Vô Song không biết được ở thế giối cũ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết việc Vương Trùng Dương muốn tiến về Phật Sơn, hắn sau khi thấy Hoàng Dược Sư rời đi tất nhiên cũng không níu kéo gì mà lập tức quay về xe ngựa của bản thân mình.
Vừa trở về xe ngựa lập tức nhận được sự quan tâm của Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong hắn chỉ thản nhiên mỉm cười bất quá hắn cũng không dám kể sự thật cho hai người này nghe.
Nếu chỉ có mình Hoàng Dung thì Vô Song sẽ không nói gì nhưng mà còn có cả Mai Siêu Phong ở đây, nếu Mai Siêu Phong biết kẻ giết trượng phu của mình ở ngay gần đây chỉ sợ nàng lập tức hóa điên bất chấp tất cả mà đi tìm Quách Tĩnh.
Đây là việc Vô Song không mong nhìn thấy.
“Cũng không có gì, ta một đường đi theo hướng Nhược Hoa chỉ sau đó rất nhanh nhìn thấy phụ thân muội đang cùng người khác chiến đấu bất quá chỉ là đơn giản luận bàn mà thôi tuyệt đối không có gì nguy hiểm, sau khi quan sát trận chiến của phụ thân muội rồi tận mắt thấy lão nhân gia rời đi thì ta liền trở về”.
Hoàng Dung mở to ánh mắt ra nhìn Vô Song một chút, đôi mắt cơ linh chớp chớp cực kỳ linh động sau đó tò mò mà lên tiếng.
“Luận bàn?, có thể luận bàn với phụ thân tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, không biết là vị nào?”
Vô Song cũng không hề nghĩ ngợi, nói dối không chớp mắt.
“Thoạt nhìn là một lão đầu tử tóc tai bù xù, bản thân quần áo rách rưới, nếu ta không nhầm mà nói người này chắc chắn là đại danh đỉnh đỉnh Bắc Cái – Hồng Thất Công, Hàng Long Thập Bát Chưởng của vị Thất Công này so với Kiều Phong còn uy mãnh hơn không ít, quả thực đáng sợ”.
Lời Vô Song nói ra tất nhiên là vô căn cứ, chính bản thân Vô Song cũng không mấy tin tưởng Hàng Long của Thất Công có thể so sánh cùng Kiều Phong, cùng cảnh giới một trận chiến bản thân Thất Công không có mấy cơ hội thủ thắng.
Cũng không rõ có phải quan niệm của bản thân hắn kéo dài từ kiếp trước hay không. đối với Vô Song mà nói trong Ngũ Bá Trung Nguyên thì vị Hồng Thất Công này chung quy vẫn là xếp cuối, nhắc đến Hồng Thất Công, Vô Song không mấy khi liên tưởng tới thể hiện võ công của ông ta, thứ làm Vô Song nhớ chỉ là số lần Hồng Thất Công gặp nguy hiểm mà thôi, cẩn thận tính toán mà xem Hồng Thất Công chỉ sợ là đỉnh cấp cao thủ bị dồn vào tình thế nguy hiểm nhiều nhất Kim Dung đi?.
Trong xe lúc này, sau khi nghe được Vô Song nói thì liền an tâm hơn không ít, cả Mai Nhược Hoa cùng Hoàng Dung đều biết Hồng Thất Công là nhân vật bậc nào, thân là ngũ bá với nhau thỉnh thoảng đối vài chiêu thức cũng đâu là gì?, nhìn vào một điểm này chỉ cần hiểu Hoàng Dược Sư không gặp nguy hiểm thì có gì để lo lắng?.
Mai Siêu Phong cho dù nằm mơ cũng muốn gặp lại Hoàng Dược Sư tuy nhiên thân là phản đồ nàng hiện tại cũng chỉ dám suy nghĩ trong mơ mà thôi, nói nàng gặp mặt Hoàng Dược Sư?, nàng căn bản không dám, nàng thậm chí còn không có mặt đi gặp sư phụ.
Hoàng Dung cũng không khác gì Mai Siêu Phong, nàng chính là trốn nhà mà ra, nếu như gặp mặt Hoàng Dược Sư chẳng khác nào chui đầu vào lưới, nhất định sẽ bị phụ thân mang về Đào Hoa Đảo, nàng căn bản vẫn còn chưa muốn trở về, ít nhất nếu trở về cũng phải mang Vô Song đi cùng.
