Bộ áo trắng làn tóc trắng đều bị huyết nhuộm đỏ.
Vô Song không thích mùi máu, mùi máu thật ra rất tanh, thứ mùi này bám lên cơ thể không ai cảm thấy vui vẻ gì tuy nhiên... máu có thể làm người ta say.
Như Mục Nhân Thanh đã nói, Vô Song hắn lúc này đang chịu tác dụng phụ của Quỳ Hoa Bảo Điển.
Quỳ Hoa Bảo Điển biến người khác thành kẻ cuồng sát, trở thành một cỗ máy giết người không hơn không kém.
Quỳ Hoa Bảo Điển là một loại biến thái võ công, tốc độ tu luyện của Quỳ Hoa Bảo Điển căn bản không phải nghĩ nhưng ảnh hưởng của nó đến cơ thể chủ nhân quá lớn.
Vô Song không phải là một kẻ ái nam ái nữ, hắn là một cái nam nhân.
Khi mà sát khí của Quỳ Hoa Bảo Điển xâm nhập đại não, trong mắt Vô Song chỉ có sát phạt, chỉ có sát khí.
Hắn lúc này cũng chẳng còn là Vô Song thường ngày, cũng như 2 tháng trước thứ hắn muốn chỉ là chiến, chỉ là mùi máu tanh nồng kia.
Nếu đã điên cuồng thì điên cuồng một lần cho tận hứng.
Bước chân nhẹ di chuyển trong rừng, trên người Vô Song xuất hiện từng đợt từng đợt hàn khí bốc lên trên đỉnh đầu cùng cái sát khí trong mắt hắn hiện nay, hắn căn bản xua tan đi toàn bộ những thứ... giống nữ nhân của bản thân mình.
Vô Song hắn không thể tự nhìn chính mình, không thể tự đánh giá chính mình nên hắn không biết hắn lúc này thế nào nữa.
Nếu phải ví dụ, Vô Song hiện nay rất giống Đông Phương Bạch, ngoại trừ mái tóc kia ra thì bất kể hình thái, khí thế thậm chí cả cái mùi huyết dịch nhàn nhạt kia cũng giống.
Nếu có ai nhìn Vô Song hiện nay sẽ không bao giờ liên tưởng hắn với một nữ nhân như trước, nhìn hắn giống một cái nam tử gầy yếu, cả người ngập tràn sát khí đầy quỷ dị vậy.
Bước nhẹ trong cách rừng, Vô Song tâm trí cũng chẳng minh mẫn gì, hắn chỉ biết bước, bước đi trên con đường mà Đường Tiếu Tâm đi qua chỉ đơn giản thế mà thôi.
Trong tay hắn nắm một cây châm vàng, đã lâu lắm rồi hắn mới lại cầm thứ này trong tay.
Dưới làn gió đêm, hắn mỉm cười nhè nhẹ đi về phía trước, các ngón tay thon dài khẽ xoay cây châm vàng nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Vô Song cũng nhắm mắt lại, tận hưởng cái lạnh ban đêm, đồng thời hắn cũng tận hưởng mùi máu huyết được những cơn gió lạnh nhè nhẹ thôi đến.
........
Thiên Lương lúc này ánh mắt đầy tức giận nhìn Đường Ngạo.
Không phải vì Đường Ngạo để Đường Tiếu Tâm chạy đi mà là vì Thiên Lương hắn bị thương, trên ngực hắn xuất hiện một vết chém.
Thân là tông sư cường giả, bị nhất lưu cao thủ đả thương liền là một loại sỉ nhục.
Cho dù Thiên Lương có sử dụng cả hộ thân cương khí hắn vẫn bị thương, đây là điều không thể chấp nhận nổi.
Đường Ngạo cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Đường Vô Lệ có thể giết tông sư thì Đường Ngạo cũng có đủ thực lực kích thương tông sư.
Trong tay Đường Ngạo nắm cây hắc long kiếm, mũi kiếm xuất hiện từng tia từng tia huyết dịch.
Trên khuôn mặt của Đường Ngạo vốn trắng bệch nhưng lại xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ, miệng trào ra máu nhưng trong ánh mắt chỉ có chiến ý cùng điên cuồng.
“Còn... còn hai kiếm. Kiếm đầu tiên là báo thù cho Phong”.
Hai tay nắm chặt hắc long kiếm, tuy nhiên nhìn từ thân thể của Đường Ngạo cũng có thể thấy, Đường Ngạo hắn cầm kiếm cũng khó.
