Ai cũng có bí mật của mình, ai cũng có góc khuất của mình.
Vương Trùng Dương có.
Nhật Nguyệt Tôn Giả có.
Hồng Thất Công có.
Hoàng Dược Sư có.
Đã là con người, không thể không có những thứ này, vì vậy Tảo Địa Thần Tăng cũng có.
Nói đến Tảo Địa Thần Tăng thì có thể hiểu ông là nhân vật lãnh tụ của Thiếu Lâm nhưng cách xuất hiện lại tuyệt chẳng giống nguyên tác chút nào.
Thời gian xuất thế của Tảo Địa Thần Tăng thật ra cũng rất gần, đại khái trong những năm Hoa Sơn Luận Kiếm lần 1.
Tảo Địa Thần Tăng tên thật là gì không ai biết, xuất thân thế nào cũng chẳng ai hay, người này xuất hiện ở Thiếu Lâm Tự mà chủ trì Thiếu Lâm khi đó còn không biết, trong Thiếu Lâm Chứng Phổ ghi lại tất cả các đời đệ tử của Thiếu Lâm đều không có Tảo Địa Thần Tăng.
Nếu theo lẽ thường, một người như vậy sao có tư cách ở Thiếu Lâm?, lại còn quản Tàng Kinh Các?.
Tất nhiên Tảo Địa Thần Tăng không phải bình thường.
Đầu tiên phải nói rõ, trên giang hồ có khi ông được gọi là Tảo Địa Thần Tăng, có khi lại gọi là Vô Danh Tăng, hai cái danh hiệu này cùng nói về một người nhưng ý nghĩa khác nhau.
Muốn nhìn xưng hiệu thế nào mới đúng, tốt nhất nhìn vào ngữ cạnh.
Nếu nói về võ, người Thiếu Lâm hay giang hồ đều gọi ông là Tảo Địa Thần Tăng.
Nếu nói về phật pháp, người ta sẽ gọi ông là Vô Danh Thiền Sư.
Võ nghệ của ông đạt đến đế vị, cái này không cần phải nói nhưng phật học của Vô Danh Thiền Sư cũng cực kỳ đáng sợ, nghe đồn phật học của ông đã đạt đến cảnh giới miệng sinh liên hoa, độ hóa 3000 thế giới.
Tất nhiên đây chỉ là truyền thuyết, là một loại thủ pháp nói quá nhưng cũng đủ nhận thức phật học của ông.
Lại nói đến sự xuất hiện của người này.
Thật ra trong Hoa Sơn Luận Kiếm lần 1, đáng lẽ Thiếu Lâm Tự cũng phải có người tham dự, năm đó trong Thiếu Lâm Tự có một nhân vật gọi là Hỏa Công Đầu Đà.
Hỏa Công Đầu Đà xuất thân chỉ là tiểu hỏa kế trong Thiếu Lâm Tự, đáng lẽ không có tư cách tiếp xúc võ công hơn nữa mặt mũi xấu xí, thân hình thấp bé, rất hay bị người khác bắt nạt.
Hỏa Công Đầu Đà là người có thiên tư tuyệt thế, thiên tư có thể nói truy thẳng Đạt Ma Tổ Sư năm xưa, không được ai truyền võ nhưng chỉ cần nhìn vào đám vũ tăng Thiếu Lâm luyện võ liền có thể tự thông, sau đó lại lén lút tiến vào Tàng Thư Các, tự mình nghiên cứu võ công.
Hỏa Công Đầu Đà thông minh đến nỗi, hắn không có sư thừa, không có ai giảng dạy lý niệm võ công nhưung vẫn thành đại tài, sau khi võ học đại thành, Hỏa Công Đầu Đà tự mình ra tay báo thù, phế đi không biết bao nhiêu vũ tăng Thiếu Lâm năm xưa bắt nạt hắn.
Việc này kinh động tới Giới Luật Viện, đầu tiên Hỏa Công Đầu Đà ra tay lăng lệ, chuyên môn đánh cho tàn phế, thứ hai hắn không được chấp thuận lại lén học võ công Thiếu Lâm, đây lại càng là trọng tội.
Không được cho phép lại đi học võ công, cái này tại thời đại đó chính là cấm kỵ đặc biệt trong một môn phái như Thiếu Lâm, chẳng phải ngẫu nhiên trong nguyên tác Giác Viễn cuối cùng phải chọn cái chết, Trương Tam Phong cho đến khi trở thành Trương Chân Nhân vẫn bị Thiếu Lâm coi là phản đồ, không được tiến vào Thiếu Lâm Tự.
