Vô Song không thể đoán ra được Bao Tích Nhược là ai bởi khi hắn phát hiện ra một nhân vật trong nguyên tác lại khác xa nguyên tác thì bắt đầu trở nên hoang mang, là thế giới này biến đổi Bao Tích Nhược hay vốn bản thân Bao Tích Nhược đã vốn không phải Bao Tích Nhược chính vì vậy thân phận thật sự của nữ nhân này đối với Vô Song là một cái dấu hỏi lớn.
Bao Tích Nhược – Triệu Vương Phi... hay là một cái nữ nhân khác?.
Nếu nàng là một nữ nhân khác thì việc của nàng cùng Dương Thiết Tâm là sao?, Hoàn Nhan Khang thì thế nào?.
Nếu nàng thật sự là nàng... thì rốt cuộc đã có việc gì khiến Bao Tích Nhược thay đổi trở thành một nữ nhân như vậy?.
Rời khỏi căn nhà tranh của Bao Tích Nhược, những câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu Vô Song không cách nào có thể giải thích nổi.
Vô Song cũng không có ở bên A Thanh, nếu hắn nghe được mấy câu thơ kia của A Thanh thì sẽ lại càng rung động hơn nữa.
Lý Thu Thủy có thể không hiểu A Thanh đang nói về ai bởi thời của nàng những điều quá xa xưa liền coi là lịch sử mà lịch sử trong cái thời phong kiến này thật giả lẫn lộn, Lý Thu Thủy lại càng không yêu thích lịch sử hơn nữa Lý Thu Thủy kể cả có biết đến sự tồn tại của Tây Thi thì nàng sao có thể đoán được Tây Thi vẫn còn sống?.
Lý Thu Thủy mị thuật đúng là đáng sợ nhưng mị thuật của nàng ta chỉ dừng ở mị nhân tâm mà thôi còn Tây Thi đã đạt đến mị quốc, là loại mỹ nữ có thể dùng để diệt quốc, thứ lực lượng mà không có bất cứ cao thủ nào trong thiên hạ đủ sức làm nổi, ngay cả A Thanh cũng không làm nổi.
Một nụ cười nghiêng thành, một ánh mắt khuynh quốc.
Không cần biết tạo nghệ mị thuật của Lý Thu Thủy cao bao nhiêu nhưng mị thuật của nàng chỉ là hậu thiên, nàng là tu luyện mà thành cũng giống như Hậu Thiên Chí Âm Thể vậy.
Tây Thi thì lại khác, nàng sinh ra đã có mị thiên mị địa, mị toàn bộ thiên hạ nhân gian, nàng giống như Tiên Thiên Chí Âm Thể vậy.
Điều duy nhất khó hiểu là... tại sao Tây Thi có thể sống đến tận tưng đây tuổi và tại sao nàng lại đang trong thân phận của Bao Tích Nhược?.
........
Vô Song bước chân có chút vô lực trở về căn phòng của mình, sau lần gặp mặt Bao Tích Nhược thì Vô Song cũng bỏ luôn cái ý nghĩ nhúng tay vào việc của hai nhà Dương – Quách, nữ nhân như Bao Tích Nhược mà còn không giải quyết nổi thì Vô Song càng thêm không giải quyết nổi.
Khi trở về phòng thì Hoàng Dung đã chờ sẵn hắn, thậm chí nàng đã vì Vô Song chuẩn bị luôn một bàn cơm tươm tất dù sao hai người từ đêm qua đến tận rạng sáng nay chiến đấu với nhau trên giường, căn bản chưa được ăn gì, lúc này cả hai tất nhiên đều có chút đói.
“Vô Song ca ca, ca về rồi sao, việc của vương phi thế nào rồi?”.
Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Dung bản thân Vô Song chỉ có thể cười khổ, đừng nói là giúp đỡ vương phi mà sau này nhìn thấy vị vương phi kia ở đâu Vô Song trực tiếp đi đường vòng, căn bản cũng không dám nán lại.
“Việc của vương phi đương nhiên ta đã nói, bất quá vương phi lại có chủ kiến riêng của mình, bản thân ta chen vào cũng không được... việc này thật ra là gia đình của vương phi, phải xem vương phi sẽ lựa chọn thế nào chứ không phải chúng ta lựa chọn thế nào, vương phi chọn theo chồng cũ Dương Thiết Tâm thì ta sẽ ra tay một hai, giúp được bao nhiêu thì giúp còn nếu vương phi lựa chọn theo vương gia Hoàn Nhan Hồng Liệt thì có lẽ tính mạng của Dương Thiết Tâm cùng Mục cô nương cũng không nguy hiểm, bằng vào tình cảm của vương gia với vương vương có chín phần là hai cha con đó sẽ được thả đi”.