Trong Đường Môn thì Đường Ngạo là dị loại, Đường Môn cao thủ từ trước đến nay không có dùng kiếm, chỉ có Đường Ngạo là cao thủ thiên hẳn về kiếm, thậm chí Đường Ngạo còn không biết dùng ám khí.
Kiếm pháp của Đường Ngạo không phải là kiếm pháp Trung Nguyên, kiếm pháp của hắn đến từ Phù Tang Quốc.
Tất nhiên tại sao hắn học được kiếm pháp Phù Tang thì không ai biết.
Thân ảnh Đường Ngạo có chút cô liêu, hai tay nắm chặt Hắc Long Kiếm, trên ngực hắn lúc này hoàn toàn đã bị dập nát nhưng ai quan tâm?.
Hắn chỉ cầu chém được Thiên Lương ba chém liền tính là lời, dẫu hy sinh mạng này hắn cũng không tiếc.
Một chém cho Đường Phong, chém thừ hai cho Đường Dần, chém cuối cùng... vì Thiên Lương làm Tiếu Tâm khóc.
Xoay ngược lưỡi Hắc Long Kiếm, Đường Ngạo lao thẳng về phía trước, ánh mắt lúc này không có chiến ý, chỉ có tử ý.
Trên chiến trường, chiến ý liền sánh không nổi với tử ý.
Tâm đã nguyện chết, cần gì phải giữ lại, tro tàn đã tắt sao không cháy lên một lần cuối cùng.
“Sát Sinh Kiếm – Tử Hà Liễu Vũ”.
Kiếm đưa lên cao sau đó bổ xuống, mang theo toàn bộ lực lượng của Đường Ngạo.
Đối với một kiếm này Thiên Lương cũng không có khinh thị, hắn nắm chặt song quyền, quyền đều đưa lên đấm mạnh về phía thiến không, nửa thân hình khẽ cúi gập xuống, tay còn lại đấm móc lên.
Một trọng quyền đấm ra mạnh mẽ ngăn cản hắc long kiếm bổ xuống, cánh tay kia cũng tung quyền ra, mang theo gai nhọn nện thẳng vào phần ngực của Đường Ngạo.
Đường Ngạo căn bản không tránh không né, hắn đã muốn chết sao phải tránh né?.
Vì vậy Đường Ngạo xoay cánh tay của mình ra, chịu một quyền kia.
Một quyền đấm nát xương cánh tay của Đường Ngạo nhưng hắn nhíu cũng không nhíu mày một cái, cánh tay còn lại nắm lấy chuôi hắc long kiếm, kiếm nhẹ xoay trên không trung.
“Sát Sinh Kiếm – Nghịch Hải Thức”.
Một kiếm cứ như vậy đâm từ trên cao xuống, kiếm này rất kỳ dị.
Không rõ là vì một chiêu kia hay là vì Hắc Long Kiếm mà máu lại bắn lên, trên ngực Thiên Lương lại xuất hiện một vết chém.
Ngực của Thiên Lương bị hai vết chém dài xuất hiện, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, toàn bộ lồng ngực của hắn như bị Đường Ngạo chém ra bất quá Đường Ngạo chỉ làm được đến thế này mà thôi.
Nội lực của Thiên Lương điên cuồng truyền tới, nắm đấm của hắn hất bay người Đường Ngạo lên không trung.
Đường Ngạo bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu tươi giữa trời đêm, cánh tay trái của hắn gãy gập, Hắc Long Kiếm rời tay rơi trên mặt đất, thanh Hắc Long Kiếm kia rơi ngay trước mặt Thiên Lương.
Thiên Lương dùng tay khẽ chạm vào vết máu trên ngực áo, ánh mắt càng ngày càng câm trầm nhưng khi nhìn thấy Hắc Long Kiếm thì lại bắt đầu tỏa sáng.
Thiên Lương có ngu hơn nữa cũng phải biết Hắc Long Kiếm kia đặc biệt huống hồ hắn không có ngu.
Thanh Hắc Long Kiếm này chắc chắn là một thanh lợi khí.
Thông thường mà nói nhất lưu cao thủ kể cả cầm vũ khí cũng rất khó gây tổn thương trực tiếp cho tông sư cảnh giới tuy nhiên phải xem đấy là vũ khí gì.