Lại nói Hỏa Công Đầu Đà, hắn chiến lực kinh thiên, mới hơn 30 tuổi đã gần như vô địch Thiếu Lâm, cho dù đệ nhất cao thủ của Giới Luật Viện năm đó Khổ Trí Thiền Sư cũng chết trong tay hắn.
Toàn bộ Thiếu Lâm tiến vào nội chiến, đúng lúc đó Tảo Địa Thần Tăng hiện thân, ngăn cơn sóng giữ.
Hỏa Công Đầu Đà không thể là đối thủ của Tảo Địa Thần Tăng, tất nhiên bị đánh bại.
Hắn mang theo đám ‘huynh đệ ‘ của mình chạy đến Tây Vực, lập ra Kim Cương Tông.
Hỏa Công Đầu Đà chiến Thiếu Lâm cũng không phải chỉ là một ngươf chiến, đây gần như là nội chiến Thiếu Lâm, vô số cao thủ Thiếu Lâm tự tàn sát lẫn nhau, đến mức một vị cao tăng khác của Thiếu Lâm cũng lựa chọn ẩn thế.
Khổ Tuệ Thiền Sư vì không chịu được cảnh nội chiến lại không thể bảo trì trung lập, sẽ không có phe nào cho phép Khổ Tuệ trung lập, Khổ Tuệ cũng bỏ Thiếu Lâm mà đi, đến Tây Vực lập ra Thiếu Lâm Tây Vực.
Sau khi Tảo Địa Thần Tăng hiện thân, trọng trấn Thiếu Lâm, bình ổn nội loạn, Thiếu Lâm mới trở lại yên bình nhưng căn cơ đại tổn, bắt đầu phong sơn, gần như không đả động gì đến thế gian.
Lại nói Thiếu Lâm Tây Vực cùng Kim Cương Tông hiện nay đều trở thành một phần của Mật Tông.
Khổ Tuệ Thiền Sư lần này không tiến về Trung Nguyên mà ở lại Mật Tông, ngày ngày ăn chay niệm phật.
Hỏa Công Đầu Đà thì quả thực có đến Trung Nguyên, có mặt tại chính Ma Sơn này, tương truyền Hỏa Công Đầu Đà chính là cánh tay trái của Long Tượng Cổ Phật.
Cũng vì có Hỏa Công Đầu Đà tồn tại, chiến lực của Mật Tông siêu cấp cường hãn.
So với một Thiếu Lâm cố gắng dùng Tảo Địa Thần Tăng trèo chống thì Mật Tông mới coi là mạnh mẽ, thậm chí chiến lực Mật Tông có thể nói là đệ nhất tại Ma Sơn này.
Mật Tông ngoại trừ Long Tượng Cổ Phật ra còn có một vị Nhiên Đăng Cổ Phật cùng Hỏa Công Đầu Đà, hai người được coi là Tả Phật cùng Hữu Phật, dĩ nhiên Hỏa Công Đầu Đà hiện tại được gọi là Kim Cương Cổ Phật.
Long Tượng – Nhiên Đăng – Kim Cương, ba người này trấn thủ một phương, Mật Tông ổn ổn đè ép Thiếu Lâm bất quá bên Thiếu Lâm chỉ bằng một mình Tảo Địa Thần Tăng cũng khiến Mật Tông chưa bao giờ dám coi thường, đủ để thấy Tảo Địa Thần Tăng mạnh mẽ.
Thiên hạ còn đồn, Tảo Địa Thần Tăng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, là đệ nhất đế vị cao thủ.
Cái lời đồn này không ai chứng thực bởi đã trở thành đế vị, gần như sẽ không bao giờ động thủ nhưng chỉ bằng lời đồn này, lại không có bất cứ đế vị cao thủ nào ý kiến, đã đủ nói ra tất cả.
______________
Nhật Nguyệt Tôn Giả tuyệt đối không ngờ Tảo Địa Thần Tăng hiện thân ở đây.
Ông lần này xuất hiện với một bộ trang phục hiển lộ một chữ ‘võ’.
Ai ai cũng biết, vị thần tăng này xuất hiện trong mắt thế gian với hai thân phận, đại diện cho hai màu áo.
Nếu là Vô Danh Thiền Sư, tất một thân áo vải sờn, giản dị vô cùng.
Nếu là Tảo Địa Thần Tăng, trên người mặc một tấm áo cà sa vàng, áo cà sa quấn dọc cơ thể, bên dưới mặc một chiếc quần vải trắng dài đến bắp chân, ở cổ đeo một vòng xá lợi rất lớn, từng viên xá lợi to bằng nắm tay người trưởng thành, ở mỗi bên cổ tay đều đeo một vòng sắt màu đỏ.
