Phong Nhất Trận cùng Đường Vô Lệ đều là thiên tài bất quá ở phương nam này so về danh khí Phong Nhất Trận thua kém Đường Vô Lệ nhiều, đây cũng không phải là do Phong Nhất Trận võ công không bằng mà vì Đại Đao Môn rõ ràng không bằng Đường Môn, lại thêm Phong Nhất Trận bản thân rất ít đi ra ngoài giang hồ khiêu chiến các thiên tài cùng thế hệ.
Nếu phải chọn, Phong Nhất Trận vẫn muốn chọn đi vào thanh lâu khiêu chiến nữ nhân xinh đẹp, đối với hắn cái gọi là giang hồ, đơn giản có cũng được mà không có cũng được. Hắn chỉ quan tâm mỹ nữ.
Chiến đấu dành danh hiệu võ lâm, Phong Nhất Trận chưa chắc đã quan tâm nhưng chiến đấu dành mỹ nữ, Phong Nhất Trận bản thân nhất định phải thử.
Vô Song cũng không rõ hai người này ở bên ngoài có va chạm gì với nhau hay không, nhưng một khi vừa đối mặt không khí liền trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, trong mắt hai người này căn bản không ai ưa ai.
Đường Vô Lệ cho Vô Song cảm giác giống một đầu độc xà băng lãnh, chỉ cần có cơ hội liền sẽ giết chết đối phương.
Phong Nhất Trận lại như một cơn gió thích ngao du khắp chân trời góc biển nhưng gió... hoàn toàn có thể trở thành bão tố, hủy diệt đi tất cả.
Từ con mắt của Vô Song mà xem trận chiến này cực kỳ thú vị bất quá Đường Vô Lệ có lẽ sẽ thua, Đường Vô Lệ không có Khổng Tước Vỹ liền rất khó có thể trở thành đối thủ của Phong Nhất Trận.
Khổng Tước Vỹ chính là át chủ bài của Đường Vô Lệ cũng là cơ quan khí mạnh nhất mà hắn mang theo, nhờ vào Khổng Tước Vỹ bản thân Đường Vô Lệ có đánh cùng Hồ Phỉ một trận thậm chí còn thắng, lúc này mất đi Khổng Tước Vỹ đối với Đường Vô Lệ là một thiệt thòi không nhỏ.
Không chỉ có Vô Song nhìn thấy điểm này, kỳ lạ là Phong Nhất Trận cũng nhíu nhíu lông mày quan sát Đường Vô Lệ.
“Đường gia con thứ Không Tước Vỹ gì gì đó của ngươi đâu rồi?”.
Đường Vô Lệ ánh mắt lóe lên hàn quang bất quá cũng không dối gạt gì Phong Nhất Trận.
“Bị hủy rồi, bất quá bản công tử không cần Khổng Tước Vỹ cũng có thể đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ”.
Nghe đến đây Phong Nhất Trận bật cười, hắn cười rất lớn cũng rất sảng khoái.
“Bằng vào Khổng Tước Vỹ ta đúng là còn kiêng kỵ ngươi vài phần, bất quá không có Khổng Tước Vỹ thì.... “.
Phong Nhất Trận vừa dứt lời đột nhiên biến sắc, không chỉ Phong Nhất Trận mà có lẽ toàn bộ người tại thí luyện lần này tất nhiên bao hồm Vô Song cũng biến sắc.
Nơi xa xa có một cột pháo hoa bắn lên không trung, giống như một đám mây màu đỏ nổ tung ra vậy.
Không mấy ai rõ đám mây màu đỏ nổ tung kia nghĩa là gì nhưng từ bất cứ vị trí nào trong Vương Bản Sơn đều có thể nhìn thấy cột khói đỏ này. Đều có thể nhìn ra cột khói đỏ này xuất phát từ phương hướng Thiên Ý Thành.