Cả hai nữ nhân đều không thể gặp mặt Hoàng Dược Sư lúc này vì vậy cũng không có ai trách cứ Vô Song tại sao không xuất hiện giúp đỡ Hoàng Dược Sư, xe ngựa liền chậm rãi di chuyển trên đường lớn, một mực đi về phương Bắc.
Lôi Cổ Sơn thật sự rất xa, bản thân Lôi Cổ Sơn nằm ở gần Đại Tuyết Sơn, cho dù nó không đến mức nằm tại điểm cực bắc của trung nguyên nhưng mà cũng đã rất gần cực bắc rồi, từ Yến Kinh đi đến Lôi Cổ Sơn tuyệt đối là một đoạn đường không ngắn phải biết Yến Kinh nằm trong Yến Vân Thập Bát Châu, bản thân Yến Vân Thập Bát Châu tương đương với biên thùy của nhà Tống lúc trước, là điểm cực tây của Đại Tống trong khi Lôi Cổ Sơn cũng coi như là điểm cực Bắc, khoảng cách này chính Vô Song cũng phải tặc lưỡi.
Muốn từ Yến Kinh đi đến Lôi Cổ Sơn với tốc độ của đoàn xe Vô Song như hiện nay tuyệt đối cũng phải vài tháng hành trình, dùng đoàn xe di chuyển tốc độ thực sự quá chậm quá chậm.
Đương nhiên Vô Song cũng biết hắn không có quá nhiều thời gian, cho dù A Thanh không có nói nàng sẽ cấp cho Vô Song bao nhiêu thời gian nhưng hắn cũng cảm thấy mình không có thể lãng phí thời gian di chuyển từ điểm cực Tây Nam đi đến cực Đông Bắc vì vậy Vô Song phải nhắm tới phương tiện di chuyển khác.
Nói về phương tiện di chuyển nào nhanh nhất?, trong cái thời cổ đại này dĩ nhiên là dùng ngựa, dùng bảo mã, tốt nhất là Mông Cổ - Hãn Huyết Bảo Mã tuy nhiên ngay cả Hãn Huyết Bảo Mã một đường chạy không dừng vó muốn tới Lôi Cổ Sơn chí ít cũng phải một tháng thời gian hơn nữa không phải một con ngựa có thể đáp ứng được mà phải cần 3 đầu bảo mã thay phiên nhau chạy đến chết.
Cái phương tiện ‘bảo mã’ này Vô Song trực tiếp lắc đầu, đừng quên đi theo Vô Song còn có Hoàng Dung cùng Mai Nhược Hoa, di chuyển với cường độ như vậy đến Vô Song còn cảm thấy khó thở huống gì hai nữ nhân này?.
Cũng may trong cái thế giới này vẫm còn một phương tiện đặc biệt – phương tiện di chuyển đường hàng không.
Nói ra cực kỳ khó tin nhưng nó vẫn tồn tại, Vô Song bản thân đã nghe Lý Thu Thủy nhắc đến không ít lần, trong thiên hạ có một nghề gọi là tuần thú sư.
Thế giới này đương nhiên không có thần thú hay thánh thú gì đó, thuần thú ở đây cường đại nhất may ra cũng chỉ là hổ - báo – sư tử các loại bất quá có một dạng địa phương thực sự thuần được ‘thần thú’ hoặc nói chính xác hơn là ‘thần điểu’.
Thiên Sơn – Linh Thứu Cung.
Thiên Sơn Linh Thứu Cung là nơi Vô Song nhất định phải đi qua, bởi chỉ có mượn Thiên Sơn Đại Tuyết Điêu hắn mới có hy vọng đến được Lôi Cổ Sơn, nếu có thể mượn được Thiên Sơn Đại Tuyết Điêu trong vòng 7 ngày liền có thể đặt chân tới Lôi Cổ Sơn.
Dĩ nhiên Linh Thứu Cung là nơi nào?, đây là nơi còn đáng sợ hơn bất cứ thế lực tà mà ngoại đạo nào của võ lâm, cho dù Bạch Đà Sơn Trang uy chấn giang hồ của Âu Dương Phong mà nhìn thấy Linh Thứu Cung chỉ sợ lập tức quay đầu rời đi.
Đầu tiên mà nói về võ lực, người của Linh Thứu Cung rất ít khi đi khỏi Thiên Sơn, võ lực cao thấp tạm thời bất luận tuy nhiên Linh Thứu Cung – Thiên Sơn Đồng Mỗ thì lại khác, Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn có thể coi là quái vật, chỉ bàn về thực lực thiên hạ này nàng có thể ngồi vào 3 vị trí đầu.
