Lời kể chuyện của Trương chân nhân không lớn, lời nói của ông rất chậm rất chậm nhưng khi vào tai Vô Song lại cảm thấy từng từ từng chữ như tiếng sấm giữa trời quang.
Vô Song không cách nào có thể tưởng tượng được... trên đời này lại có một người xuyên không giống mình, hắn không thể nào tin tưởng được Trương chân nhân còn có một đoạn cố sự như vậy, đấy mới chỉ là 100 năm đầu tiên của ông ở kiếp này, vậy khoảng thời gian sau nữa thì sao?, đây là thứ Vô Song thật sự tò mò.
100 năm đầu theo lời kể của Trương chân nhân, cao thủ trong thiên hạ rõ ràng không nhiều nhưng 100 năm tiếp theo thì lại khác bởi đây là thời kỳ trung nguyên ra nhiều nhân vật nhất thậm chí có thể coi là thời hoàng kim của võ đạo, Vô Song hoàn toàn tin tưởng mà nói rằng thời đại đó đâu đâu cũng là thiên tài, nguyên một cái thế hệ trước của tiểu thuyết Kim Dung đều xuất hiện, trong thời đại đó cũng là lúc đánh dấu cho sự thống trị của cường giả ngũ đế trong thiên hạ.
Vô Song không sống trong thời đại đó nhưng chỉ cần nghe đến những cái tên như Tiêu Dao Tử, Độc Cô Cầu Bại, Giác Viễn Đại Sư, Hoàng Thường, Quỳ Hoa Lão tổ... đều cảm thấy huyết mạch sôi trào, đều có thể cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề.
Trương Tam Phong đúng là vô địch thiên hạ nhưng Vô Song biết bất cứ ai cũng có giới hạn của mình, khi đạt đến một độ cao nào đó thì quá khó để tiếp tục tiến lên, đây gọi là cực hạn.
Vô Song không tin ngũ đế cường giả chịu để người khác ngồi lên đầu, Vô Song không tin trong những năm tháng sáng chói nhất của võ học này không có ai đến khiêu chiến với Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong, điển hình trong đó không phải còn có Độc Cô Cầu Bại sao?
Đáng tiếc Trương Tam Phong không có kể cho Vô Song nghe những điều tiếp theo, lúc này thân hình Trương Tam Phong trở nên trầm ngâm hơn một chút, trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện một tia cô đơn, cái ánh mắt mang theo tang thương của thời gian, tang thương của đời người.
Đối với Vô Song, Trương Tam Phong đột nhiên hỏi một câu.
“Ta không biết thế giới của ngươi như thế nào, ta cũng không biết ngươi đã trải qua cái gì... ta chỉ muốn hỏi, nếu một ngày ngươi phát hiện ra ngươi không phải là ngươi... thì ngươi làm thế nào?”.
Câu hỏi của Trương Tam Phong làm Vô Song run lên... hắn vậy mà hiểu hàm ý của Trương Tam Phong.
Thế giới này có tất cả các nhân vật trong Kim Dung, nhân vật không có trong Kim Dung thì thế giới này cũng vẫn có vì vậy thế giới sinh ra một cái Trương Quân Bảo.
Trương Quân Bảo là Trương Tam Phong nhưng Trương Tam Phong lại chưa chắc đã là Trương Quân Bảo.
Trương Tam Phong không thuộc về thế giới này vậy... khi Trương Quân Bảo xuất hiện thì cái gì sẽ xảy ra?.
Giác Viễn đúng là sư phụ của Trương Quân Bảo, là cha của Trương Quân Bảo... nhưng ông ta không phải là sư phụ của Trương Tam Phong.
Tất cả những cảm xúc của Trương Tam Phong về Giác Viễn là những thứ trong ký ức của ông ta, là những thứ trong ký ức trước của ông ta nhưng... đây là đối với Giác Viễn của thế giới kia chứ không phải là Giác Viễn của thế giới này, Giác Viễn đại sư của thế giới này... từ đầu đến cuối đâu có biết Trương Tam Phong?.
Bi ai nào bằng... nhận ra nhau nhưng không dám nói.
Bi thương nào bằng.... đến cả sự tồn tại của bản thân cũng là một dấu?.
Cả đời Trương Tam Phong... ngoại trừ Giác Viễn ra còn có cả Quách Tương.
Quác Tương còn chưa sinh ra trên nhân thế chỉ là... liệu Quách Tương... thế giới này có phải là Quách Tương mà Trương Tam Phong yêu sâu đậm?.
Tình cảm là một thứ rất đặc biệt, tình cảm không phải đến từ bề ngoài giống hệt nhau.
Quách Tương mà Trương Tam Phong yêu là Quách Tương trải qua vô số u buồn.