Nhìn bằng mắt thường cũng biết, đâu là hiện thân của phật, đâu là hiện thân của võ.
Tảo Địa Thần Tăng đến nơi, chân đạp lầu các, một tay đặt ra sau lưng, một tay chắp về phía trước, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhắm lại.
Ông cũng không phải cạo trọc đầu như tăng nhân Thiếu Lâm, trên đầu của ông có một phần tóc rất ngắn, mái tóc đều đã chuyển sang màu trắng, trên trán không có nhiều chấm hương như những cao tăng khác của Thiếu Lâm, ở giữa trán chỉ có một dấu chấm tròn duy nhất.
Nhật Nguyệt Tôn Giả có thể coi thường Vương Trùng Dương nhưng không ai dám coi thường Tảo Địa Thần Tăng.
Lần này ngay cả Nhật Tôn Giả vô pháp vô thiên sắc mặt cũng ngưng trọng.
“Thần Tăng, ngươi hà cớ gì phải chen vào việc này? “.
Nguyệt Tôn Giả ở bên cạnh cũng nhanh chóng đáp lời.
“Thần Tăng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nữ nhân Mục Niệm Từ này đối với chúng ta đúng là có đại sự quan trọng, chúng ta không thể không có nàng”.
“Hay là thế này, giao Mục Niệm Từ cho ta, hai chúng ta tất nguyện ý mang môn đồ Bái Nguyệt Giáo cùng Minh Giáo đến Trung Nguyên, vì Trung Nguyên giải ưu? “.
“Quan trọng hơn, đích thân một trong hai người chúng ta, cũng có thể tọa trấn nơi này, gia tăng chiến lực cho nhân loại, thế nào?”.
Lời nói của Nhật Nguyệt Tôn Giả không thể không nói là hấp dẫn, phi thường hấp dẫn.
Hy sinh một nữ tử, đổi lấy vô tận chiến lực từ phương xa kéo đến.
Hy sinh một nữ tử võ công cùng lắm chỉ cỡ nhị lưu cao thủ, có thể đổi lấy một đế vị cao thủ, trên đời ai không đổi?, đấy là chưa kể Minh Giáo cùng Phù Tang giáo đồ đến Trung Nguyên trợ chiến.
Đây gần như là bỏ một mà kiếm về hàng trăm, hàng ngàn vậy.
Cho dù cả Hồng Thất Công, khuôn mặt cũng tái đi.
Ông không hiểu tại sao Mục Niệm Từ lại quan trọng với đối phương như vậy, ông đương nhiên cũng không muốn hy sinh Mục Niệm Từ nhưng bình tâm mà nghĩ, cho dù ngay cả Hồng Thất Công cũng có kích động gật đầu.
Nếu đây không phải là Mục Niệm Từ mà là A Niệm Từ, B Niệm Từ, C Niệm Từ cái gì đó, Hồng Thất Công có lẽ thực sự lựa chọn hy sinh nàng.
Hồng Thất Công còn nghĩ thế, thử hỏi những người ở đây nghĩ thế nào?.
Đáng tiếc trái với mọi người suy nghĩ, Tảo Địa Thần Tăng khóe miệng mấp máy.
“A Di Đà Phật, hai vị tôn giá cất công đến Trung Nguyên, bần tăng không thể từ phương xa đón tiếp, trong lòng có hổ thẹn nhưng Trung Nguyên có luật của Trung Nguyên “.
“Nữ tử họ Mục này, hai vị vẫn không nên đụng tới, để bần tăng tiễn hai vị rời khỏi Phật Sơn, chúng ta vẫn là nước sông không phạm nước giếng”.
“Về phần nếu hai vị vẫn muốn vì Trung Nguyên, vì Phật Giáo giải nỗi ưu lo, bần tăng từ trong chân tâm bội phục, hướng về Phật Tổ cầu cho hai vị sau này có thể tiến vào nơi tịnh thổ cực lạc”.
Lời nói của Tảo Địa Thần Tăng nghe rất hoa mỹ, bất quá cũng không khác gì Vương Trùng Dương, vẫn là một chữ cút.
Nhật Nguyệt hai người nhìn nhau, cứ như nằm mộng vậy, bọn họ căn bản không ngờ Mục Niệm Từ vốn chỉ là một nữ tử bình thường, vì cái gì có thể làm nhiều cao thủ vì nàng bảo vệ như vậy?.