Nếu lấy Tảo Địa Thần Tăng trong Thiếu Lâm Tự làm đầu thì Vương Trùng Dương sẽ là người thứ hai, về phần kẻ thứ ba ngoại trừ Vu Hành Văn ra... Vô Song không nghĩ ra được thêm ứng củ viên nào, quan trọng hơn Vu Hành Văn thậm chí có khả năng truy thẳng ngôi vị đệ nhất cao thủ của vị Vô Danh Tăng kia cũng không biết chừng.
Vô Song còn chưa có quên Vu Hành Văn chuẩn bị lần phản lão hoàn đồng, chỉ cần Bát Hoang Lục Hợp Công của nàng thành công phản lão lần thứ 3, Vô Song tương đối chắc chắn thiên hạ võ lâm không ai ngăn được ác bà bà này.
Thứ hai phải nói về lực ảnh hưởng, Thiên Sơn Linh Thứu Cung thật ra cũng nằm ở Tây Vực, nằm ở dãy Thiên Sơn.
Dãy Thiên Sơn thậm chí còn lớn hơn Đại Tuyết Sơn nhiều, là một trục dọc chắn ngang Tây Vực cùng Trung Nguyên, có thể coi là sống lưng của Tây Vực, bản thân Thiên Sơn nằm ở cực Bắc của Tây Vực.
Muốn nói có thể lực võ lâm nào ở Tây Vực đủ sức đấu với Linh Thứu Cung thì cũng chỉ có Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, dĩ nhiên Nhất Phẩm Đường cũng không có lợi hại như Linh Thứu Cung bất quá đừng quên sau lưng Nhất Phẩm Đường là Tây Hạ Quốc, hiềm một nỗi duy nhất bản thân Tây Hạ lại tương đối cách xa Linh Thứu Cung, nó nằm ở cực Tây của Tây Vực.
Với sự thù hận giữa Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Văn thì Nhất Phẩm Đường cùng Linh Thứu Cung cũng không thiếu lần va chạm với nhau thậm chí vài lần Lý Thu Thủy ẩn ẩn vận dụng cả binh lực của Tây Hạ bất quá vẫn là không thể lay chuyển nổi Linh Thứu Cung bởi dưới quyền Vu Hành Văn còn có 36 Động – 72 Đảo.
Đám người 36 Động – 72 Đảo này rốt cuộc có bao nhiêu người thì không ai biết tuy nhiên số lượng thấp nhất cũng không dưới 5000 người, 5000 võ lâm nhân sỹ tuy khả năng phối hợp không tốt nhưng sức chiến đấu tự thân cũng tương đối cường hãn, bằng 5000 thuộc hạ này cộng thêm địa thế của Linh Thứu Cung thì cho dù 2 vạn tinh binh Tây Hạ đánh đến cũng phải vô công mà về, bản thân Linh Thứu Cung vì vậy đã được coi là ‘vô địch thế lực’.
Chỉ cần Vu Hành Văn không xảy ra việc gì, chỉ cần đám người 36 Động – 72 Đảo vẫn còn trong khống chế của Vu Hành Văn thì Linh Thứu Cung có thể chấp cả Trung Nguyên Võ Lâm cũng không phải là không thể, đừng quên địa thế của Linh Thứu Cung, nếu không phải tông sư cao thủ rất khó có thể leo đến đỉnh Thiên Sơn thậm chí dưới cái lạnh của Thiên Sơn có khi phải Đại Tông Sư cao thủ mới có thể mạnh mẽ ngăn cản, thử nghĩ Trung Nguyên Võ Lâm toàn bộ tập hợp được bao nhiêu cái Đại Tông Sư cao thủ?, chỉ cần bằng chiến thuật biển người Linh Thứu Cung vẫn thừa sức mài chết đám cao thủ Trung Nguyên này.
Từ hai điểm trên mà nói, cho dù Vô Song khi nghe đến Linh Thứu Cung... cũng phải cẩn thận vô cùng.
........
Từ Yến Kinh nhập Tây Vực cũng không tính là một đoạn đường xa xôi gì, tính từ lúc Vô Song chia tay Hoàng Dược Sư, sau 3 ngày rốt cuộc Vô Song cùng Hoàng Dung cũng đặt chân tới địa giới Tây Vực, đập vào mắt bọn họ liền là Nhạn Môn Thành, liền là đại danh đỉnh đỉnh Nhạn Môn Quan.
