất vung chân đá văng trường đao trong tay Tô Phổ.
Lý Văn Tú vội tiến lên một bước, bàn tay đưa ra nắm lấy thanh đao của Tô Phổ còn đang rơi trên không, thân hình rất nhanh chuyển động, chém ra hai đao.
Nàng theo sư phụ học quyền cước và lưu tinh chùy, đao pháp chưa từng học qua, nhưng lúc này bốn người đang quấn quít một chỗ, chùy pháp nếu thi triển không khỏi lỡ trúng cha con Tô Phổ hơn nữa bên người nàng càng không có chùy, nàng đành dùng quyền pháp phối hợp đao pháp, ngưng thần tiếp chiến.
Tô Phổ mất đao liền dùng tay chân đấm đá, Ngõa Nhĩ Lạp Tề một đấu với ba nhưng vẫn không sút kém chút nào.
Đấu được hơn một chục hiệp, Ngõa Nhĩ Lạp Tề kêu lớn một tiếng, quyền bên trái đánh ra, trúng ngay sống mũi Tô Phổ, lại đá luôn một cái trúng bụng Tô Lỗ Khắc.
Cha con Tô Lỗ Khắc dính trọng chiêu đều ngã không ai ngồi dậy được.
Ngõa Nhĩ Lạp Tề nội lực thâm hậu, đánh trúng rồi khó mà gượng lại, bất kể là Tô Phổ hay Tô Lỗ Khắc tuy có tráng kiện vạm vỡ nhưng cũng chịu không nổi.
Hai người này đánh nhau chỉ cậy sức, không có lộ tuyến rõ ràng, gặp phải cao thủ đã sinh ra nội kình đúng là không có sức kháng cự.
Cục diện bây giờ trở thành một mình Lý Văn Tú đấu với kẻ địch, né qua tránh lại hiển nhiên đã kém thế. Ngõa Nhĩ Lạp Tề quát lên:
“ Ngươi mau cút đi thì ta tha mạng cho.”
Lý Văn Tú thấy nếu mình bỏ chạy, cùng lắm chỉ mang được Kế lão theo, ba người Cáp Tát Khắc thể nào cũng trúng phải độc thủ của y. thành ra nàng không kể sống chết, hết sức chống đỡ.
Ngõa Nhĩ Lạp Tề giơ tay trái ra, Lý Văn Tú liền né qua bên phải, nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, hữu chưởng liền đánh vụt ra, nghe bịch một cái trúng ngay đầu vai. Lý Văn Tú loạng choạng muốn ngã, trong đầu lóe lên một ý niệm: “Chiêu Thanh Đông Kích Tây này sư phụ đã dạy ta rồi, sao lại không nhớ tới?”.
Lúc này Ngõa Nhĩ Lạp Tề lại quát lớn:
“ Ngươi không chạy đi, ta giết ngươi đó. “
Lý Văn Tú đương nhiên sẽ không bỏ chạy, nàng không thể để Tô Phổ chết, trong lòng nổi lên một ý chí ngang tàng, cũng kêu lên:
“ Ngươi giết ta thì cứ giết.”
Nàng lại muốn lao lên liều chết với đối phương, nhưng trong đầu nàng bỗng chốc hiện ra một âm thanh đầy nhu hòa.
“Lùi lại hai bước”.
Âm thanh này vang lên cực kỳ đột ngột, Lý Văn Tú bị bất ngờ nhưng âm thanh như có ma lực, nàng luống cuống mà lùi lại, vừa vặn một chân của kẻ kia đá tới, dĩ nhiên một chiêu này không có đánh trúng.
“Nghiêng người sang phải, quét trụ”.
Giọng nói thần bí vẫn vang lên trong đầu, Lý Văn Tú lập tức kịp phản ứng, nghĩ đến tiền bối đang giúp mình thì mừng lắm, nàng vội nghiêng người sang phải, chân duỗi ra quét trụ đối phương.
Đối phương vừa tung chân, cưa kịp thu chân về liền đã bị Lý Văn Tú đánh ngã bất quá kẻ này lưng vừa chạm đất liền đã mượn sức mà nhảy ngược lại, trong ánh mắt đầy hồ nghi nhìn Lý Văn Tú.
Hắn còn chưa kịp hiểu Lý Văn Tú xảy ra chuyện gì đã thấy Lý Văn Tú lao tới, tốc độ rất nhanh, quyền đấm cước đá.
Dĩ nhiên đây cũng là chỉ thị của Lý Thu Thủy, nhưng mà Lý Văn Tú cũng không ngờ, nàng vừa áp sát đối phương, chỉ mới qua vài chiêu hông đã dính một trọng quyền đau điếng, cả người ngã ngửa ra sau, sắc mặt tái xanh.