Là Quách Tương chứng kiến cảnh nước mất nhà tan, là con của đại anh hùng Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, là người... không có nhà để về.
Vô Song không rõ có phải vì cùng sự đồng điệu này không mà Trương Tam Phong mới có tình cảm sâu đậm như vậy với Quách Tương, cả hai người đều không có nhà để về, cả hai người cũng đều đuổi theo tình yêu của mình một cách vô thức, một cách mù quáng thậm chí là... dại khờ.
Quách Tương cả đời chạy theo Thần Điêu Hiệp – Dương Quá, để rồi đến cuối cùng cắt tóc làm ni, mở ra Nga Mi Phái.
Trương Tam Phong một đời vô địch nhưng vẫn chỉ nuôi một mối tình với Quách Tương để rồi cuối cùng cũng chỉ có thể ở Võ Đang Sơn nhìn nàng, chỉ thế mà thôi.
.......
Quách Tương ở thế giới này thì sao?, cái gì thì Vô Song không biết nhưng riêng việc để Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung tuẫn tiết cùng thành Tương Dương thì hắn không tin.
Nếu là trong nguyên tác, trước cảnh mất nước Quách Tĩnh liền hy sinh đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ vách ngăn phương bắc sau đó Hoàng Dung tuẫn tiết theo chồng, đây là bi ai bực nào, là hùng tráng bực nào?.
Thế giới này lại khác, Đại Thanh sao có thể như Đại Tống?, một cái Đại Tống thối nát so sao được với Đại Thanh binh hùng tướng mạnh?.
Cho dù thành Tương Dương thật sự có bị phá, Đại Thanh vẫn có sức lấy lại thậm chí khuynh lực cả quốc gia thì hoàn toàn có thể đầy lùi người Mông Cổ, Mông Cổ cùng Đại Thanh hai bên vốn chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
Một cái Đại Thanh như vậy, Vô Song không tin Quách Tĩnh sẽ ở lại chết cùng thành Tương Dương đồng thời chỉ cần Quách Tĩnh không chiến đến chết thì ai ngăn cản được hắn rời đi?.
Ngũ đế không ra ai cản nổi Quách Tĩnh rời đi?, cho dù ngũ đế có ra thì Đại Thanh không phải không có người gánh lấy.
Người mình yêu say đắm... lại không phải là chính nàng.
Người mình chờ đợi bao nhiêu năm... chưa chắc đã là cái hình bóng trong ký ức kia.
Đối với Trương Tam Phong... đây cũng là một loại bi ai, đây cũng là một loại mệt mỏi.
Trương Tam Phong ngỡ như có tất cả nhưng ông lại chẳng có gì, đây là cô độc bậc nào?.
........
Cuối cùng... là sự tồn tại của chính Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong tồn tại là đúng hay sai khi thế giới này xuất hiện Trương Quân Bảo?.
Trương Quân Bảo là một bản sao hoàn toàn của Trương Tam Phong lúc trẻ... tất cả những cái gì Trương Tam Phong không làm được chưa chắc Trương Quân Bảo đã không làm được.
Trương Quân Bảo... là người nắm giữ quá khứ cùng hiện tại.
Trương Tam Phong lại là người nắm giữ tương lai.
Sự tồn tại của hai người cùng lúc vốn đã là không hợp lý, vốn đã là sai lầm của tạo hóa.
Tất nhiên người sai ở đây là Trương Tam Phong, sự xuất hiện của Trương Tam Phong ngay từ đầu đã là sai lầm.
Không cần biết Trương Tam Phong mạnh như thế nào nhưng vì có sự xuất hiện của Trương Quân Bảo, Trương Tam Phong liền trở thành sai lầm.
Không người thân, không nơi trở về cũng chẳng có mục đích, tất cả chỉ như thế.
Thực lực cao... để làm gì?.
Bi ai nào bằng, cả sự tồn tại của bản thân cũng trở nên hư vô mờ mịt.
.........
Đối với câu hỏi của Trương Tam Phong, Vô Song đột nhiên hiểu được cho vị cường nhân này, cái cảm giác cao cao tại thương kia không cánh mà bay.
Vô Song chưa bao giờ ngờ, Trương Tam Phong còn có một mặt này, một mặt gần gũi đến thế, đây mới là một mặt thật của thiên hạ đệ nhất nhân.
Vô Song cũng không lựa chọn im lặng, hắn nhìn Trương Tam Phong, không phải như đang nhìn một vị tiền bối mà giống như đang nhìn một người bạn vậy.
“Có... một nhà văn... nhà văn ở thế giới của có lẽ được gọi là kẻ viết sách đi, đúng rồi có một người viết sách, ông ta viết ra được một tác phẩm để đời nhưng chưa kịp công bố với mọi người thì đã bị kẻ gian đánh cắp, cuối cùng không ai biết người nào mới là tác giả chân chính, là người viết sách... hay kẻ trộm kia”.