Nhạn Môn Quan hiện nay vẫn có thể coi như trực thuộc Đại Tống.
Sau khi đến Nhạn Môn Quan, Vô Song – Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong cũng chia tay với đoàn hộ vệ, ở Nhạn Môn Quan... đã có sẵn người tiếp đón bọn họ.
Nhạn Môn Thành là nơi giao dịch, là nơi giao thoa văn hóa giữa người Tống cùng người Tây Vực thậm chí còn có cả người Kim thỉnh thoảng đi qua, nói về độ hùng vĩ hay to lớn Nhạn Môn Thành thua xa Yến Kinh nhưng về độ phồn hoa hay tấp nập chỉ sợ Yến Kinh cũng là không so được, Nhạn Môn Thành có thể coi là đỉnh điểm của giao thương trong cái thế giới này.
Sau khi Vô Song cùng Hoàng Dung đặt chân đến Nhạn Môn Thành, ánh mắt Vô Song liền hiện lên một tia tinh quang.
“Thú vị”.
Nói ra hai chữ mà Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dung không lý giải được, sau đó Vô Song trực tiếp dẫn hai người đi về phía trước.
Nhóm ba người Vô Song thật sự có chút đặc biệt, đầu tiên cả Vô Song cùng Hoàng Dung đều không lựa chọn hóa trang hay gì cả, một người bạch y như tuyết, một người mạch quần áo màu xanh nhạt tôn lên vẻ dịu dàng nữ tính, quan trọng hơn chỉ xét về khuôn mặt cả Vô Song cùng Hoàng Dung đều rơi vào hàng tuyệt sắc mỹ nhân, hai cái mỹ nữ nắm tay nhau mà tuyệt đối có thể làm rất nhiều nam nhân rửa mắt, đương nhiên cái sự đặc biệt của nhóm ba người cũng không nằm ở Hoàng Dung mà nằm ở Vô Song cùng Mai Siêu Phong.
Mái tóc trắng của Vô Song dĩ nhiên coi là một điểm đặc biệt dẫu sao nữ nhân tóc trắng quả thật không nhiều, cực kỳ hiếm lại.
Điểm đặc biệt thứ hai là Mai Siêu Phong, nàng mặc một bộ áo choàng màu đen che kín cả người, đến cả dung mạo cũng không lộ bất quá ở phần đai lưng của nàng có một vòng xích sắt, cái vòng xích sắt này vừa vặn gắn với một đầu khác đặt tại vòng eo của Hoàng Dung, nhìn thấy việc này ai ai cũng âm thầm kỳ lạ.
Tại thời cổ đại không thiếu nô lệ, dùng xích sắt trói buộc nô lệ cũng chẳng phải việc xa lạ gì có điều chỉ cần không phải kẻ não tàn mà nói đều có thể nhìn ra Hoàng Dung cùng Mai Siêu phong không phải quan hệ chủ - nô, làm gì có nô lệ nào buộc xích sắt bên hông lại còn gắn chặt với chủ nhân?.
Đương nhiên việc này Vô Song cùng Hoàng Dung đều đã tính trước, ai bảo Mai Siêu Phong bị mù đây?, nếu không dùng cách này chỉ sợ giữa một tòa thành trấn phồn hoa tuyệt đối có rất dễ dàng lạc Mai Siêu Phong.
Ba người theo Vô Song dẫn đầu rất nhanh dừng trước một tòa khách điếm, tòa khách điếm này có cái tên cũng tương đối hoa mỹ gọi là Mân Côi Khách Điếm.
Mân Côi nghĩa là gì?, nó có nghĩa là hoa hồng, Mân Côi Khách Điểm là Khách Điếm lớn nhất Nhạn Môn Thành đồng thời cũng là khách điếm cao quý nhất Nhạn Môn Thành.
Muốn vào cửa Mân Côi Khách Sạn không phải đại phú thì liền là đại quý, người thường là không có tư cách bước vào, dĩ nhiên khi ba người Vô Song đi vào bên trong tòa này Mân Côi Khách Điểm, thủ vệ ở trước cửa cũng thật sự không hề ngăn cản thậm chí ngay lập tức có một tên tửu nhị chạy ra đón tiếp.
Quần áo của cả Vô Song cùng Hoàng Dung đều là nhung lựa thượng hạng làm thành lại thêm dung mạo cùng khí chất của cả hai, căn bản không phải phàm nhân có thể so sánh, chỉ cần có chút ánh mắt cũng sẽ nhìn ra Vô Song cùng Hoàng Dung – không phú thì quý.
