Lênh đên trên biển 5 ngày, rốt cuộc có thể từ Đông Độ Khẩu đi đến Đào Hoa Đảo.
Một đường trên biển quả thực cực kỳ thoải mái, không khác gì đi du lịch ở hậu thế cả.
Vừa có thể ngắm cảnh biển, vừa được ăn hải sản ngon nhất, tươi nhất, vừa cảm nhận gió biển mát mẻ thổi đến lại vừa có mỹ nữ làm bạn, cầu gì hơn?.
Có một điểm làm Vô Song cực kỳ bất ngờ trong khoảng thời gian này chính là Hoàng Dung.
Dung nhi của hắn bình thường không nói ra nhưng chỉ cần từ lần trên Dã Tam Pha, nhìn Dung nhi đối mặt với Lý Thu Thủy đủ để biết nàng sẽ không chấp nhận cho nữ nhân khác lại gần nam nhân của mình.
Vì Dung nhi, Vô Song thậm chí... còn chưa gặp mặt một mỹ nhân khác – Mục Niệm Từ.
Khi ở bên Dung nhi hắn lại càng khắc chế chính mình, sẽ không để nữ nhân thứ hai xuất hiện bên cạnh mình.
Hắn thật sự rất yêu thích Hoàng Dung, hắn không muốn nàng không vui, cũng không muốn nàng suy nghĩ nhiều chỉ là mấy hôm nay có chút khác.
Dung nhi của hắn mấy ngày nay đặc biệt thoáng, nàng vậy mà cho phép Mai – Lan – Cúc – Trúc hầu hạ Vô Song.
Hầu hạ thứ này không phải là việc giường chiếu, chỉ là sinh hoạt hàng ngày như nha hoàn bình thường mà thôi nhưng đối với người hiểu Hoàng Dung như Vô Song mà nói, đây đã là thiên đại biến chuyển.
Phải biết Mai – Lan – Cúc – Trúc đi theo Vô Song nhưng đến cả phòng của hắn còn không được bước chân vào nhưng mà hiện tại trừ việc thay quần áo cùng hầu hạ Vô Song tắm ra, mấy tiểu nha đầu này vẫn là được làm tròn chức trách nha hoàn.
Đây là một cái biển đổi nho nhỏ của Hoàng Dung nhưng cũng làm cho Vô Song cảm thấy như khám phá ra miền đất mới.
........
Thuyền lớn tốc độ dần dần chậm lại bởi Đào Hoa Đảo xa xa đã hiện ra trong mắt đoàn người.
Tất nhiên đoàn thuyền sẽ không được hạ neo gần Đào Hoa Đảo, Đông Tà sẽ không cho phép điều này.
Vô Song không sợ Đông Tà nhưng mà ai bảo ông ta là cha vợ của hắn?, mặt mũi của cha vợ không thể không cho.
Cũng may có Hoàng Dung, nàng quá quen thuộc với vùng hải vực này liền chỉ cho thuyền trưởng một hòn đảo hoang cách Đào Hoa Đảo vài hải lý, thế là đoàn người Vô Song liền chia ra.
Đầu tiên là nhóm người Vô Song, ngoài Vô Song cùng Hoàng Dung ra thì có bốn nha đầu Mai – Lac – Cúc – Trúc cùng với Diệu Đế.
Những người còn lại thì theo Dung nhi chỉ đường liền một mực ở trên thuyền, đợi chiến thuyền đi đến hòn đảo hoang kia thì trực tiếp hạ neo, đám người này liền do Ngu Trà lĩnh xướng.
Sau khi phân đội xong, thuyền nhỏ liền được thả xuống, đoàn người Vô Song thẳng tiến Đào Hoa Đảo.
.......
Đào Hoa Đảo thực sự rất đẹp, cho dù chưa lên đảo Vô Song đã cảm nhận được nó cực kỳ bất phàm.
Kiếp trước của Vô Song có người nói Kim Dung lấy hình tượng đất nước Nhật Bản để viết ra Đào Hoa Đảo, hắn ban đầu còn cảm thấy không tin nhưng khi chân chính nhìn thấy Đào Hoa Đảo thì cũng phải có vài phần gật đầu.
Đào Hoa Đảo hình dạng thật sự của nó là như thế nào?, đập vào mắt Vô Song là một bờ cát dài sau đó khi thuyền nhỏ cập bến, đặt chân lên đất liền hắn có thể thấy vô biên vô tận cách hoa đào, quan trọng nhất ở trung tâm Đào Hoa Đảo có một ngọn núi rất lớn, chân núi thoai thoải, trên đỉnh núi có một công trình kiến trúc, chỉ là quá mức xa xôi Vô Song cũng khó mà quan sát thấy hết.
Đối mặt với Đào Hoa Đảo làm Vô Song nhớ đến núi Phú Sĩ.
Kiếp trước hắn cũng có dịp đi qua nơi này, ngọn núi ở trung tâm của đảo chẳng khác gì núi Phú Sĩ cả... cứ như toàn bộ núi Phú Sĩ cùng mảnh diện tích dưới chân núi được bê ra biển rồi đặt xuống liền sẽ tạo thành Đào Hoa Đảo vậy.