“Người viết sách sau đó cũng không đi chứng minh, ông ta chỉ lặng lẽ viết tiếp tác phẩm của mình, chỉ cần ông ta có thể viết tiếp, có thể một mực viết đến cuối cùng thì ông ta sẽ không sợ sự hoài nghi, ông ta rốt cuộc sẽ nhận được sự thừa nhận cho chính mình”.
“Trương chân nhân... bản thân ta... ở thế giới cũ cũng kính phục nhất là ngươi, việc ngươi nói ta hiểu, ta chỉ muốn nói tại sao ngươi phải quan tâm đến Quân Bảo đại ca?, nếu trên đời này có hai Trương Quân Bảo thì sao ngươi không tự biến Trương Quân Bảo thành Trương Tam Phong?”.
“Trương Tam Phong là Trương Tam Phong, Trương Quân Bảo là Trương Quân Bảo... không phải sao?”.
“Trương Tam Phong nếu có thể đi đến cuối cùng liền sẽ là Trương Tam Phong, một khi Trương Tam Phong đã được thừa nhận thì người phải đi tìm sự thừa nhận phải là Quân Bảo đại ca mới đúng, rốt cuộc có lẽ hai người các ngươi khởi đầu giống nhau nhưng đích đến sẽ khác nhau “.
“Ta không... ở trong trường hợp của ngươi, ta cũng không thể đưa ra lời khuyên chính xác nhất chỉ là... suy nghĩ của ta chính là như vậy”.
Vô Song không phải là bác sỹ tâm lý cũng chẳng ở trong trường hợp của Trương Tam Phong, hắn chỉ có thể nói những điều tốt nhất mà thôi, về phần công dụng thế nào, Vô Song không biết.
Điều làm Vô Song ngạc nhiên là... Trương Tam Phong khẽ nhìn sang hắn, trong mắt mang theo một tia sáng kỳ dị.
“Vẫn câu hỏi cũ... ta vẫn muốn hỏi nếu ngươi nhận ra ngươi không phải là ngươi thì ngươi sẽ làm gì?”.
“Để ta nói với ngươi một cái bí mật... những người được sinh ra không có mệnh cách như chúng ta vốn là những người không phải của thế giới này “.
“Ta từng được một người chỉ điểm, người đó nói nếu ta thấy một ta khác của thế giới này thì chắc chắn cả hai sẽ cùng bị tiêu diệt, không bao giờ cùng một thế giới, cùng một thời điểm có hai người giống nhau tồn tại, nếu cùng tồn tại thì sẽ trở thành sai lầm của tạo hóa, sẽ bị luân hồi gạt bỏ”.
“Chính vì ta không có mệnh cách, vì vậy ta cùng một ta khác có thể gặp nhau, có thể song song tồn tại “.
“Người như chúng ta nằm ngoài quy luật của thế giới, dẫn đến việc chúng ta chắc chắn không có phụ mẫu, nếu có phụ mẫu liền phải có mệnh cách, ngươi hiểu không?”.
“Lão phu lúc này vẫn muốn hỏi lại ngươi, nếu ngươi phát hiện ra ngươi không phải là ngươi, ngươi tính thế nào?”.
Vô Song triệt để sững người, hắn toàn thân run lên... hắn thật sự không hiểu việc gì xảy ra chỉ là sâu trong tâm hồn Vô Song cảm thấy lời nói của Trương Tam Phong là đúng, người xuyên không... vốn không phải là người của thế giới này, đã không phải là người của thế giới này liền không có mệnh căn, nếu không có mệnh căn... vậy làm sao có thể có cha mẹ.
........
Như nhìn ra suy nghĩ của Vô Song, Trương Tam Phong liền đứng lên phủi phủi vạt áo của chính mình, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Ngươi chẳng nhẽ không có cảm giác... nếu ngươi ra tay cũng có thể giải thoát cho sinh vật kia sao?”.
“Ngươi liệu có cảm thấy Hắc Địa nà với ngươi có gì đặc biệt không? “.
“Ngươi liệu có cảm thấy Hắc Địa là tồn tại phi lý bực nào không?”.
“Ngươi... liệu có tò mò muốn biết tận cùng Hắc Địa là gì không?”.
“Ngươi... liệu có muốn trả lời câu hỏi về bản thân ngươi không?”.
“Ngươi có dám đến nơi tận cùng Hắc Địa, cùng lão phu nhìn thấy mặt thật của thế giới này không?”.
Từng câu từng chữ nện vào đại não của Vô Song, âm thanh của Trương Tam Phong như tiếng trời đối với hắn vậy.
Mặt thật của thế giới này... rốt cuộc là như thế nào?
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...