“Ta chỉ lo Dương Thiết Tâm ông ta không chịu được cái đả kích này, một mực bám lấy vương phi khi đó thực sự sẽ rất thảm... rất thảm”.
Nghe thấy Vô Song nói, Hoàng Dung cũng nhẹ nhàng cụp đuôi mắt lại, nàng là Hoàng Dung chứ không phải là vương phi Bao Tích Nhược, nàng không hiểu được suy nghĩ của vương phi.
Qua câu chuyện đêm qua nàng nghe được thì nàng biết Dương Thiết Tâm là chồng cũ của vương phi, là người vương phi yêu say đắm còn Hoàn Nhan Hồng Liệt tuy bao nhiêu năm nay đối tốt với vương phi, đối với vương phi nhất mực chung tình nhưng lại không thể nào chân chính chiếm lấy trái tim của vương phi bất quá phải biết vương phi... không chỉ có một người.
Hoàng Dung tự hỏi, nếu nàng là Triệu Vương Phi thì nàng phải làm gì mới đúng?, nàng là một cái nữ nhân cực kỳ lý trí, nàng biết Hoàn Nhan Khang ở lại Hoàn Nhan Vương Phủ thì tốt gấp vạn lần khi ở cùng Dương Thiết Tâm hơn nữa cho dù là Hoàn Nhan Khang cùng cả Bao Tích Nhược đều đi theo Dương Thiết Tâm đi thì liệu bọn họ có thể trốn đến đâu?, có thể chạy ra khỏi bàn tay của Hoàn Nhan Hồng Liệt hay không?.
Nếu Bao Tích Nhược ở lại vương phủ, nàng còn có thể bảo đảm cho con trai một tương lai vạn người mong ước đồng thời cũng là cứu mạng Dương Thiết Tâm, đáng tiếc Bao Tích Nhược trong nguyên tác chẳng phải là một Bao Tích Nhược có thể nghĩ ra được đến điểm này, có thể tính đến một bước này.
Hoàng Dung rốt cuộc cũng im lặng gật đầu với Vô Song, nàng sẽ không hỏi Vô Song về việc của vương phi cùng Dương Thiết Tâm, từ đây ân oán giữa ba người Dương Thiết Tâm – Bao Tích Nhược cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt bản thân Hoàng Dung cũng không còn cố chấp hỏi đến, việc này rốt cuộc cũng khép lại.
Đương nhiên việc của Bao Tích Nhược khép lại thì có một việc khác xuất hiện, Hoàng Dung đã nhìn thấy vết thương trên tay của Vô Song.
“Vô Song ca ca, cánh tay của ngươi?”.
Vô Song nghe vậy vội nắm bàn tay của mình lại tuy nhiên trước ánh mắt quan tâm thậm chí có cả sự đau lòng của Hoàng Dung thì hắn cũng không đành lòng, một tay đưa ra nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, chỉ cần băng bó lại liền coi như không có gì, muội không cần để ý”.
Hoàng Dung sao có thể không để ý, từ lần Vô Song bất tỉnh kia nàng thực sự rất sợ Vô Song bị thương, thực sự rất sợ.
“Sao có thể coi như không có gì, sáng nay vẫn bình thường, rốt cuộc sao huynh lại bị thương? “.
Vô Song trực tiếp đưa một tay ra ôm lấy đầu Hoàng Dung kéo vào ngực mình mà xoa nhẹ đầu nàng.
“Dung nhi, thực ra không có gì, chẳng qua sáng nay trên đường đến ngự thư phòng của vương gia, ta liền gặp một đối thủ khó chơi, kẻ này ám sát vương gia mà đến, ta cùng thích khách giao thủ vài chiêu liền xuất hiện vết thương này”.
Hoàng Dung nằm trong ngực Vô Song liền yên tĩnh một chút, sau đó nàng lại lên tiếng.
“Thích khách?, là kẻ nào dám hành thích vương gia hơn nữa muội cũng không nghe thấy âm thanh bắt thích khách a?”.