Đoàn người Vô Song sau khi lên bờ, ngay cả mấy tiểu nha đầu sau lưng cũng không kiềm lòng được.
Mai – Lan – Cúc – Trúc bốn tiểu nha đầu này quanh năm ở Linh Thứu Cung, đây mới là lần dầu tiên ra biển cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đào Hoa Đảo, thấy hoa đào.
Nữ nhân mà, thiên tính vẫn luôn thích cái đẹp.
Nhìn bốn tiểu nha đầu đầy mong ước cùng ngưỡng mộ Hoàng Dung, Vô Song khẽ mỉm cười vui vẻ.
Hoàng Dung cũng vui vẻ, nàng dù sao cũng đã rời nhà quá lâu, chỉ sợ cũng gần 1 năm, bảo nàng không nhớ nhà, không nhớ phụ thân đương nhiên không đúng lại nghĩ đến việc... nam nhân của nàng lần này đến Đào Hoa Đảo hỏi cưới nàng, sắc mặt Hoàng Dung lại khẽ đỏ lên.
Ở đây chỉ có Diệu Đế không có biểu hiện gì, ông âm thầm xuất hiện sau lưng Vô Song, dùng truyền âm nhập mật mà trao đổi với hắn.
“Công tử, Hoàng tiểu tử làm người chính chính tà tà, không phân thiện ác, công tử vẫn cẩn thận một chút, Hoàng tiểu tử không dễ nói chuyện như kẻ họ Hồng kia”
Ngưng lại một chút, Diệu Đế lại tiếp tục lên tiếng.
“Cửa vào Đào Hoa Đảo có trận pháp, không biết công tử có cần Diệu Đế thay người mở đường chăng?”.
Vô Song không đáp chỉ lắc đầu ra hiệu không cần đối với Diệu Đế, nói thật hắn vẫn chưa quen lắm sự cung kính của Diệu Đế cùng Ngu Trà với mình, tất nhiên không quen thì hắn cũng phải cố mà quen, Tây Thi đã để hai người này tới hộ vệ cho hắn thì trừ khi có lệnh mới của Tây Thi nếu không Diệu Đế cùng Ngu Trà tuyệt đối không rời đi, nhất định coi Vô Song là chủ thượng mà đối xử.
Vô Song cũng biết Đào Hoa Đảo không dễ vào, đáng tiếc hắn với trận pháp dốt đặc cán mai.
Hắn nhớ năm xưa Vô Hà Tử có nói trận pháp trên Tử Ngọc Sơn là bắt trước Đào Hoa Đảo mà ra nhưng mà hắn hiện nay nhìn vào rừng hoa đào kia, căn bản không thấy điểm nào tương tự, vì vậy hắn cũng không muốn tự tiện tiến lên.
Đối với Vô Song hiện nay, trận pháp là thứ có uy hiếp lớn nhất với hắn.
Lần này đến gặp cha vợ, ngoại trừ cưới Hoàng Dung cùng đoạt lấy Cửu Âm Chân Kinh ra, nếu có thể Vô Song cũng muốn học một khóa trận pháp.
Nói về trận pháp hành gia trong Kim Dung, có lẽ cũng không mấy người qua được Hoàng Dược Sư.
Đoàn người dừng lại, Hoàng Dung thân là chủ nhà tất nhiên sẽ phải vì Vô Song dẫn đường, nàng sinh ra và lớn lên ở Đào Hoa Đảo tuyệt đối thân thuộc với trận pháp này đến mức không thể thân thuộc hơn.
“Vô Song ca ca, để Dung nhi đưa ngươi đến gặp phụ thân”.
Vô Song nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu, trong mắt hắn có một chủ ý.
Gặp mặt cha vợ, nếu để Dung nhi đi mở đường có vẻ không thích hợp cho lắm.
Dung nhi bỏ nhà ra đi, về một mặt nào đó liền khiến Hoàng Dược Sư phi thường tức giận.
Nay Dung nhi vừa về lại dẫn theo nam nhân sau đó nói đây là trượng phu tương lai của nàng, Hoàng Dược Sư mà cho Vô Song sắc mặt tốt mới là lạ.
Thay vì để Hoàng Dung dẫn bọn họ vào, Vô Song liền muốn để cha vợ tự mình ra đón bọn họ.
Nhẹ kéo tay Hoàng Dung lại, Vô Song cười cười.
“Dung nhi, nhạc phụ đại nhân có ở trên đảo không?”.
Dung nhi nghe hắn nói vậy, khuôn mặt lại đỏ lên.
“Nếu phụ thân không có trên đảo, đoàn thuyền tuyệt đối không dễ cập bến đến vậy, phụ thân muội ở Đào Hoa Đảo không chỉ lập nên Đào Hoa Trận mà còn có một cái Thạch Trận ngoài biển, chúng ta không gặp Thạch Trận ngăn cản vậy tức là phụ thân có nhà”.