Nhìn vào cột khói kia, lại liên tưởng đến Thiên Ý Thành, tất cả mọi người sắc mặt liền nhíu lại bởi vì không cần nói ai cũng biết, Tu La Môn mở ra rồi.
Về lý mà nói phải đến giữa trưa ngày thứ ba thì Tu La Môn mới mở ra, rõ ràng đây là sáng sớm vậy mà Tu La Môn đã bắt đầu?.
Nhìn vào cột khói kia, cũng không ai dám đi kiểm tra xem rốt cuộc Tu La Môn thật sự mở ra hay chưa, vấn đề quan trọng nhất hiện nay liền là tránh đi tu la kiếp.
Tu La Môn mở ra liền đồng nghĩa với việc đối mặt cùng hoàng cấp sát thủ của Thiên Ý Thành, đương nhiên cái gọi là hoàng cấp sát thủ đối với Vô Song mà nói là không đủ lo, tiền đề là bọn họ chỉ có thực lực nhất lưu cao thủ.
Vô Song không rõ mọi năm thế nào, trước đây hắn còn chưa bao giờ nghe đến Thiên Ý Thành cũng chẳng thể tưởng tượng ra Tu La Kiếp như thế nào nhưng chỉ cần lần đầu nhắc đến Tu La Kiếp, Vô Song liền cảm thấy trong lòng có một tia áp lực.
Với người tin vào cảm giác như Vô Song mà nói, Tu La Kiếp chắc chắn rất đáng sợ.
Cột khói đỏ mở ra, Vô Sông căn bản cũng không nghĩ nhiều, hắn lập tức lấy ra một cái ống tròn trong tay, rồi mở ra.
Đây là pháo hiệu, là pháo hiệu chân chính.
Vô Song cùng Hồ Phỉ chia làm Giáp cùng Ất hai đội, mỗi đội liền mang theo một cây pháo hiệu này, pháo hiệu một khi đã mở ra chỉ cần nhìn thấy liền lập tức tập hợp, bất kể việc gì xảy ra.
Sau khi phóng ra ám hiệu, Vô Song trong tay nắm lấy một thanh chủy thủ, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong mắt hắn hiện ra một tia sát khí, sau đó cả người hắn như biến đổi thành một con người khác.
Bình thường với bất cứ đội ngũ nào thì việc để lộ vị trí là tối kỵ bất quá với đám người Vô Song thì không, bọn họ hiện nay quá mạnh ít nhất nếu tất cả các đội ngũ khác không liên thủ lại thì chỉ sợ đội ngũ Vô Song là mạnh nhất.
Việc bắn pháo hiệu đương nhiên cũng không sợ sát thủ Thiên Ý Thành nhìn thấy, bọn họ ở quá xa lại thêm với tốc độ của bọn họ căn bản sẽ không đến kịp nơi Vô Song bắn pháo hiệu, đến rồi cũng chỉ sợ đội ngũ của Vô Song hiện nay đã cao chạy xa bay.
Kinh thiên sát khí xuất hiện, khóa chặt lấy Phong Nhất Trận.
Phong Nhất Trận nửa phút trước còn đang cười cười nói nói, nửa phút sau khuôn mặt liền hiện ra một tia sợ hãi.
Không phải vì Tu La Môn mở ra mà liền vì... hắn bị sát khí của Vô Song khóa chặt.
Như không biết bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi khác nhìn thấy sát khí của Vô Song, đều sẽ biến sắc.
Sát khí của hắn quá dày đặc, không rõ Vô Song phải giết bao nhiêu người mới có sát khí đáng sợ như vậy?.
Cho dù là Đường Vô Lệ xuất thân từ gia tộc sát thủ khi nhìn thấy Vô Song lúc này trái tim cũng nhảy lên một nhịp.
Vô Song còn quá nhỏ nhưng sát khí chỉ sợ sát thủ chân chính của Đường Môn cũng chưa chắc đã bằng.