Thích khách đương nhiên là do Vô Song bịa ra hơn nữa chẳng nhẽ lại bảo hắn vì không chịu được trước sắc đẹp của Bao Tích Nhược mà tự làm thương tổn mình?, cái lý do này đánh chết Vô Song cũng không nói vì vậy Vô Song lại tiếp tục biên chuyện.
“Không phải mà là thích khách này đến vô ảnh đi vô tung, ta so với hắn còn yếu hơn một đường, thực lực của hắn chỉ sợ đã chuẩn bị chạm vào cấp độ ngũ tuyệt rồi, may đây là Hoàn Nhan Vương Phủ, ta cùng hắn giao thủ chục chiêu, thấy bất lợi hắn liền lập tức rời đi, hắn muốn đi ta cũng không cản được”.
“Vương gia mấy ngày nay đều tiếp khách quý, ông ta cũng không muốn làm lớn việc thích khách này,vì thế chỉ thắt chặt đề phòng cùng cảnh giới mà thôi, muội không nghe thấy ồn ào âu cũng là bình thường”.
Hoàng Dung nghe vậy rốt cuộc cũng gật đầu tuy nhiên ánh mắt nàng một lần nữa khẽ đảo.
“Ca ca, ngươi nói thích khách đã sắp chạm đến cấp độ ngũ tuyệt?, một kẻ như vậy không thể vô danh trên giang hồ được, huynh có biết đặc điểm nào cảu hắn không, sau này muội liền nhờ phụ thân lấy lại công đạo cho huynh”.
Vô Song nghe mấy lời nói này liền bật cười tuy nhiên hắn... lại bắt đầu có một chủ ý, một chủ ý hợp pháp hóa thân phận Đông Phương Bạch.
“Kẻ này kiếm pháp tinh diệu đời này ta ít thấy tuy nhiên quả thực có chút hơi hướng kiếm pháp đạo gia, lại thêm vào quyền thuật của hắn... nếu ta cảm giác không nhầm thì là Không Minh Quyền của Toàn Chân Giáo, khinh công của hắn thì ta không nhìn ra, chỉ bàn về tốc độ di chuyển có lẽ không hề thua kém ta, tuyệt đối là cường địch”.
“Kẻ này khi rời đi còn có chút ngông cuồng, không quên kêu một câu khẩu hiệu... cái gì mà.... à đúng rồi, Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại”.
Nói đến đây mà Hoàng Dung không thể đoán được ra Đông Phương Bạch nữa thì thực sự quá phí phạm trí tuệ của nàng, khi nghe Vô Song nói ra tên thích khách ánh mắt Hoàng Dung liền dần dần nhíu lại... nàng nhớ cái tên Đông Phương Bạch này rồi, dám đả thương nam nhân của nàng, tốt nhất đừng để nàng gặp hắn một lần nữa.
Tiếp tục qua được một ải nữa của Hoàng Dung, Vô Song hiện nay tâm đã tương đối loạn, hắn không muốn Hoàng Dung tiếp tục vặn hỏi bất cứ cái gì vì vậy liền trực tiếp lên tiếng trước.
“Dung nhi, ta quên mất Quách Tĩnh, hắn sao rồi? “.
Từ khi Vô Song tỉnh lại đến bây giờ là khoảng gần một ngày, trong một ngày nay xảy ra rất nhiều việc, từ yến tiệc của Hoàn Nhan Hồng Liệt đến Hoàng Dung rồi lại tới vị Bao Tích Nhược thần bí kia, hắn thực sự quên luôn cả Quách Tĩnh.
Hoàng Dung nghe Vô Song hỏi về Quách Tĩnh thì lại lập tức nhớ đến Dương Thiết Tâm sau đó liền thở dài một hơi.
“Vô Song ca ca, Quách đại ca không thích ở trong vương phủ, sau khi mấy vết bầm tím trên người hắn đã đỡ thì liền rời đi, thuê một cái nhà trọ trong thành Yến Kinh bất quá cũng cực kỳ trùng hợp, không rõ tại sao Dương Thiết Tâm tiền bối cùng Quách đại ca thật ra là người quen, phụ thân hai người chính là sinh tử tương giao”.
“Trên người Quách đại ca có một khối ngọc bội, khối ngọc bối này vốn được tách từ một khối mỹ ngọc được phụ thân Quách đại ca cùng Dương Thiết Tâm tiền bối tách ra, làm vật kết bái giữa hai nhà, nhờ vật này mà Dương tiền bối mới nhận ra Quách đại ca”.