“Sao lại như vậy”.
Nàng rõ ràng làm theo chỉ thị của tiền bối, bất quá nàng cũng không gặp nguy hiểm gì bởi đột nhiên nghe vù một tiếng, một người đã nhảy tới đánh với
Ngõa Nhĩ Lạp Tề.
Lý Văn Tú vội vàng lăn một vòng, quay đầu nhìn lại, tưởng chừng không tin nổi mắt mình, thì ra Kế lão đã tay cầm một thanh chủy thủ đang đấu với Ngõa Nhĩ Lạp Tề.
Thân thủ Kế lão cực nhanh, căn bản không giống một ông già, xuất chiêu nhanh như gió, không có vẻ lụm cụm chút nào.
Lạ lùng thay, Kế lão giơ tay ra chân, chiêu nào cũng giống hệt Ngõa Nhĩ Lạp Tề, chẳng khác gì võ công do sư phụ nàng là Hoa Huy truyền thụ. Lý Văn Tú lập tức hiểu ngay: “Đúng rồi, võ công Trung Nguyên đều như thế cả. Kế lão và gã Cáp Tát Khắc kia đều học võ công Trung Nguyên, mình đâu có biết là Kế gia gia biết võ”.
Hai người càng đấu càng hăng, Ngõa Nhĩ Lạp Tề đột nhiên eo éo kêu lên:
“ Mã Gia Tuấn, ngươi khỏe chứ?”
Kế lão hơi giật mình, nhảy vội về phía sau, Ngõa Nhĩ Lạp Tề giơ tay ra, chính là sử dụng một nửa chiêu Thanh Đông Kích Tây.
Kế lão thực sự quá hiểu rõ đối thủ này, không mắc mưu của y, chủy thủ liền vung qua bên phải đón trước nào ngờ Ngõa Nhĩ Lạp Tề không sử dụng tiếp nửa dưới của chiêu Thanh Đông Kích Tây, tay trái chộp vào mặt Kế lão, lột luôn một mảng da mặt của ông ta.
Lý Văn Tú, Tô Lỗ Khắc và A Mạn ba người cùng kinh hoảng kêu lên, riêng Lý Văn Tú dường như muốn ngất xỉu. Chỉ thấy Ngõa Nhĩ Lạp Tề tung mình nhảy lên, chân trái đá ra, chân phải đá tiếp, uyên ương liên hoàn, đều trúng ngay mình Kế lão bất quá ngay khi đó, một ánh sáng trắng lóe lên, thanh chủy thủ trong tay Kế lão phóng vụt ra, đâm phập ngay vào bụng địch thủ.
Ngõa Nhĩ Lạp Tề thảm thiết kêu lên một tiếng, hai tay ra chiêu Ngũ Lôi Oanh Đính, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Kế lão. Lý Văn Tú biết rằng nếu quyền này đánh trúng, Kế lão không sao sống nổi.
Nàng hiện tại cũng mặc kệ tiền bối sau lưng, không kịp nghĩ gì cố hết sức bình sinh mà nhảy tới giơ tay ra đỡ, nghe lách cách mấy tiếng, hai tay dường như muốn gãy vụn.
Hai người giằng co, Ngõa Nhĩ Lạp Tề tay không đánh xuống được, Lý Văn Tú cũng không cách nào đẩy được y ra.
Tô Lỗ Khắc lúc này đã cử động được rồi liền nhảy lên dùng hết sức đấm luôn vào cằm Ngõa Nhĩ Lạp Tề. Ngõa Nhĩ Lạp Tề ngã ngửa về sau, đụng ngay vào tường, sụm ngay xuống.
Lý Văn Tú lúc này cũng không để ý tới đối thủ, vội kêu lên:
“Kế gia gia, Kế gia gia!”
Nàng đỡ Kế lão dậy, không dám mở mắt, mặt ông ta ắt hẳn máu thịt bầy nhầy thật là ghê rợn, nào ngờ khi nàng hé mắt nhìn ra, trước mặt lại là một người đàn ông tráng niên.
Nàng giật mình mở to mắt, chỉ thấy y mặt mày nhẵn thín, râu ria cạo sạch, trông cũng khá đẹp trai, trong cảnh tranh tối tranh sáng thấy y mặt trắng bệch không một chút máu.
Người này chỉ chừng ngoài ba mươi, chỉ có đôi mắt là còn quen thuộc trên một khuôn mặt lạ hoắc, thật là thần bí.
