Nhìn theo bóng lưng hắc y nhân rời đi, cả hai vợ chồng Vương Trùng Dương đều thở dài một hơi, sau đó phát hiện ra nam nhân của mình sắc mặt không đúng, Lâm Triều Anh liền lên tiếng.
“Dương lang cảm thấy võ công của kẻ này ra sao?”.
Vương Trùng Dương nghe vậy nhìn Lâm Triều Anh một chút rồi khẽ đáp.
“Cao không thể đo lường, một đời này ngoại trừ lão tăng thần bí trong Thiếu Lâm Tự ra thì ta vẫn chưa gặp cao thủ mạnh như vậy bao giờ”.
Lâm Triều Anh nghe vậy cũng gật đầu sau đó nàng rất nhanh lại lên tiếng.
“Dương lang, võ công của người này cao không thể tả bất quá muội có cảm giác chiêu thức của người này có chút quen thuộc, nhất định đã gặp ở đâu rồi”.
Lâm Triều Anh nói xong Vương Trùng Dương đúng là sững người lại, hắn quả thật cảm thấy võ công hắc y nhân kia tương đối quen thuộc.
Tại sao lại nói võ công đối phương quen thuộc?, bởi đối phương sử dụng kiếm khí.
Vương Trùng Dương một đời gặp rất nhiều đối thủ thậm chí bản thân Vương Trùng Dương cũng là kiếm đạo cao thủ, ông hiểu quá rõ cái gì gọi là kiếm khí.
Kiếm khí thì Vương Trùng Dương cũng có nhưng phải biết đối phương vậy mà dùng hai ngón tay phát ra kiếm, dùng kiếm khí khóa chặt hai vợ chồng bọn họ, tiến lui hoàn mỹ, gặp chiêu phá chiêu cực kỳ đáng sợ, đấy là còn chưa nói... đây là vô hình kiếm khí.
Kiếm khí có một chữ ‘khí’, đã là khí đương nhiên vô hình bất quá kiếm khí cũng có rất nhiều loại kiếm khí, với Vương Trùng Dương mà nói kiếm khí của hắc y nhân thực sự quá mức khó nhận ra, quá mức khó cảm nhận, trong hàng ngũ kiếm khí chỉ sợ kiếm khí của đối phương xứng với hai chữ ‘vô hình’ nhất.
Vương Trùng Dương thân là nhân vật đỉnh cao của thời đại này, hắn cũng hiểu một đế vị cao thủ sẽ không tự nhiên xuất hiện, tuyệt đối sẽ không từ trên trời rơi xuống, nếu đã không nhận ra là vị cao thủ nào liền phải nhìn vào võ công mà xét.
Võ công của đối phương chỉ dùng ngón tay vận chuyển kiếm khí, theo Vương Trùng Dương đây là một loại chỉ pháp.
Chỉ pháp trong thiên hạ không ít nhưng so với những loại võ công khác thì số lượng có chút không bằng.
Nhắc đến chỉ pháp, trong đầu Vương Trùng Dương rất nhanh nghĩ tới Đạn Chỉ Thần Công, Niêm Hoa Chỉ cùng Nhất Dương Chỉ.
Cả ba môn chỉ pháp này đều có thể coi là đứng đầu trong võ lâm, tất nhiên bằng ba môn chỉ pháp này tuyệt đối không đạt đến cái tình trạng kinh khủng kia.
Rốt cuộc Vương Trùng Dương ánh mắt bắt đầu xuất hiện một tia thanh minh.
“Vô hình kiếm khí?, đúng rồi vô hình kiếm khí, không phải Nhất Đăng đại sư từng nói Đại Lý Đoàn Thị có một môn vô hình kiếm khí sao?”.
Ở bên cạnh Lâm Triều Anh cũng kinh ngạc mà nói.
“Vô hình kiếm khí của Đoàn gia?, chẳng nhẽ ý Dương lang là Lục Mạch Thần Kiếm?”.
Lần này cả hai vợ chồng nhìn nhau, cái đáp án này thực sự có độ chính xác rất cao, chí ít theo suy nghĩ của hai người là vậy.
Tất nhiên Vương Trùng Dương cũng biết tại Đoàn Thị thì Lục Mạch Thần Kiếm là môn võ học trong truyền thuyết.