“Quách đại ca hiện nay đang ở cùng nhà với Dương tiền bối, trong lúc huynh bất tỉnh Quách đại ca nhờ muội nghĩ cách cứu Mục cô nương ra khỏi vương phủ nhưng khi đó muội cũng không có tâm trạng suy nghĩ gì cả dẫn tới cũng không thể giúp gì cho Quách đại ca cùng Dương tiền bối”.
“Đêm hôm qua sau khi muội nhìn thấy thân ảnh của Dương tiền bối thần thần bí bí tiến vào hậu viện vương phủ, xuất phát từ tò mò muội mới đi theo rồi... rồi mới phát hiện ra quan hệ của Dương tiền bối của Triệu Vương Phi hơn nữa rất có thể Hoàn Nhan Khang... chính là Dương Khang, có lẽ hắn cũng là huynh đệ của Quách đại ca”.
Việc của hai nhà Dương – Quách bản thân Vô Song từ lâu đã không quan tâm nhưng Mục Niệm Từ thì hắn nhất định phải cứu, nếu Bao Tích Nhược lúc trước nói nàng muốn cứu Mục Niệm Từ thì Vô Song còn không suy nghĩ gì nhưng khi hắn gặp Bao Tích Nhược ngày hôm nay thì lại khác, Bao Tích Nhược cho Vô Song một cảm giác quá nguy hiểm, hắn không yên tâm để nàng ta và Mục Niệm Từ tiếp xúc, đương nhiên nếu muốn cứu Mục Niệm Từ ra thì có lẽ thân phận Đông Phương Bạch một lần nữa sẽ tái hiện nơi nhân gian.
“Tuy ta chưa gặp Mục cô nương bao giờ nhưng nếu Quách Tĩnh thật sự muốn cứu Mục cô nương ra thì ta sẽ nghĩ cách hơn nữa còn có cả vương phi, vương phi cũng sẽ không để Mục cô nương chịu thiệt thòi, việc này cũng không gấp, việc quan trọng hơn lúc này, muội có được bản đồ của vương phủ không?”.
Hoàng Dung lúc này mới nhớ ra nhiệm vụ chính của bản thân mình tối qua nàng rất nhanh xoay người lại rồi nhanh chóng lấy một nghiên lực, một cây bút lông cùng một tấm giấy trắng, bắt đầu tỷ mỉ vì Vô Song phân tích địa hình của vương phủ.
Trong vương phủ có vài nơi với võ công của Hoàng Dung không cách nào xâm nhập tuy nhiên những nơi này Vô Song lại không có mấy hứng thú.
Vô Song muốn nhắm đến Mai Siêu Phong với tư cách là thuộc hạ đầu tiên của mình trong thế giới này, theo nguyên tác thì trong khoảng thời gian này Mai Siêu Phong đang ở bên trong Hoàn Nhan Vương Phủ, được Hoàn Nhan Khang cẩn thận che dấu đồng thời đây cũng là lúc Hoàn Nhan Khang bắt đầu học tập Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Vô Song vốn có thể sử dụng thân phận hiện nay của mình câu dẫn Hoàn Nhan Khang để khiến hắn đưa đến nơi ở của Mai Siêu Phong bất quá có chết Vô Song cũng không làm cái ý tưởng biến thái này.
Vô Song có thể sử dụng thân phận của Đông Phương Bạch uy hiếp Dương Khang tìm ra tung tích của Mai Siêu Phong tuy nhiên đây chính là triệt để gây chiến với Hoàn Nhan Hồng Liệt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Vô Song sẽ không đi nước cờ này đặc biệt là sau khi gặp mặt Bao Tích Nhược trở về, cho dù nữ tử kia chẳng có chút nào võ công thì Vô Song vẫn cảm thấy... không nên đụng vào con trai nàng.
Cách cuối cùng chính là việc Vô Song nhờ Hoàng Dung vẽ lại bản đồ địa hình của vương phủ, Vô Song biết Mai Siêu Phong vốn đã bị mù, Hoàn Nhan Khang lại không muốn để người ta biết sự tồn tại của Mai Siêu Phong dẫn tới việc Hoàn Nhan Khang sẽ không thể dẫn Mai Siêu Phong đến chỗ đông người, không thể dẫn Mai Siêu Phong đến những nơi đặt rất nhiều vệ binh canh gác trong vương phủ.