Lý Văn Tú ngơ ngẩn hồi lâu mới “A” lên một tiếng kinh hoàng, đẩy Kế lão ra nhảy lùi về sau. Nàng bị trúng quyền cước, rơi xuống đứng không vững nên ngồi bệt xuống, ấp úng nói:
“Ngươi... ngươi...”
Kế lão đáp:
“ Ta... ta không phải là Kế gia gia của ngươi, ta... ta... “
Đột nhiên y oa lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, hổn hển nói tiếp:
“ Đúng đó, ta là Mã Gia Tuấn, từ trước tới nay giả làm ông già họ Kế. A Tú, ngươi không giận ta chứ?”
Hai tiếng “A Tú” vẫn không khác gì mười năm qua đầy vẻ thiết tha lo lắng. Lý Văn Tú nói:
“ Tôi không giận ông, đương nhiên là không giận. Từ trước đến nay ông đối với tôi thật tốt, thật tốt.”
Nàng nhìn Mã Gia Tuấn, lại nhìn người nằm gục nơi bức tường Ngõa Nhĩ Lạp Tề, trong bụng không biết bao nhiêu là ngờ vực. Lúc này A Mạn đã đỡ cha lên, xoa bóp vết thương trên ngực y. Tô Lỗ Khắc và Tô Phổ nhặt đao, hai người khập khiễng đi tới trước mặt Ngõa Nhĩ Lạp Tề. Ngõa Nhĩ Lạp Tề nói:
“A Tú, sao ta bảo ngươi chạy đi, ngươi không chạy?”
Y nói bằng tiếng Hán, thanh điệu giống hệt sư phụ nàng Hoa Huy. Lý Văn Tú không kịp suy nghĩ, buột miệng kêu lên:
“ Sư phụ!”
Ngõa Nhĩ Lạp Tề nói:
“Ngươi bây giờ mới nhận ta ư?”
Y chầm chậm giơ tay gỡ khăn choàng đầu, quả nhiên chính là Hoa Huy. Lý Văn Tú vừa kinh ngạc, vừa đau lòng, chạy đến gục dưới chân y, kêu lên:
“ Sư phụ, sư phụ, con đâu có biết là thầy. Con... con lúc đầu đã đoán là sư phụ nhưng họ nói đây là người Cáp Tát Khắc tên là Ngõa Nhĩ Lạp Tề, thầy cũng nhận như thế.”
Hoa Huy lúc này thản nhiên nói:
“ Ta chính là người Cáp Tát Khắc, bị bộ tộc đuổi ra, vĩnh viễn không cho quay trở lại. Ta đến Trung Nguyên nơi người Hán sống, học võ công của người Hán, ha ha, thu người Hán làm học trò, Mã Gia Tuấn, ngươi khỏe chứ, khỏe chứ? “
Mã Gia Tuấn nói:
“ Sư phụ, tuy thầy có ơn với tôi, nhưng lại...”
Lý Văn Tú lại càng ngạc nhiên, nói:
“Kế gia gia, ông... ông ta cũng là thầy của ông sao?”
Mã Gia Tuấn nói:
“ Ngươi đừng gọi ta là Kế gia gia nữa. Ta là Mã Gia Tuấn. Ông ta là sư phụ của ta, dạy ta võ công, cùng ta quay về đất Hồi Cương, nửa đêm dẫn ta lẻn vào vùng người Cáp Tát Khắc. Y dùng độc châm giết mẹ của A Mạn...”
Y nói bằng tiếng Hán. Lý Văn Tú càng nghe càng lạ lùng, dùng tiếng Cáp Tát Khắc hỏi A Mạn:
“Mẹ ngươi bị y dùng kim độc giết chết đấy ư?”
A Mạn chưa kịp trả lời, Xa Nhĩ Khố đã nhảy dựng lên, kêu lớn:
“ Đúng đó, đúng đó. Mẹ của A Mạn, nàng Nhã Lệ Tiên thân ái của ta, một ngày kia toàn thân tím bầm, bị bạo bệnh chết, thì ra là vì ngươi Ngõa Nhĩ Lạp Tề. Ngươi là tên ác ôn giết chết vợ ta.”
Y vùng lên toan ra thí mạng với Ngõa Nhĩ Lạp Tề, nhưng đã bị trọng thương, vừa cử động vết thương lại tấy lên, phải ngồi thụp xuống. Ngõa Nhĩ Lạp Tề nói:
“Đúng thế. Ta giết Nhã Lệ Tiên đó, ai bảo nàng không có mắt lấy một tên khùng, lại không chịu bỏ đi theo ta?
“
Xa Nhĩ Khố gào lên:
“ Đồ ác tặc, đồ ác tặc.”