Vô Song tất nhiên sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì, chỉ là với Đường Vô Lệ gật đầu.
“Vô Lệ, giải quyết nhanh chút, hết thời gian rồi”.
Nói xong, Vô Song lao thẳng về phía Phong Nhất Trận.
Hắn vốn muốn xem Phong Nhất Trận thực lực ra sao, cũng muốn tham ngộ lực lượng kỳ lạ kia của đối phương chỉ là thời gian không cho phép.
Phong Nhất Trận mạnh hơn nữa cũng không mạnh bằng Hồ Phỉ.
Về phần lực lượng kia đến từ Đại Đao Môn võ công, thiên hạ này không phải chỉ có một mình Phong Nhất Trận học được, hắn sống hay chết nào phải việc Vô Song quan tâm?.
Vô Song tiến lên, Đường Vô Lệ cũng không thể không tiến lên, lấy hai người tốc độ mà nói căn bản đồng đội của Phong Nhất Trận không kịp lao tới vì hắn giải nguy.
Phong Nhất Trận lập tức biến sắc, hắn vốn muốn xoay đao ra đón đỡ nhưng biết đón đỡ thế nào?.
Hắn đang đứng giữa hai cái cường giả cùng thế hệ, hơn nữa lại là hai cái cường giả am hiểu dùng ám khí, đây chính là tử lộ.
Thay vì đón đỡ Phong Nhất Trận lựa chọn cả người nhảy ngược về phía sau, đồng thời hai tay nắm lại dùng toàn lực chém ra một đao.
“Vô Cực Đao Pháp – Vô Cực Huyền Thiên Trảm”.
Đao khí mang theo chí cương lực lượng, đồng thời một đao này vẫn là loại lực lượng kia, uy lực chưa hẳn là mạnh mẽ nhưng thắng ở một chữ ‘nặng’.
Đao này là nhắm vào Đường Vô Lệ.
Đường Vô Lệ sắc mặt khẽ biến, hai thủ sáo ở tay cong lại, vận lên nội công toàn thân sau đó đỡ lấy một chiêu này, cả người bị đánh bật ra ngoài hơn 10 bước mới có thể ổn định thân hình.
Tất nhiên lý do Đường Vô Lệ dám cứng đối cứng một chiêu này rất đơn giản, hắn không tin Phong Nhất Trận có thể thừa lực mà đuổi theo tấn công tiếp bởi Vô Song đã áp sát Phong Nhất Trận.
Chủy thủ trong tay, Vô Song đâm thẳng về phía Cổ Phong Nhất Trận mang theo kinh người sát khí.
Phong Nhất Trận cơ hồ vừa chém ra một đao toàn lực, cũng không có cách nào tiếp tục vận sức quá mạnh chỉ có thể vận lực cánh tay vung đao lên chém về phía Vô Song.
Độ dài của đao tất nhiên vượt xa chùy thủ, Phong Nhất Trận vốn muốn nhờ một chiêu này kéo dài khoảng cách với Vô Song, tuy nhiên hắn không ngờ lại chỉ chém phải tàn ảnh của Vô Song, một đao uy mãnh dễ dàng xuyên qua cơ thể Vô Song nhưng không có máu bắn tới.
Vô Song quá nhanh, nhanh đến mức làm Phong Nhất Trận không thể tin nổi, giây phút Phong Nhất Trận mượn toàn bộ sức mạnh cơ bắp ra chém một đao kia, Vô Song liền ném chủy thủ lên trời sau đó cả người lướt dưới mặt đất, nửa thân thể gập ngược lại phía sau.
Một động tác phi thường khó đặc biệt là lao đi với tốc độ cao nhưng ai bảo Vô Song là Tiên Thiên Chí Âm Thể đây?, những động tác yêu cầu độ dẻo kinh người thế này với Vô Song mà nói... căn bản không tính là cái gì to tát.