Tại sao lại nói vậy?, bên trong Thiên Long Tự quả thật có pháp môn tu luyện Lục Mạch Thần Kiếm nhưng mà không ai có thể đủ nội lực luyện thành, đến cả Nhất Đăng cũng làm không được.
Trong gia phả Đoàn Thị, từ cổ chí kim đến nay toàn bộ Đoàn thị chỉ có khai quốc hoàng đế Đoàn Tư Bình luyện thành Lục Mạch Thần Kiếm sau đó truyền cho đời sau.
Nghĩ đến đây, Vương Trùng Dương quả thật muốn đi đến Thiên Long Tự, muốn hỏi Nhất Đăng một chút về Lục Mạch Thần Kiếm.
Trong lòng Vương Trùng Dương đã khóa chặt Lục Mạch Thần Kiếm, đã khóa chặt luôn cả Đoàn Tư Bình nhưng cai mà Vương Trùng Dương không hiểu là... Đoàn Tư Bình đã chết rất nhiều năm, làm sao có thể xuất hiện?.
Thế giới này là rất nhiều thế giới Kim Dung ghép vào với nhau vì vậy dòng thời gian bị thay đổi rất nhiều, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự thay đổi này.
Ví dụ đơn giản nhất, Kiều Phong chỉ sợ hơn Hồng Thất Công đến cả trăm tuổi nhưng tại nơi đây Kiều Phong lại là đệ tử của Hồng Thất Công thậm chí là được Thất Công nuôi lớn.
Tại thế giới này, nếu Đoàn Tư Bình là khai quốc hoàng đế của Đoàn Thị thì Đoàn Trí Hưng tức Nam Đế là hoàng đế thứ ba của Đoàn Thị, cũng là cháu trực hệ của Đoàn Tư Bình.
Đại Lý Đoàn Thị lúc này đã truyền đến đời thứ 5 của hoàng đế Đoàn Chính Minh.
Phải nói một chút về Đại Lý lúc này, sự việc có chút loạn.
Đoàn Trí Hưng ban đầu là hoàng đế Đại Lý bất quá sau sự kiện Anh Cô, Đoàn Trí Hưng liền xuất gia chỉ là Đoàn Trí Hưng không có con trai cũng đành nhường lại ngôi cho đệ đệ - Đoàn Liêm Nghĩa.
Đoàn Liêm Nghĩa được đại ca truyền ngôi, hiệu xưng Thượng Đức Hoàng Đế.
Bên dưới Đoàn Liêm Nghĩa chỉ có duy nhất một con trai gọi là Đoàn Diên Khánh.
Đoàn Diên Khánh vốn là Đại Lý thái tử nhưng lại gặp ám toán, sau khi Đoàn Diên Khánh gặp ám toán liền không thể lên ngôi hoàng đế, từ đó em họ Đoàn Diên Khánh là Đoàn Thọ Huy lên ngôi.
Đoàn Thọ Huy hiệu xưng Thượng Minh Đế tuy nhiên Đoàn Thọ Huy cũng không phải minh quân gì, lại chẳng có tài trị quốc, Đoàn Thọ Huy càng đam mê phật học, đam mê võ học, dù sao Đoàn Thọ Huy từ nhỏ đã không lập nghiệm làm hoàng đế, lên ngôi vài năm liền cảm thấy không thể cai trị tốt Đại Lý nên nhường ngôi cho đệ đệ của mình là Đoàn Chính Minh.
Tính ra, sau thời kỳ của Đoàn Trí Hưng thì Đại Lý đã trải qua 3 đời hoàng đế nhưng tính gộp lại cũng chỉ có mười mấy năm trôi qua, thời gian cũng không dài, chỉ ngang ngửa thời gian Chu Bá Thông bị nhốt trên Đào Hoa Đảo mà thôi.
Đoàn Trí Hưng nhập Thiên Long Tự xuất gia, hiệu xưng Nhất Đăng Đại Sư đồng thời cũng nhập chủ Thiên Long Tự, trở thành nhân vật đứng đầu Thiên Long Tự.
Tại thời điểm này Cưu Ma Trí còn chưa đánh lên Thiên Long Tự bất quá tốt nhất hắn vẫn không nên đến Thiên Long Tự mới tốt, chỉ cần Cưu Ma Trí dám lên Thiên Long Tự nhất định sẽ bị Nhất Đăng bắn thành tổ ong vò vẽ.