Chỉ cần cố gắng kiểm tra những nơi ít người đi tới, không gian tương đối rộng lớn đồng thời khó bị phát hiện thì rất có thể sẽ tìm thấy Mai Siêu Phong, nếu tổng kết những đặc điểm kia lại thì Vô Song liền cảm thấy Hoàn Nhan Khang rất có thể sẽ đưa Mai Siêu Phong đến ngự hoa viên, một trong những hòn giả sơn của ngự hoa viên.... chắc chắn có không gian bí mật bên dưới lòng đất.
Vô Song thuộc kiểu người xem truyền hình rất đỗi bình thường trong thế giới kia, hắn nhớ Dương Khang đi xuống lòng đất, đi qua một không gian rất tối để gặp Mai Siêu Phong nhưng muốn bảo hắn nhớ cụ thể vị trí không gian đó đặt ở đâu thì hắn chịu chết.
Ngoài ra còn có một điều nữa làm Vô Song suy nghĩ, hắn không biết... trong vương phủ này liệu còn giữ bí mật gì nữa không, một nơi vốn được gọi là ‘kim ốc tàng kiều’ thì lại có một nữ nhân đáng sợ vô cùng, ai biết được bên dưới chính lòng đất của Hoàn Nhan Phủ có phải cất dấu vài chục tuyệt thế cao thủ hay không?, điều này Vô Song vẫn sẽ phải cẩn thận.
.......
Sau khi ăn cơm cùng với Hoàng Dung, bản thân Vô Song trực tiếp ôm nữ nhân của mình lên giường, đương nhiên hai người rất thuần khiết, ở trên giường không làm chuyện đó mà đơn giản chỉ là ôm nhau ngủ mà thôi, Hoàng Dung trải qua một đêm không ngủ rồi lại cả sáng nay nữa nàng thật sự rất mệt, về phần Vô Sông hắn không muốn thân thể Hoàng Dung gặp ảnh hưởng xấu dù sao nàng mới 16 tuổi đồng thời tối nay đã xác định Vô Song hắn cần phải mặc trang phục dạ hành mà bắt đầu tìm kiếm Mai Siêu Phong, Vô Song cũng càn chuẩn bị cho thân thể mình một trạng thái tốt nhất.
Trưa qua, chiều đến sau đó là hoàng hôn.
Hoàng hôn mặt trời dần dần xuống núi, lấp ló sau những ngọn núi tím xa xa, thời gian ngày thứ ba của Vô Song ở Hoàn Nhan Vương Phủ vẫn đang từ từ trôi qua.
Vô Song vốn tưởng hôm nay sau sự kiện Bao Tích Nhược thì hắn có thể an tâm nghỉ ngơi, an tâm mà triệt để lười biếng bồi tiếp mỹ nhân một ngày tuy nhiên khi hoàng hôn buông xuống, Vô Song thật sự không ngờ Hoàn Nhan Khang lại đến biệt viện của hắn.
Hoàn Nhan Khang dẫn đầu một đám người, sau lưng hắn là vài tên nhất lưu cao thủ của vương phủ tuyển chọn, kẻ nào thân cũng cao 1m8, bắp thịt cuồn cuộn bất quá đám người này thực lực cũng chẳng ra sao, toàn bộ đều là nhất lưu cao thủ mà thôi.
Đám nhất lưu cao thủ này cũng không mang theo binh khí mà cứ hai người khiêng một cái hòm lớn, một tổ đội mười sáu người liền mang theo đến tám cái hòm lớn.
Hoàn Nhan Khang lúc này nhìn thấy Vô Song, ánh mắt rõ ràng có chút không tự nhiên bất quá vẫn phi thường phong độ mà cúi chào.
“Cơ cô nương buổi chiều tốt lành, Khang ta không hẹn mà gặp cũng có chút đường đột rồi”.
Hoàn Nhan Khang đến đương nhiên là có vài phần đường đột bởi lúc này Vô Song đang luyện quyền, hắn đang diễn luyện lại Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, khi phát hiện đối phương tiến tới thì đành phải thu tay.
“Tiểu vương gia nói đùa, nơi đây là vương phủ, tiểu vương gia đến ta vinh hạnh còn chưa hết sao có thể gọi là đường đột”.
Hoàn Nhan Khang khi đối mặt với Vô Song ngoại trừ kinh diễm trước sắc đẹp của Vô Song ra thì luôn cảm thấy một loại cảm giác lành lạnh sống lưng như có như không bất quá hiện nay còn có thểm vài tia kỳ quái trong mắt Hoàn Nhan Khang nữa.