Lướt qua phạm vi tấn công của Phong Nhất Trận, Vô Song đưa cánh trắng ngần lên vừa vặn nắm lấy chủy thủ, sau đó một tay nắm lấy áo ngực Phong Nhất Trận, một tay đâm xuống.
Hắn nắm lấy áo của đối phương chính là vì không cho Phong Nhất Trận né, về phần một dao đâm xuống, mục tiêu là bả vai đối phương.
Phong Nhất Trận vốn dùng đại đao, mà đại đao là binh khí cực kỳ tốn sức, chỉ cần phế đi một bên bả vai, Phong Nhất Trận liền không nhấc nổi đao.
Động tác của Vô Song quá nhanh, quá thành thục, đến mức Phong Nhất Trận ngây ra như phỗng, hắn hiện nay không có bất cứ thứ gì để phòng thủ, một chiêu kia đâm xuống hắn liền thật sự xong.
Điều làm cả Vô Song lẫn Phong Nhất Trận không ngờ là có một cây phi tiêu tốc độ còn nhanh hơn cả Vô Song bắn tới, vừa vặn bay đúng vào mũi dao của Vô Song, lực ám khí mạnh đến mức làm cổ tay Vô Song run lên, đồng thời cũng thành công làm Vô Song chậm đi một nhịp.
Thừa dịp này, cho dù Phong Nhất Trận không hiểu gì hắn cũng dùng hết sức toàn thân, tay phải nắm thành quyền tung ra.
Vô Song nào để mình dính đòn, một chân rất nhanh duỗi ra đạp thẳng vào ngực Phong Nhất Trận sau đó cả hai đều bay ngược ra ngoài.
Hai người cùng bị hất ra, đồng thời cùng nhìn Đường Vô Lệ, ánh mắt cả hai đều nghi hoặc vô cùng.
Phong Nhất Trận không có nói gì chỉ là sống lưng hắn ướt đẫm, về phần Vô Song cũng là im lặng, hắn đợi lời giải thích đến từ Đường Vô Lệ.
Mũi phi tiêu cứu mạng kia đúng là Đường Vô Lệ ném ra.
Chỉ thấy Đường Vô Lệ lại gần Vô Song, thì thầm to nhỏ với hắn. Qua từng câu từng chữ chuyển đến, ánh mắt Vô Song liền hơi hơi sáng lên.
Đường Vô Lệ suy nghĩ, cũng là không tệ.
.........
Cùng lúc này ở Thiên Ý Thành, là một khung cảnh rất đáng sợ, ít nhất với tất cả các thí sinh xuất hiện trong cuộc thi này.
Chín vị trưởng lão bản thân được phái ra ba mươi sáu tên Hoàng Câp Sát Thủ.
Sẽ không có gì để nói nếu không phải việc Hoàng Cấp Sát Thủ năm nay cực kỳ làm người ta sợ hãi.
Vốn dĩ Hoàng Cấp chỉ là nhất lưu cao thủ, đến Huyền Cấp sẽ là Tông Sư cảnh giới nhưng ở Thiên Ý Thành đại môn hiện nay, trong số ba mươi sáu Hoàng Cấp có đến mười sáu người là Tông Sư cảnh, chiếm gần một nửa số sát thủ tham gia truy sát các thí sinh.
Mười sáu tông sư là khái niệm gì?, nói trắng ra lần này Thiên Ý Thành xuất ra lực lượng ngang ngửa với Thiên Địa Hội, đây tuyệt đối là dùng boom nguyên tử giết gà.
Một tông sư đã là tồn tại vượt quá sức với nhất lưu cao thủ, vậy mà có đến mười sáu cái tông sư?.
Tông sư không phải là rau cải trắng, mỗi vị trưởng lão của Thiên Ý Thành cũng chỉ có 4 cái tông sư làm thủ hạ mà thôi, từ trên xuống dưới toàn nghiệp trăm năm của Thiên Ý Thành chỉ có khoảng 50 vị tông sư cường giả mà thôi, số lượng tông sư có mặt ở đây phải nói là nhiều đến vô lý trừ khi... có thế lực khác nhúng tay.