Trong hàng tứ bá, Vương Trùng Dương cảm thấy Nhất Đăng là kẻ mạnh nhất thậm chí thực lực của Nhất Đăng hiện nay đã đứng đầu Tứ Bá, chỉ sợ đạt đến ngũ tuyệt hậu kỳ.
Tại thế giới này không có chuyện Vương Trùng Dương muốn trao đổi Nhất Dương Chỉ với Đoàn Trí Hưng nhưng mà quả thật giữa hai người cũng có trao đổi.
Vương Trùng Dương đến Đại Lý, muốn sao chép một quyển cổ kinh gọi là Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh.
Dụng ý của Vương Trùng Dương không nói cũng biết, chính là muốn đi học một khóa chữ Phạn tuy nhiên Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh lại là kinh thư bất truyền của Thiên Long Tự, độ quý giá không thua gì Lục Mạch Thần Kiếm, dù sao Thiên Long Tự cũng cực kỳ coi trọng phật giáo.
Thế là Vương Trùng Dương cũng đành mang tuyệt học Tiên Thiên Công đến trao đổi, dùng Tiên Thiên Công để xin chép lại Bát Nhã Đa La Mật Đa Kinh.
Tại Hoa Sơn luận kiếm năm xưa, Nhất Đăng thực lực cùng đám Bắc Cái – Đông Tà – Tây Độc không xê xích gì nhiều nhưng mà sau khi đạt được Tiên Thiên Công lại buông tay với triều chính, võ công liền tăng mạnh, mạnh đến mức Vương Trùng Dương cũng phải cẩn thận vài phần.
Nhất Đăng đã luyện thành tứ mạch trong lục mạch.
Nếu Cưu Ma Trí đến Thiên Long Tự, tỷ lệ cho người ta hốt xác là cực cao.
Lục Mạch Thần Kiếm có hai cách tu luyện, cách thứ nhất chính là một người chưa từng tu luyện Nhất Dương Chỉ sau đó dựa theo quỹ tích cùng đồ hình của Lục Mạch mà trực tiếp luyện Lục Mạch Thần Kiếm.
Cách thứ nhất nói ra thì dễ mà độ khó kinh người, đầu tiên Lục Mạch Thần Kiếm có chút hơi hướng phật giáo, không phải là người có ngộ tĩnh cực cao với phật giáo muốn học Lục Mạch chỉ sợ tẩu hỏa nhập ma, thứ hai Lục Mạch yêu cầu toàn bộ kinh mạch bên trong cơ thể cực kỳ rộng lớn cũng như bền chắc, chỉ có như vậy mới chịu được Lục Mạch Thần Kiếm, cuối cùng thì yêu cầu nội lực siêu cao, ít nhất về mặt nội lực cũng phải ngang ngửa ngũ bá đương thời.
Vì Lục Mạch Thần Kiếm không truyền ra ngoài, dưới điều kiện không tu luyện Nhất Dương Chỉ lại phải đáp ứng ba điều kiện trên, từ trên xuống dưới Đoàn gia không ai làm nổi.
Về phần cách thứ hai chính là dành cho người tu luyện Nhất Dương Chỉ.
Sau khi luyện được Nhất Dương Chỉ liền tính là một mạch.
Dùng kinh người nội lực tiếp tục tu luyện, dần dần đạt đến hai mạch, ba mạch... cuối cùng là lục mạch.
Năm xưa Đoàn Tư Bình chính là dùng cách này để sáng tạo ra Lục Mạch Thần Kiếm, sau khi sáng tạo ra Lục Mạch Thần Kiếm thì mới nghĩ ra đồ phổ tu luyện trực tiếp môn võ công này, vì thế mới có cách thứ nhất.
Nhất Đăng hiện nay đã luyện thành tứ mạch, thực lực không nói cũng biết, thực sự vô cùng cường đại, chỉ tính riêng mặt nội lực đã vượt xa Đông Tà- Bắc Cái cùng Tây Độc, đuổi thẳng hưởng Vương Trùng Dương.
.......
Vô Song đương nhiên không biết những việc xảy ra ở Phật sơn xa xôi, hắn vẫn yên ổn tu luyện Cửu Âm Chân Kinh của bản thân mình.
Cửu Âm Chân Kinh tu luyện cũng không khó đặc biệt quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh gần như không có độ khó gì với Vô Song.