‘Quý’ hay không bản thân Vô Song không dám chắc bất quá ‘phú’ thì chính xác rồi, lần này hắn rời khỏi Hoàn Nhan Phủ dĩ nhiên được Hoàn Nhan Hồng Liệt tặng cho trăm vạn lượng bạc, tất nhiêu đều là ngân phiếu, là Đại Tống ngân phiếu.
Trăm vạn lượng này một phần là để kết giao cùng vị Lý Thu Thủy sau lưng Vô Song, một phần cũng là ‘vốn’ cho Vô Song thực hiện nhiệm vị lung lạc võ lâm nhân sỹ trung nguyên, không thể không nói Hoàn Nhan Hồng Liệt vẫn cực kỳ bạo tay.
“ 2 vị tiểu thư, không biết là đặt phòng hay là muốn gọi món “.
Tiểu nhị của Mân Côi Khách Điếm rất nhanh xuất hiện, khuôn mặt ngập tràn tươi cười chào đón Vô Song cùng Hoàng Dung bất quá có một điểm làm Vô Song tương đối thưởng thức tên tiểu nhị này, hắn hai mắt đang nhìn thẳng xuống mặt đất.
Một nam nhân bình thường khi nhìn thấy Hoàng Dung cùng Vô Song tuyệt đối là thất thố như gặp thiên tiên, tên tiểu nhị này đương nhiên cũng vậy tuy nhiên hắn được đào tạo cũng cực kỳ bài bản, căn bản không dám lựa chọn nhìn dung mạo của Vô Song cùng Hoàng Dung, trực tiếp mà nhìn xuống dưới nền sàn gỗ.
Vô Song khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua Mân Côi Khách Điếm một chút, kiến trúc của nơi này thật sự làm Vô Song rung động, toàn bộ sàn nhà cùng cột gỗ đều được phủ một lớp sơn màu đỏ hơn nữa còn gắn lên tiêu chí của ‘Mân Côi’ khách điếm, trên sàn nhà cùng cột gỗ chính là những đóa hoa hồng được trạm khắc tinh xảo, hoa hồng đen trên nền đỏ thẫm, cực kỳ bắt mắt.
“Không hổ là gia sản của nàng”.
Tự nói thầm trong lòng một câu, Vô Song từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài rồi trực tiếp thả nhè nhẹ vào trong tay tân tiểu nhị.
Tiểu nhị ban đầu không hiểu gì lắm bất quá vừa nhìn thấy lệnh bài sắc mặt liền trắng bệch, khuôn mặt sợ hãi mà ngước lên nhìn Vô Song, có chút tò mò mà đánh giá Vô Song sau đó lập tức cung kính cúi đầu.
“Xin ba vị đại nhân đợi một chút, nô tài lập tức đi mời điếm chủ”.
Nhìn theo tên tiểu nhị xoay đầu rời đi, khóe miệng Vô Song hơi hơi giật giật, khi tên tiểu nhị ngẩng đầu lên, Vô Song mới biết... hắn không có râu, không có cả hầu kết, đây là một... thái giám.
Tất nhiên thái giám làm tiểu nhị ở Mân Côi Khách Điếm có lẽ không phải là việc gì quá mức khó hiểu, phải biết người đứng sau cái khách điếm này chính là Lý Thu Thủy về phần tấm lệnh bài mà Vô Song đưa ra vừa rồi tất nhiên là lệnh bài ‘vương tử’ Tây Hạ mà Lý Thu Thủy cấp cho hắn.
Từ Nhạn Môn Quan đi đến Thiên Sơn không tính là xa nhưng cũng không gần, Vô Song nhất định phải một lần nữa thay đổi phương tiện đi lại, hắn cần bảo mã.
Bảo mã là thứ không dễ mua, muốn có được bảo mã ít nhất phải gặp cái đại thương đội đi qua giao dịch hoặc trực tiếp tìm tộc trưởng các bộ tộc thiểu số nơi Tây Vực bất quá có Lý Thu Thủy thì việc này cũng không còn cần thiết, Lý Thu Thủy quả thật có thể coi là ‘cự vô phách’ của Tây Vực, tại cái mảnh đất này quyền lực của nàng có thể dùng hai chữ ‘thông thiên’ để hình dung.
........
Hôm qua dỗ tổ đi chơi, mọi người thông cảm X_X
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...