Mã Gia Tuấn dùng tiếng Cáp Tát Khắc nói:
“ Ông ta vốn định giết Xa Nhĩ Khố nhưng hôm đó Xa Nhĩ Khố không biết đi đâu, tìm mãi không ra. Sư phụ ta đích thân đi tìm Xa Nhĩ Khố, dặn ta bỏ thuốc độc xuống giếng nước cho toàn thể bộ tộc chết hết. Thế nhưng bọn ta lúc đó tá túc tại một nhà người Cáp Tát Khắc, chủ nhân đối đãi thật chu đáo, có gì cũng đem ra mời khách. Ta nghĩ đi nghĩ lại, không thể nào ra tay được. Khi sư phụ ta quay về, nói tìm không ra Xa Nhĩ Khố, hỏi ra mới biết ta không nghe lời bỏ thuốc độc xuống giếng, lập tức nổi cơn lôi đình, nói ta hẳn là đã tiết lộ bí mật của ông ta, nên muốn giết ta diệt khẩu. Ta bị ép uổng quá mức, đành phải tiên hạ thủ vi cường, xuất kỳ bất ý bắn ba mũi độc châm vào lưng ông ta.”
Ngõa Nhĩ Lạp Tề hậm hực nói:
“Ngươi là tên cẩu tặc vong ân phụ nghĩa, hôm nay rồi cũng chết vì tay ta.”
Mã Gia Tuấn không để ý đến ông ta, nói với Lý Văn Tú:
“Hơn mười năm nay ta trốn nơi Hồi Cương, ẩn náu ở bộ tộc Thiết Diên, giả vờ làm một ông già, cũng vì sợ sư phụ ta chưa chết. Chỉ có nơi đây là ông ta không dám quay về thôi. Ta có biết đâu ông ta lại ở ngay gần đây, thành ra ý niệm đầu tiên là phải chạy về Trung Nguyên.”
Lý Văn Tú thấy hơi thở ông ta yếu dần, biết ông ta bị Ngõa Nhĩ Lạp Tề dùng cước pháp liên hoàn đá trúng hai cái, nội tạng đã bị vỡ nát, không còn cách gì sống được, quay đầu lại nhìn Ngõa Nhĩ Lạp Tề, thấy con dao đâm vào bụng lút tận cán, cũng không sao thoát khỏi.
Nàng ở Hồi Cương hơn mười năm, chỉ có hai người này thực lòng lo liệu cho mình, chăm sóc cho mình, nào ngờ ân oán triền miên, đến nỗi giết lẫn nhau để thành thế hai bên cùng chết. Mắt nàng nhòa lệ, hỏi Mã Gia Tuấn:
“Kế... Mã đại thúc, đại thúc... biết ông ta chưa chết, lại ở gần đây sao không lập tức quay về Trung Nguyên?”
Khóe miệng Mã Gia Tuấn lộ một nụ cười thê lương, nói nhỏ:
“Dương liễu nơi đất Giang Nam nay đã trổ mầm rồi. A Tú, ngươi một mình về đi, từ nay... nên cẩn thận, Kế gia gia, Kế gia gia từ nay không còn lo cho con được nữa...”
Thanh âm mỗi lúc một yếu, sau cùng không còn nghe gì nữa. Lý Văn Tú nằm phục lên người ông, kêu lên:
“Kế gia gia, Kế gia gia, ông đừng chết.”
Lý Văn Tú gần như gào lên mà khóc, sau đó nàng cũng mặc kệ tất cả, mở miệng van xin.
“Tiền bối, tiền bối ở đâu, con xin người cứu lấy Kế gia gia, cứu lấy Kế gia gia”.
Lý Thu Thủy ban đầu vốn muốn xem tiếp kịch vui nhưng đến nước này nàng cũng không thể không hiện ra.
Lúc trước nàng nhìn thấy kẻ giả quỷ này liền nhớ đến Kế lão, nàng là bậc ngũ tuyệt đỉnh phong trên cõi đời này, vừa nhìn cũng thấy bộ pháp hai người từ một lò mà ra, lão nhân gọi là Kế lão này che dấu rất tốt nhưng bộ pháp di chuyển cũng không thể muốn nói đổi là đổi, vừa nhìn đã thấy ngay.
Nàng vốn có thể để Lý Văn Tú thắng dễ nhưng lại muốn xem Kế lão này còn định đóng kịch đến bao giờ, không ngờ kẻ này thực sự vì Lý Văn Tú mà liều mạng.
Lý Thu Thủy hiện thân, nàng vừa hiện ra nhóm người Tô Phổ như trúng tà, lập tức ngất lịm.