Ví dụ một cái nhất lưu cao thủ cầm vũ khí bình thường không giống một cái nhất lưu cao thủ dùng Ỷ Thiên Kiếm.
Nếu Viên Tĩnh ở đây, trong tay nàng có Ỷ Thiên Kiếm đảm bảo một mình nàng có thể giết 4 cái Tông Sư của Thiên Ý Thành.
Đây là sức mạnh của thần binh.
Ở phía dưới thần binh liền gọi là lợi khí.
Hắc Long Kiếm tuyệt đối là lợi khí, Thiên Lương không biết vật liệu làm nên thanh kiếm này nhưng hắn biết độ sắc cùng sức sát thương của nó, nghĩ đến giá trị thanh kiếm này Thiên Lương hơi hơi mỉm cười.
Sau khi mỉm cười, Thiên Lương ánh mắt mang theo hàn khí, hắn nhìn thấy Đường Ngạo đang chậm rãi bò về phía mình, tay phải cố gắng lần mò, muốn một lần nữa nắm lại Hắc Long Kiếm, hắn còn không quên, hắn còn phải chém ra một kiếm.
“Kiếm... kiếm cuối.... kiếm cuối vì ngươi làm Tiếu Tâm khóc”.
Thiên Lương nhìn thấy Đường Ngạo cố gắng lết trên mặt đất, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, để rồi rút Hắc Long Kiếm, ném về phía Đường Ngạo.
Hắc Long Kiếm lúc này ở cách Đường Ngạo một đoạn rất gần... rất gần.
Đường Ngạo cắn răng, ánh mắt đỏ lên cố gắng muốn nắm lấy Hắc Long KIếm của mình nhưng cánh tay của hắn đột nhiên không cách nào di chuyển được nữa, Thiên Lương dùng chính Hắc Long Kiếm của Đường Ngạo đâm xuyên cánh tay của Đường Ngạo, găm nó xuống nền đất.
“Khặc khặc, ngươi muốn chém lão tử một kiếm nữa?, vậy lại đây lão tử đưa cổ cho ngươi chém?”.
Thiên Lương vón định dùng một chân dẫm lên đầu Đường Ngạo nhưng ngay khi chân hắn nhấc lên liền sững lại trên không trung, Thiên Lương cảm thấy có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn mình, một sát khí đáng sợ đang khóa chặt lấy thân hình hắn.
Thiên Lương khó khăn quay đầu lại, một chân cũng là rút về, sau đó trong mắt hắn hiện ra một thân ảnh.
Khi nhìn thân ảnh này, hắn không biết gọi đối phương là nam hay là nữ mới đúng, khuôn mặt kia... giống hệt một nữ nhân nhưng thân hình gầy gò cùng khí thế kia lại là cảu nam nhân.
Làn tóc trắng, mái tóc trắng tung bay trong gió, cả người nhuốm huyết, mùi huyết tinh nồng nặc theo gió bay xa bay xa.
Vô Song vẫn là đến rồi.
Vô Song nhìn Thiên Lương chỉ là cười cười, hắn cũng không nhìn Thiên Lương, ánh mắt hướng về phía Đường Dần.
“Hắn rất béo, ăn cũng rất nhiều nuôi hắn có chút tốn cơm tốn gạo nhưng hắn ít nhất cũng rất nghe lời, trong nhà bếp liền sai đâu làm đó, tay nghề nếu bếp vẫn là rất khá”.
Sau đó Vô Song tiếp tục chỉ chỉ về phía Đường Phong.
“Hắn rất yếu nhưng lại thích sính cường, lúc nào cũng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ hào hiệp, thằng ngốc này luôn luôn chọn canh gác cho mọi người ngủ, hắn lại thích ở ngoài trời lạnh giá”.
Cuối cùng, Vô Song nhìn về phía Đường Ngạo.
“Về phần hắn, từ đầu đến cuối đều gặp đen đủi nhưng hắn là một cái chỉ huy tốt, ít nhất hắn làm người khác yên tâm giao phó trách nhiệm”.
“Bọn họ, đều là đồng đội ta. Mày chết chắc rồi thật đấy không đùa đâu”.
Giọng nói của Vô Song trở nên rét lạnh ngập tràn sát khí, hắn lúc này vốn không còn là hắn nhưng hắn nào quan tâm?.
Đám người họ Đường này coi hắn là đội trưởng, liền là đồng đội của hắn.