Thân thể của Vô Song cực tốt lại có học trước súc cốt công dẫn đến quyển thượng với hắn cũng dễ dàng hơn rất nhiều, đấy là chưa kể linh hồn hắn làm người hai kiếp, vượt xa người thường, lại tiếp tục có thể giảm thiểu độ khó tu luyện Di Hồn Đại Pháp.
Bản thân Cửu Âm Chân Kinh với Vô Song gần như không có tính khiêu chiến.
Tính khiêu chiên sở đây không phải là võ công, mà là pháp môn, là đạo lý của Cửu Âm Chân Kinh mà Hoàng Thường để lại.
Võ học bên trong Cửu Âm Chân Kinh không phải là cao cấp nhất thiên hạ nhưng huyền môn đạo lý bên trong Cửu Âm Chân Kinh thì lại khác.
Tu luyện đại thành võ kỹ trong Cửu Âm Chân Kinh không khó nhưng mà để hiểu hết nguyên lý của Cửu Âm Chân Kinh thì lại khó như lên trời, đặc biệt Vô Song thực sự muốn từ huyền niệm của đạo môn mà hiểu được thế nào là cực cảnh, là cực võ trong Cửu Âm của Hoàng Thường.
Vô Song thật ra cũng rất động lòng với phần chữ Phạn bị mất kia, hắn thậm chí còn cùng Quách Tĩnh hỏi qua nhưng mà điều làm Vô Song không thể hiểu nổi là bản Cửu Âm Chân Kinh của Chu Bá Thông cũng chỉ toàn chữ Hán.
Vậy phần chữ phạn ở đâu?.
Vô Song trong đầu chỉ có thể nghĩ đến Vương Trùng Dương dù sao đây cũng là nhân vật đầu tiên sở hữu Cửu Âm Chân Kinh, bất quá hắn vẫn tương đối sợ, sợ Hoàng Thường thậm chí không viết phần chữ Phạn đó ra, nếu như vậy Vô Song hắn liền tiếc đứt ruột.
Tại Đào Hoa Đảo thì Vô Song cũng không có việc gì làm, thời gian chủ yếu là nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, có đôi khi sẽ đối luyện cùng Quách Tĩnh, sẽ đàm đạo cùng cha vợ, từ chỗ cha vợ học thêm về trận pháp, về nhạc khúc, tất nhiên không quên bồi tiếp Dung nhi, chung quy lại thời gian ở Đào Hoa Đảo cực kỳ thoải mái.
Vô Song một mực ở lại Đào Hoa Đảo 2 tháng.
Trong 2 tháng thời gian này, A Thanh vẫn chưa một lần tìm đến Vô Song.
Điều này cũng làm Vô Song tương đối khó hiểu, hắn dù sao vẫn nhớ A Thanh đã nói thời gian dành cho hắn không nhiều, Phật Sơn là thứ hắn không thể không đến nhưng mà đã 2 tháng còn chưa nhận được tin của A Thanh, hắn không biết làm thế nào mới tốt.
A Thanh không liên lạc với mình, Vô Song dĩ nhiên cũng chỉ ở lại Đào Hoa Đảo tiếp tục sinh hoạt như bình thường, có một số việc muốn gấp cũng là không được.
Trên đảo hiện nay Bắc Cái cũng đã sớm rời đi, đến cả cha vợ của hắn cũng đi theo Bắc Cái, về phần hai vị cao thủ này đi đâu thì hắn cũng không rõ.
Chu Bá Thông cũng được chính Hoàng Dược Sư đưa ra ngoài, trên đảo cũng chỉ còn Quách Tĩnh, Hoàng Dung cùng Vô Song, thực sự nhàn đến phát sợ.
Vô Song rõ ràng có thể cảm nhận được trong nội tâm mình có một ngọn lửa vô danh xuất hiện, nội tâm hắn gần đây càng ngày càng khó bình tĩnh, hắn biết có cái gì đó sắp đến, hắn cảm nhận được thế giới này bắt đầu biến chuyển chỉ là hắn hiện nay không thể hành động gì.
Hắn rất muốn tự mình đến Phật Sơn nhưng mà hắn cũng biết, ở Phật Sơn có thứ mà A Thanh cũng sợ.
Hắn không phải là người thế giới này, không bị Phật Sơn vô tình ảnh hưởng dẫn đến hắn là người duy nhất trong thiên hạ có thực lực đủ tiến vào trung tâm Phật Sơn nhưng lại không bị Phật Sơn kêu gọi, điều này hắn đúng là không biết.