Hồng Thất Công thì cũng thôi dù sao theo tình báo, Hồng Thất Công là sư phụ của Mục Niệm Từ, thế nhưng Lý Thu Thủy giải thích thế nào?, Vương Trùng Dương giải thích thế nào? mà Tảo Địa Thần Tăng là có chuyện gì?.
Nguyệt Tôn Giả hít vào một hơi lãnh khí, giọng nói liền trở nên âm trầm.
“Hai vị, chúng ta không thể không có nữ nhân này”.
Nhật Tôn Giả ánh mắt hiện lên ngọn lửa, hắn không quen ăn nói khép nép.
“Hừ, vậy thì đánh, bản tọa còn không tin không thắng nổi các ngươi”.
Vương Trùng Dương đứng đó, ánh mắt hướng về Tảo Địa Thần Tăng, trong mắt có sự khó hiểu.
Tảo Địa Thần Tăng không nhìn Vương Trùng Dương, ánh mắt vẫn nhắm, thản nhiên đáp.
“Nếu hai vị đã nghĩ kỹ, vậy chúng ta rời khỏi nội thành đi, ta cùng Trùng Dương đạo hữu liền làm đối thủ hai vị tôn giả, nếu hai vị thắng, ta liền đảm bảo hai người có thể mang nữ thí chủ họ Mục kia rời đi, nếu hai vị thua, xin mời rời khỏi Phật Sơn”.
Nói xong Tảo Địa Thần Tăng khẽ chắp tay, thân hình theo gió mà đi.
Nhật Nguyệt Tôn Giả nhìn nhau, cũng động thân rời khỏi.
Vương Trùng Dương khẽ liếc Lý Thu Thủy một chút, không nói gì chỉ đối với nàng gật đầu, thân hình cũng lướt đi.
Bốn người rời đi, để lại cho đám người ở đây... thật sự không hiểu việc gì xảy ra.
____________________
Trong lúc bốn vị đỉnh cấp cao thủ trong thiên hạ rời đi, tại Chuyển Luân Điện liền có một vị khách.
Nàng là Ngu Cơ.
Ngu Cơ tiến về Chuyển Luân Điện, nàng cũng không nhìn thấy Vô Song đang tu luyện, nàng lần này không có đến thăm Vô song mà tiến thẳng đến nơi ở của Độc Cô.
Ngu Cơ nhìn Độc Cô đang khoanh chân xếp bằng, trước mặt là một đóa hoa sen đang lơ lửng giữa không trung.
Đóa hoa sen này rất lớn, nếu lúc trước Vô Song vẫn có thể cầm trong tay thì hiện tại nó... chỉ sợ Vô Sông ngồi lên cũng được, giống như đài sen vậy.
Ngu Cơ nhìn thấy Độc Cô, đồng thời Độc Cô cũng mở mắt ra.
Ngu Cơ khuôn mặt hiện tại tương đối mệt mỏi, không biết nàng làm cái gì nhưng khí sắc hiện tại tuyệt đối không tốt gì.
Trong tay Ngu Cơ cầm một cái hộp ngọc màu trắng bạch, thản nhiên buông tay mà đẩy hộp ngọc cho Độc Cô.
“Thứ ngươi cần, ta mang đến rồi”.
Độc Cô ánh mắt hiện ra một tai tán thưởng, khi hộp ngọc đang gần chạm vào Độc Cô thì liền sinh sinh dừng lại, huyền phù giữa trời.
Độc Cô đưa tay ra, hộp ngọc liền mở.
Từ trong hộp ngọc, Độc Cô lấy ra một chiếc bình ngọc, bên trong có một loại chất lỏng màu đỏ.
Hướng về phía Ngu Cơ, Độc Cô rốt cuộc mở miệng.
“Muốn nhìn thành phẩm hay không?”.
Ngu Cơ cũng hứng thú, hơn nữa nàng hiện tại đúng là rất mệt, quyết định ngồi xuống.
“Được, ta muốn xem thứ ngươi gọi là tiên vật sau khi hóa hình sẽ thành cái gì”.
Nói xong Ngu Cơ lại nghĩ về Vô Song.
Vô Song rất đẹp, nhưng hắn không phải nữ nhân.
Ngu Cơ không rõ Hoa Sen Liên Ngẫu là gì, nghe còn chưa nghe nhưng chỉ từ việc nó hóa hình thành người đã làm Ngu Cơ hứng thú, quan trọng hơn Ngu Cơ còn nghe Độc Cô nói, thứ này là ‘giống cái’, lại còn nhận Vô Song làm chủ.
Nếu nhận Vô Song làm chủ cũng phải có vài phần giống Vô Song đi?.
Ngu Cơ không thể không tò mò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...