Thân là đội trưởng, hắn có trách nhiệm bảo vệ bọn họ, nếu không bảo vệ được liền phải giúp... mấy cái thằng ngốc này yên tâm nhắm mắt.
Gió nổi lên, nguyệt hắc phong cao là lúc thích hợp nhất để giết người.
Châm vàng của Vô Song nhẹ xoay mũi nhọn quay về phía Thiên Lương, sau đó Vô Song động.
Tốc độ của Vô Song nhanh đến mức cả Thiên Lương cũng phải hiện lên một tia kinh dị cho dù chính hắn cũng là cao thủ tốc độ cùng cận chiến.
Thiên Lương kẻ này bên trong tông sư cảnh giới tốc độ xếp vào hàng không tệ tuy nhiên Vô Song lại khác.
Chỉ bằng độ mềm mại của thân thể bằng ưu thế Tiên Thiên Chí Âm Thể cùng với Kim Nhạn Công bản thân Vô Song đã đủ sánh ngang cùng tông sư cao thủ.
Lúc này không phải là Kim Nhạn Công đơn thuần mà còn có cả Quỳ Hoa Bảo Điển, là Quỷ Ảnh thân pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển.
Vô Song hiện nay cũng không mạnh mẽ như lúc giết chết Thiên Phủ bởi hắn không ở trong trạng thái nội lực đầy đủ, chính hắn muốn một lần nữa nhập vào cảnh giới huyền diệu kia, nhập vào người áo đỏ kia múa lên điệu múa mang tên Quỳ Hoa cũng là không làm nổi.
Cho dù là thế, Vô Song lại có thêm một thứ mà trước đây hắn không có, hắn cảm thấy tự tin, sau khi giết chết Thiên Phủ trong người Vô Song tràn ngập sự tự tin.
Hàn khí trên đỉnh đầu hắn bốc lên càng ngày càng nhiều thậm chí khói trắng hiện nay có thể bằng mắt thường nhìn thấy.
Trên đầu Vô Song nhè nhẹ xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, mang theo toàn bộ hàn khí nhè nhẹ xoay chuyển, chính vì vòng xoáy này nên Vô Song không ngại ngần gì Thiên Lương, ánh mắt hắn càng ngày càng sáng.
Hai tháng, hai tháng không ngừng đào móc tiềm lực bản thân, hai tháng không ngừng cường hóa cơ thể.
Ba ngày, ba ngày chính Vô Song cũng cảm thấy vài phần sợ hãi, trong ba ngày tại Vương Bản Sơn hắn bị đẩy lên cực hạn hai lần.
Một lần là trận chiến cùng Sư Văn Tiến.
Lần thứ hai là ngay lúc này.
Khó khăn tôi luyện con người, huyết hải luyện thành cường giả.
Âm Duy Mạch của Vô Song rốt cuộc đã thành công đột phá huyệt đạo thứ ba – Cực Tuyền Huyệt.
Đáng nói hơn là về Âm Duy Mạch, Âm Duy Mạch bản thân bao gồm 10 huyệt đạo.
Ba huyệt đạo đầu tiên là sơ kỳ, ba huyệt đạo tiếp theo là trung kỳ, lại thêm ba huyệt đạo nữa là hậu kỳ cuối cùng khi đả thông huyệt thứ 10 – Linh Đạo huyệt thì Âm Duy Mạch liền đại thành.
Vô Song đột phá hai huyệt đầu tiên chưa có gì.
Vô Song đột phá ba huyệt đầu tiên lại là một việc khác, hàn khí mạnh mẽ đả thông Cực Tuyền Huyệt, sau đó ba huyệt Thông Ly – Thanh Linh – Cực Tuyền kết nối với nhau, tạo thành một trận đồ nhỏ hình tam giác ngay trong thân thể Vô Song.
Âm Duy Mạch tiểu thành, tuyền thủy hiện, nội công chuyển thành hàn khí, hàn khí hóa tuyền thủy, sau đó bắt đầu phóng xuất hàn khí ra ngoài.
Chí âm hàn khí đi cùng Tiên Thiên Chí Âm Thể liền trở thành chân chính Tiên Thiên Chí Âm Hàn Khí.
Nếu Tiên Thiên Chí Âm Hàn Khí lúc trước chỉ có thể giới hạn trong cơ thể Vô Song hoặc từ chính cơ thể Vô Song qua tiếp xúc chạm vào đối phương thì nay Vô Song có thể để hàn khí ly thể.