Vô Song trong mắt lại càng xuất hiện hứng thú.
“Nhạc phụ quả thực là kỳ nhân”.
Nói xong Vô Song liền nhìn về phía Cúc Kiếm.
“A Cúc, đưa ta cây huyền cầm”.
Mai – Lan – Cúc – Trúc bốn nha đầu này ngoại trừ mang theo kiếm đi theo Vô Song thì mỗi người đều mang theo một vật dụng.
Mai Kiếm mang theo bút, nghiên mực cùng giấy trắng.
Lan Kiếm mang theo bàn cờ.
Cúc Kiếm mang theo đàn huyền cầm cùng sáo ngọc.
Trúc Kiếm thì lại mang theo dụng cụ chữa bệnh của chính Vô Song.
Cúc Kiếm nghe Vô Song lên tiếng rất nhanh liền tháo cây đàn huyền cầm trên lưng xuống, cẩn thận mở hộp đàn, cẩn thận tháo lớp vải nhung sau đó dùng hai tay cung kính đưa Vô Song.
“Cúc Kiếm xin đưa cung chủ”.
Cung chủ chính là xưng hô của đám nha đầu này với Vô Song, cung chủ ở đây chính là Linh Thứu Cung Chủ.
Vô Song dùng một tay tiếp lấy cây đàn huyền cầm, hắn khoanh chân xếp bằng trên nền cát, đặt cây đàn huyền cầm lên hai đầu gối, ngón tay nhè nhẹ rung lên.
Khúc nhạc này, thế gian chưa từng xuất hiện.
Khúc nhạc này gọi là Phi Thiên.
Cổ khúc của Tiên Âm Các.
Lúc trước Vô Song muốn đánh một khúc này cũng không khó nhưng đánh vui thì được, muốn đánh hay thì không.
Khúc nhạc này là một trong những khúc nhạc hiếm hoi trong thiên hạ, yêu cầu nội lực, kinh người nội lực.
Phi Thiên là khúc nhạc... Tiêu Dao Tử dành tặng Cầm Đế, tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Tiêu Dao Tử người này Vô Song chưa gặp nhưng cực kỳ bội phục, bất kể ở thế giới nào đây đều là kỳ nhân đệ nhất thiên hạ, cùng lắm cũng chỉ có Trường Sinh Chân Nhân mới có thể so sánh với ông.
Phi Thiên... là khúc nhạc Tiêu Dao Tử tiễn Cầm Đế về trời.
........
Ngàn thu máu đã vấy lên tỳ bà
Người đem nỗi đau dấu trong minh hỏa
Buông chén canh,chôn chân nơi Mạnh Bà, nhìn mây nước
Phồn hoa cũng vỡ nát trên mi họa
Muời năm ấy xương cốt ai phong tỏa
Đêm vẫn nghe, chu sa rơi Nại Hà
Nhân sinh qua màu thê lương pha
Kinh luân trên vai ôm giấc mộng gấm sơn hà
Xuân thu kia mau phai, mây khói phủ Trường An
Châm rơi bên sông, vội nhìn theo bóng chim hồng
Canh thâu nơi thâm sâu đăng minh lâu ngỡ như u hồn
Tên ai ghi lên phong bi nhấc bút khinh cuồng
Ly nhân thêm tương tư, đất khách dây đàn buông
Thanh khâm vương thương đau, kỉ lâu vấn minh nguyệt
Trăm năm nhân sinh như họa, tuyết rơi Tinh Hà
Phồn hoa bay, thiên thu gảy lên khúc say
Nơi bích lầu, Phong Linh sầu
Đàn buông lơi, câu thơ vì ai vỡ đôi
Lệ này phủ trắng lối
Ngàn thu máu đã vấy lên tỳ bà
Người đem nỗi đau dấu trong minh hỏa
Buông chén canh,chôn chân nơi Mạnh Bà, nhìn mây nước
Phồn hoa cũng vỡ nát trên mi họa
Muời năm ấy xương cốt ai phong tỏa
Đêm vẫn nghe, chu sa rơi Nại Hà
Nhân sinh qua màu thê lương pha
.......
Một khúc nhạc cùng với nội công kinh người của Vô Song, mang tiếng nhạc cao vút lên thiên không.
Mang khúc Phi Thiên, bao trùm Đào Hoa Đảo.
Khúc nhạc này năm đó Tiêu Dao Tử tiễn Cầm Đế về trời.
Khúc nhạc này, Vô Song muốn thay nhạc phụ dành tặng nhạc mẫu.
Đáng tiếc, Vô Song còn cách cảnh giới của Tiêu Dao Tử xa lắm, trong bí điển của Tiên Âm Các, Tiêu Dao Tử tấu một khúc nhạc này chính là vắt kiệt nội lực của đế vị cao thủ.
Dùng nội lực đế vị cao thủ, mang khúc nhạc chân chính Phi Thiên.
Nếu cửu thiên có linh, nếu trên trời thực sự có thiên đường, một khúc Phi Thiên tất đến tai Cầm Đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...