Lý Thu Thủy bước ra một bước mà nhìn Văn Tú.
“Yên tâm, bọn họ chỉ là bị ngất mà thôi”.
Sắc mặt Lý Thu Thủy lạnh lùng đánh giá Hoa Huy cùng Mã Gia Tuấn đều đang rất gần với tử thần, nàng theo bản năng không muốn cứu ai cả.
Nàng có Bắc Minh Chân Khí, bảo vệ tính mạng cả hai không phải việc khó nhưng chỉ là bảo vệ mà thôi, đợi Bắc Minh Chân Khí tán hai người cũng nhất định phải chết.
Nàng muốn cứu cả hai thì phải liên tục truyền Bắc Minh Chân Khí vào thể nội hai người, sau đó phải nhanh chóng tìm được nơi có dược thảo hoặc danh y, mới có một tia cơ hội mà cứu mạng cả hai.
Nàng cũng không phải là thần tiên, trong tay không có bất cứ dược liệu gì, cũng chẳng có thuốc, muốn cứu hai người này khó hơn lên trời.
“Hai người này đã bước một chân vào tử địa, ta cùng lắm chỉ có thể vì bọn họ duy trì tính mạng nhưng mà cũng chẳng thể sống thêm được bao lâu, ta cũng không phải là thần tiên, trừ khi bọn họ đáng để ta bỏ ra đại giới”.
Mã Gia Tuấn lúc này đã ngất lịm, nào biết việc gì xảy ra hơn nữa sinh mạng của hắn đang đi đến bước cuối cùng, chỉ sợ chưa đến 1 phút đồng hồ nữa thì thần tiên cũng khó cứu.
Về phần Hoa Huy cũng chắc chắn phải chết nhưng mà Hoa Huy bản thân nội lực cũng coi như không tệ, có thể cường ngạnh sống lâu hơn Mã Gia Tuấn một chút thời gian.
Hoa Huy thấy Lý Thu Thủy từ hư không hiện ra, theo bản năng liền sợ hãi nhưng mà khi vừa thấy Lý Thu Thủy, ánh mắt liền dại ra, hắn vậy mà bất chấp thương thế, dùng hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi đầu một bái.
“Thuộc hạ Nhất Phẩm Đường – Hoa Huy tham kiến tôn chủ”.
Hắn nói câu này, Lý Văn Tú liền trợn tròn mắt nhìn Lý Thu Thủy.
Về phần Lý Thu Thủy?, nàng cũng suýt nữa tưởng mình nghe nhầm bất quá nàng phi thường nhanh trí, tỏ vẻ như không có gì, mắt đẹp khẽ liếc Hoa Huy.
“Ngươi nhận ra bản tọa? “.
Hoa Huy nghe thấy vậy liền mừng quá, hắn biết mình có khả năng sẽ sống được một kiếp, vội thành thật khấu đầu.
“Hơn 10 năm trước, thuộc hạ gia nhập Nhất Phẩm Đường, có cơ duyên được nhìn thấy tôn chủ tự mình tới Nhất Phẩm Đường một lần, đối với tôn chủ thuộc hạ kính cẩn có thừa, chưa bao giờ dám quên”.
Lý Thu Thủy im lặng, đôi mắt đẹp nhẹ chuyển, trong nội tâm âm thầm tính toán.
Nàng dĩ nhiên đoán ra Hoa Huy đang nhầm giữa hai Lý Thu Thủy với nhau.
Đương nhiên hai người giống hệt nhau từ khí chất đến hình dạng, phong cách ăn mặc, giọng nói thậm chí cả tính cách, không nhầm mới là lạ.
Điều làm Lý Thu Thủy hứng thú ở chỗ, cái Tây Hạ Nhất Phẩm Đường ở thế giới này hình như mạnh hơn Nhất Phẩm Đường của nàng không ít.
Trong đầu Lý Thu Thủy rất nhanh hiện lên một ý niệm.
Nếu nàng giết chết Lý Thu Thủy ở thế giới này, vậy không phải là làm ít ăn nhiều sao?, phải biết quốc khố Tây Hạ chỉ có nhiều chứ không có ít hơn Cao Xương Quốc, hơn nữa còn có toàn bộ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường trong tay Lý Thu Thủy ở thế giới này.
Nếu nàng có thể thay thế người kia, nàng thậm chí có thể giúp Vô Song rút ngắn thời gian 10 năm, để quá trình lập quốc của Vô Song sớm hơn 10 năm, đây tuyệt đối không phải nói đùa.
Nghĩ đến đây, Hoa Huy tựa hồ chưa thể chết?.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...