Nội lực ly thể là đặc quyền của tông sư cao thủ nhưng Vô Song có thể làm được.
Hàn khí có thể thể hiểu là chí âm nội lực hóa thành, có thể nói Vô Song hiện nay đang ở một loại cảnh giới mới, gọi là ngụy tông sư.
Thứ gì tông sư cao thủ có thể làm được, hắn đều làm được nhưng hắn vẫn chỉ là nhất lưu cao thủ.
Đây chính là sự đáng sợ của Tiên Thiên Chí Âm Thể, Tiên Thiên Chí Âm Thể là một trong 5 loại thể chất bá đạo nhất thiên hạ, nó không phải chỉ để cho vui, không phải chỉ để giúp Vô Song tu luyện đơn thuần như vậy.
Tiên Thiên Chí Âm Thể hay Tiên Thiên Chí Dương Thể đều có thể giúp chủ nhân của nó nắm được tông sư thực lực ngay từ nhất lưu cao thủ.
Nếu Tiên Thiên Minh Tâm Thể của Trương Vô Kỵ gia tăng cho hắn tốc độ tu luyện kinh hãi thế tục thì Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song lại gia tăng trực tiếp chiến lực của chính bản thân hắn.
Giây phút này Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song mới trở về vị trí vốn có của nó, mới xứng với loại thể chất bá đạo trăm năm có một này.
.......
Nói thì chậm mà mọi việc cực nhanh, khi Vô Song lao tới Thiên Lương hắn vẫn là nhất lưu cao thủ.
Nhưng khi hai người giao thủ, thì Tiên Thiên Chí Âm Thể của hắn liền thật sự lộ ra, trên người Vô Song xuất hiện một lớp hàn khí lành lạnh căn bản không khác gì hộ thân cương khí của tông sư cường giả.
Nhìn thấy cảnh này Thiên Lương kinh hãi gần chết, hắn hoàn toàn không hiểu được tại sao Vô Song vài giây trước chỉ là nhất lưu cao thủ vài giây sau lại là tông sư cường giả ngang cấp với hắn?.
Lại thêm khí lạnh bám vào người, cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Nắm chặt nắm tay, song thủ thành quyền, hộ thân cương khí của hắn cũng xuất hiện, Thiên Lương cùng Vô Song lập tức lao vào cận thân chiến đấu.
Vô Song hiện nay thật sự muốn bật cười, loại chiến đấu này quá thoải mái, phi thường thoải mái, lúc trước không có hộ thể cương khí khi chiến đấu hắn chỉ biết tránh né đặc biệt là đấu với cường giả luyện thể.
Bây giờ thì lại khác, hắn dám dùng tay không quyền đấu quyền với ‘tay gấu’ của Thiên Lương.
Hộ thân cương khí giống một lớp giáp ngoài bảo vệ cơ thể chủ nhân của nó vậy, loại giáp này có thể ngăn cản đao kiếm công kích, có thể cường hóa sức mạnh thân thể của chủ nhân thậm chí tăng cường lực sát thương.
Chỉ có duy nhất một yếu điểm là nó dùng nội lực quy đổi thành.
Vô Song hiện nay là ngụy tông sư cao thủ chứ không phải tông sư cao thủ, may mắn nhờ vào Quy Tức Công của Mục Nhân Thanh mới có thể vừa chiến đấu vừa hồi phục nội lực nhưng căn bản vẫn là không đủ.
Hộ thân cương khí đến cả tông sư hàng thật giá thật còn không dám sử dụng liên tiếp thì sao Vô Song có thể.
Bất kể là hạn lượng nội lực trong đan điền hay tốc độ hồi phục nội lực của Vô Song đều kém hơn Thiên Lương một mảng lớn, đánh tiếp người thua thiệt tất nhiên là Vô Song.
Về phía Thiên Lương hiện nay hắn cũng ăn không ít khổ, mỗi lần va chạm cùng Vô Song hắn lại thấy thân thể mình run lên sau đó bản thân lại phải bỏ ra một phần nội lực đi loại trừ hàn khí chạy dọc cơ thể, phải nói là phi thường uất ức.
Vô Song thua xa Thiên Lương về hạn lượng nội lực cùng tốc độ hồi phục nội lực nhưng chất lượng thì Thiên Lương so không nổi.
Nếu Tiên Thiên Chí Âm Hàn Khí mà còn thua nội lực bình thường của Thiên Lương thì đã chẳng ai mất công mất sức đi thông mạch làm gì, tu luyện thuần nội lực chẳng phải đỡ mệt hơn?.