Trưa hôm nay Hoàn Nhan Khang đã nói về việc Vô Song thăm mãu thân của mình, hắn kể lại tất cả từ thần thái, cử động lẫn cả câu nói ‘nữ thích nữ ‘ kia.
Hoàn Nhan Khang vốn vẫn coi đây là một câu nói đùa, bên trong câu nói có bảy phần giả ba phần thật bất quá rất nhanh hắn bị câu trả lời của phụ thân khiến cho câm lặng, theo lời phụ thân dĩ nhiên nữ tử họ Cơ trước mặt quả thực thích nữ nhân, nàng ta cùng con gái đảo chủ Đào Hoa Đảo có mối quan hệ vượt xa mức bằng hữu thậm chí đám tỳ ở xung quanh còn nghe thấy những âm thanh tình ái như có như không.
Hoàn Nhan Khang đã nhìn thấy Vô Song, đã nhìn thấy cả Hoàng Dung, hắn đột nhiên cảm thấy... thế giới này quá mức lãng phí tài nguyên rồi, hai cái tuyệt sắc mỹ nữ vậy mà thích nhau, tin tức này mà lộ ra ngoài thì không biết bao nhiêu nam nhân ngày đêm khóc thầm.
Hoàn Nhan Khang được đào tạo để kế thừa Hoàn Nhan Hồng Liệt, tố chất của hắn vẫn là rất tốt vì thế cũng nhanh chóng dẹp mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn Vô Song.
“Cơ cô nương, Khang lần này tới đây không phải mang thân phận tiểu vương gia, Cơ cô nương cứ gọi ta là tiểu vương gia thực sự quá mức xa lạ, không bằng gọi thẳng tên ta được không? “.
“Lần này Hoàn Nhan Khang đến đây thật ra là vì ái mộ Cơ cô nương đêm hôm qua đại phát thần uy, võ học của Cơ cô nương cho dù là hai vị đạo trưởng Khâu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất còn liền tục lắc đầu thán phục, Hoàn Nhan Khang từ bé đã đam mê võ thuật chỉ tiếc không có danh sư chỉ điểm, không biết ta có thể... đi theo cô nương học nghệ hay không?”.
Dương Khang nói dứt lời lập tức tám cái hồm được đặt xuống giữa khoảng sân sau đó đồng thời những cái rương này đều được mở ra.
Trong những cái rương này... có bốn rương toàn bộ đều là những thỏi hoàng kim, có một rương là tơ lụa vải vóc thượng hạng, có hai rương đều là hằng hà sa số châu báu về phần rương cuối cùng... không ngờ là lá trà.
Hoàn Nhan Khang sau khi dùng ánh mắt nhìn qua tám cái rương này khóe miệng liền xuất hiện một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Đây là chút tâm ý của Hoàn Nhan Khang xin Cơ cô nương nhận lấy... chỉ cầu Cơ cô nương có thể cho ta theo người học võ nghệ”.
Câu hỏi đặt ra ở đây là... có lấy hay không?.
Đáp án đương nhiên là lấy, có ngu mới không lấy.
Về phần Dương Khang thì sao?, tư chất của Dương Khang thực sự rất cao, nếu hắn gặp được kỳ ngộ như Quách Tĩnh thì chưa chắc đã thua Quách Tĩnh đương nhiên tư chất của Dương Khang hơn Quách Tĩnh thì sự chịu khó cũng như không ngừng vươn lên của Quách Tĩnh lớn hơn Dương Khang nhiều.
Nói theo phong cách tiên hiệp thì Dương Khang hơn tư chất, Quách Tĩnh lại hơn ở đạo tâm, vì đạo tâm kiên định mà cuối cùng Quách Tĩnh có thể trở thành một trong những cường giả mạnh nhất Kim Dung Thế Giới còn Dương Khang thì lại bị dòng chảy thời gian hoàn toàn vô tình xóa đi.
Nhìn Dương Khang chân thành nhìn mình, Vô Song liền khẽ thở ra một hơi.
“Tiểu vương gia, dạy võ công cho ngươi không phải là không được tuy nhiên ta không rõ tiểu vương gia ngươi có bao nhiêu quyết tâm?”.
Vô Song đã chọn đứng bên phe Kim hắn liền không ngại đào tạo Dương Khang một chút, hắn muốn xem Dương Khang nếu phát triển theo con đường khác thì có thể tiến được bao xa.
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...