Ngày hôm nay như mọi ngày khác, hắn lại lên Đàn Chỉ Phong.
Sau khi Hoàng Dược Sư rời khỏi Đào Hoa Đảo, bản thân Vô Song liền ‘chiếm’ luôn nơi này thành của riêng mình, dù sao trên chỗ cao luôn cho người ta một loại cảm giác thần thanh khí sảng lại có thể quan sát toàn bộ bốn phương tám hướng, còn gì tốt hơn?.
Một lần nữa tìm đến vị trí quen thuộc, chuẩn bị ngồi xếp bằng tiếp tục nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh thì đột nhiên Vô Song khựng lại.
Vô Song có cảm giác lực rất mạnh, hắn vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng mà nhìn sang phía bên tay phải của mình.
Ở nơi đó, trên một ngọn cây, một hắc y nhân đang khoanh tay lại nhìn hắn.
Hắc y nhân này hai chân dẫm trên cành cây như đang ở trên đất bằng, thậm chí đến cả cành cây còn không trùng xuống, đây là khinh công kinh người bậc nào?.
Tiếp theo Vô Song chỉ thấy hắc y nhân động thủ.
Hắn nhẹ cong một ngón tay ra.
Tiếp theo gần như không có dấu hiệu gì Vô Song vận toàn bộ Mị Ảnh thân pháp, cấp tốc mà lùi lại, ở nơi hắn vừa đứng mặt đất dĩ nhiên bị oanh ra một lỗ thủng nhỏ.
Nhìn đối phương vẫn cứ đứng đó không có ý di chuyển, trong lòng Vô Song lập tức trầm lại.
Làm người hậu thế, nhìn thấy một chiêu vừa rồi bản thân Vô Song cũng chỉ nghĩ đến Lục Mạch Thần Kiếm, nghĩ đến vô hình kiếm khí.
Nhắc đến Lục Mạch Thần Kiếm... ngoại trừ Đoàn Dự ra cũng chỉ có Đoàn Tư Bình.
Nhìn hắc y nhân đang đứng trên cành cây, Vô Song lập tức loại đi phương án Đoàn Dự, hắn liền nghĩ đến Đoàn Tư Bình.
Đoàn Tư Bình là nhân vật thần bí bậc nhất Kim Dung, những dòng giới thiệu về Đoàn Tư Bình thậm chí còn ít hơn nhiều so với đám người Tiêu Dao Tử, Hoàng Thường, Độc Cô Cầu Bại...
Nghĩ đến đối phương là Đoàn Tư Bình, trong lòng Vô Song liền trầm hơn không ít.
QUan trọng nhất, Đoàn Tư Bình sao lại xuất hiện ở đây?, hơn nữa tại sao Đoàn Tư Bình còn chưa có chết?.
Nếu Đoàn Tư Bình chưa có chết vậy có phải đám người Tiêu Dao Tử, Hoàng Thường hay Độc Cô Cầu Bại đều chưa chết không?.
Theo suy nghĩ của Vô Song, Đoàn Tư Bình xuất hiện trước thời Thiên Long Bát Bộ rất nhiều rất nhiều, chỉ sợ Đoàn Tư Bình xuất hiện cũng phải ngang ngửa thời kỳ Đạt Ma Tổ Sư gây dựng Thiếu Lâm. Nhân vật cỡ Đoàn Tư Bình sao có thể còn sống nơi nhân gian?.
Cho dù dòng thời gian của thế giới này không đúng, hắn vẫn không tin tưởng việc Đoàn Tư Bình còn sống cho lắm.
Về phần Đoàn Tư Bình mạnh thế nào?, cái này Vô Song đúng là không biết nhưng mà hắn kể cả không biết thì trong lòng vẫn cảm thấy trầm trọng không ít.
Tại thế giới kia, Đoàn Tư Bình là đế vị cao thủ, tất nhiên Vô Song không biết cái thông tin này, sự đánh giá của Vô Song về Đoàn Tư Bình toàn bộ đều bắt nguồn từ hậu thế, Đoàn Tư Bình là nhân vật được rất nhiều fan Kim Dung xếp vào hàng huyền thoại.
Hàng ngũ huyền thoại là gì?, chính là đế vị cao thủ.
Vô Song thực sự còn chưa cảm thấy mình có thể thắng được đế vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...