Hai người đều là hai cường giả thiên về tốc độ, khi vận toàn bộ tốc độ lên chiến đấu chỉ thấy từng đạo từng đạo tàn ảnh, cả hai người hiện nay thật sự đều muốn giải quyết nhanh cuộc chiến này, trong lòng hai người đều tương đối lo lắng cho đồng đội nơi phương xa.
...........
Thiên Lương thân là sát thủ của Thiên Ý Thành hắn căn bản không thể không có võ kỹ của riêng mình.
Đây là điểm đặc biệt nhất của Thiên Ý Thành, bên trong Thiên Ý Thành có rất nhiều bí kíp võ lâm trong thiên hạ, phần lấy từ chính xác chết của mục tiêu sau đó nộp vào trong khố phòng, phần thì lại do cao thủ trong chính Thiên Ý Thành để lại...
Thiên Ý Thành võ công rất nhiều nhưng phải dùng cống hiến để đổi, đây là giá trị lớn nhất của điểm cống hiến.
Thiên Lương ở trong Thiên Ý Thành 8 năm, năm hắn vào đây là 17 tuổi, năm nay hắn cũng đã 25 tuổi.
8 năm ở trong Thiên Ý Thành đủ để hắn đổi được bộ bộ võ công cực kỳ lợi hại, đây là vì hắn... tiết kiệm.
8 năm tích góp của hắn ở Thiên Ý Thành giúp hắn thành công đoạt được Triền Ti Bát Trảo.
Thiên Lương từ trước đến nay quen dùng quyền giải quyết đối phương, chiến lực của hắn thật ra không cao nhưng thiên về tốc độ giỏi truy tung cùng phản truy tung nên được rất nhiều đội ngũ sát thủ mời chào vì vậy cho dù tư chất cùng chiến lực không phải là nhất tuyệt thì Thiên Lương sau 8 năm tích góp cũng thành công đoạt được Triền Ti Bát Trảo.
Điều duy nhất đáng tiếc là, hắn mới nắm được bộ võ kỹ này chưa đầy 3 tháng, 3 tháng không ngừng luyện tập cũng chỉ giúp hắn đạt được tiểu thành cảnh giới.
Tiểu thành cảnh giới căn bản không phát huy được hết cái tên Triền Ti Bát Trảo vì vậy Thiên Lương liền giữ lại Triền Ti Bát Trảo cho chính bản thân mình làm át chủ bài.
Lúc này át chủ bài của hắn rốt cuộc cũng phải dùng.
Chỉ thấy hai tay gấu của hắn vậy mà rời tay, hai bàn tay duỗi thẳng ra lộ rõ những ngón tay dài cùng móng tay nhọn hoắt.
Năm ngón tay cùng nhau cong lại, cổ tay lật ngửa, Thiên Lương cười lạnh.
“Chết”.
“Triền Ti Bát Trảo – Triền Ti Phong Vân”.
Hai cánh tay của hắn lập tức hoa lên, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Vô Song, hai cánh tay của Thiên Lương như biến thành vô số tàn ảnh.
Vô Song biến sắc muốn lùi lại nhưng vẫn là không kịp, hai cánh tay của Thiên Lương nắm chặt vào hai bả vai Vô Song, sau đó vận sức.
Vô Song chỉ cảm thấy có một loại cự lực kinh khủng khiếp muốn xé đôi thân thể hắn ra vậy.
Từ hai bả vai của Vô Song kéo một mạch xuống cổ tay hắn, chỉ nghe từng âm thanh răng rắc vang lên, cực kỳ ghê người.
Thiên Lương cười dữ tợn, hai cánh tay rất nhanh thu về, đồng thời một trảo đánh ra muốn đập nát đầu Vô Song.
“Triền Ti Bát Trảo – Triền Ti Phong Lôi Phá”
Một trảo đánh thẳng vào mặt Vô Song, trong suy nghĩ của Thiên Lương, hắn dù không giết nổi Vô Song thì cũng có thể làm Vô Song trọng thương nhưng việc tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hắn, cũng nằm ngoài kiến thức của hắn.
Chỉ thấy cánh tay của Vô Song rõ ràng đã phải gãy nát mà lại có thể cử động, tốc độ thậm chí còn cực nhanh.
Vô Song dùng bàn tay ấn thẳng vào cánh tay của Thiên Lương, sau đó hắn chỉ cảm thấy một loại năng lực kỳ dị đẩy cánh tay của chính mình xuống thấp hơn đồng thời cổ tay của hắn chính thức bị Vô Song nắm lấy.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Điệp Vũ”.
Dùng Điệp Vũ tạo xung lực đè lên cánh tay Thiên Lương, sau đó tay kia của Vô Song nắm lấy châm vàng bắn ra.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Phi Bộc”.
Phi Bộc là sát chiêu mạnh nhất trong Quỳ Hoa Bảo Điển, cây châm vàng lập tức bắn vào bả vai của Thiên Lương, xuyên thủng vai bên trái của hắn.
Thật ra Vô Song cũng rất muốn xuyên thủng cổ họng Thiên Lương, nếu làm được liền dễ hơn rất nhiều tuy nhiên cũng có tỷ lệ rất lớn Thiên Lương tránh được.
Bả vai thì khác, vì Vô Song đang nắm lấy cổ tay phải của Thiên Lương, dẫn tới vai trái của hắn gần như bị đình trụ, một chiêu này hắn tránh không được. Vô Song phần nào đó cũng là cao thủ dùng tay là chính, hắn tất nhiên biết bả vai là nơi phát lực của cánh tay, bả vai bị thương liền nghiêm trọng vô cùng, ít nhất ảnh hưởng đến cánh tay quá nhiều.
Tiếp theo thân hình Vô Song lóe lên, mượn Kim Nhạn Công hắn ấn một tay lên vai Thiên Lương cả người lộn ngược ra phía sau.
Lướt hai vòng trên không trung, Vô Song rơi xuống ngay bên cạnh Đường Ngạo.
Gió lạnh hiu hiu thổi.
Thiên Lương một tay ôm vai, ánh mắt không thể tin được nhìn Vô Song.
“Vì?... vì cái gì?, cánh tay của ngươi phải bị phế rồi mới đúng”.
vô Song cũng không trả lời Thiên Lương, chỉ thấy hai cánh tay của hắn rung lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thiên Lương, cánh tay Vô Song vậy mà hơi hơi dài ra, nhìn như quái vật vậy.
Thiên Lương nhìn thấy động tác này của Vô Song, tuyệt đối hiểu ra câu trả lời.
“Súc... súc cốt công?”.
Một chiêu kia của Triền Ti Bát Trảo cực kỳ đáng sợ, mượn lực bên ngoài đả thương phần xương bên trong, tuy nhiên Vô Song lại có súc cốt công, hắn có thể thay đổi vị trí của xương trên cơ thể, dẫn đến một chiêu đầu tiên phế đi hai cánh tay của Vô Song... không cách nào toàn bộ chính xác.
Tiếng ‘răng rắc ‘ kia chính là âm thanh xương của chính Vô Song di chuyển.
Vô Song chỉ mỉm cười, rút Hắc Long Kiếm trên mặt đất ra.
“Còn hai chém, một chém của Tiếu Tâm, một chém của Đường Ngạo”.
Nắm lấy Hắc Long Kiếm, Vô Song lao về phía Thiên Lương.
Thiên Lương run rẩy nâng một tay lên đỡ tuy nhiên khi Vô Song cầm Hắc Long Kiếm khác với Đường Ngạo cầm Hắc Long Kiếm nhiều lắm, chỉ thấy cổ tay Vô Song rung lên, hắn dĩ nhiên bắn ra kiếm khí.
“Nga Mi Kiếm Pháp – Phiêu Tuyết Xuyên Vân Kiếm”.
Không chỉ còn là kiếm khí ly thể, đây là hàn băng kiếm khí.
Kiếm khí của Vô Song từ bàn tay xuyên thẳng qua đến bả vai của Thiên Lương.
Chỉ thấy Thiên Lương hét thảm một tiếng, mắt trợn ngược lên, hai tay buông thõng.
Vô Song sau đó dẫm một chân xuống đất, cả người nhảy lên rồi Hắc Long Kiếm khẽ vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
“Nga Mi Kiếm Pháp – Hồi Phong Phất Liễu Kiếm”.
Gió lạnh nhẹ thổi, đầu người bay lên, huyết bắn tung tóe.
Dưới ánh trăng, một đóa quỳ hoa đỏ rực tiếp tục được vẽ lên.
Tông sư cao thủ thứ hai chết trong tay Vô Song.
.........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...