Đối mặt với mười sáu vị tông sư đứng ở đây, tạo thành một loại vô hình áp lực với tất cả những người xung quanh, thậm chí hai mươi cái hoàng cấp sát thủ lúc này chỉ dám ở phía sau, trong ánh mắt ngoại trừ kinh hãi cũng chỉ có kinh hãi, bọn họ không hiểu rốt cuộc là việc gì xảy ra để Tu La Môn năm nay đáng sợ như thế?.
Phải biết nắm giữ hắc lệnh đều sẽ là người có thế lực, không quá mạnh mẽ nhưng cũng sẽ không quá yếu, khi mà toàn bộ những thế lực đơn lẻ này tập hợp lại thì cho dù Thiên Ý Thành cũng ăn không tiêu.
Mọi năm Tu La Môn chỉ là dùng để nói cho vui cùng lắm chém giết vài tiểu tử xui xẻo về phần ‘siêu phàm cấp thiên tài ‘ gần như rất ít khi bị đụng đến mà cho dù có đụng đến cũng chỉ là so đấu qua lại cùng lắm bị thương chứ tuyệt không có nhân mạng.
Vậy mà nhìn đội ngũ này mà xem, bọn họ toàn bộ đều đằng đằng sát khí, chẳng nhẽ tính huyết tẩy toàn bộ thí luyện năm nay một lần?.
Quan trọng hơn là, trong tay đám người này đều cầm theo vài tờ giấy cuộn lại, cũng không biết trong tờ giấy ghi thông tin gì nhưng nhìn từ độ lớn của mấy tờ giấy này mà xem, 8-9 phần là vẽ lại chân dung.
........
Bên trong Thiên Ý Thành tồn tại một tòa tửu lâu gọi là Tửu Tiên Ý.
Tửu Tiên Ý phân ra 4 tầng, tầng thứ 4 thường xuyên đóng lại về phần 3 tầng đầu muốn vào liền bỏ ra điểm cống hiến.
Ví dụ tầng 1 bỏ ra 100 cống hiến, tầng 2 liền là 200, về phần tầng 3 là 400 cống hiến.
Bên trong Tửu Tiên Ý tầng 3 lúc này có một nam tử áo vàng đang chậm rãi uống trà, khuôn mặt hắn có vài phần ngây thơ chất phát thậm chí là hiền lành.
Nhìn hắn không giống một người trong Thiên Ý Thành, giống một cái thiếu niên hư nhược quanh năm suốt tháng bị bệnh hơn.
Tuy nhiên tại tầng thứ ba của Tửu Tiên Ý không có ai dám ngồi gần hắn, thậm chí nếu tinh mắt có thể để ý rất nhiều ánh mắt tập trung vào nhất cử nhất động của người này.
Phía dưới lầu các một âm thanh bước chân tương đối dồn dập vang lên, bên trong Tửu Tiên Ý xuất hiện một cái nữ nhân.
Nàng mặc một bộ áo khoác ngoài làm bằng lông chồn bên dưới liền là quần bó dài màu đen, cũng vì cái quần dài này bó sát chân dẫn tới đôi chân hoàn mỹ toàn bộ được thể hiện ra bên ngoài, không biết có bao nhiêu nam nhân chết mê chết mệt với đôi chân của nàng.
Nàng vừa lên lầu các ánh mắt liền nhìn thẳng về phía thanh niên hư nhược kìa, rồi rất nhanh đi tới.
Bàn này vốn chỉ có thanh niên hư nhược nhưng thêm nàng vào liền là hai người.
“Đường Quan Nam, biết tin gì chưa?”.
Nam nhân hư nhược này họ Đường tên Quan Nam, là Đường Môn thế hệ này đệ nhất thiên tài cũng là người có cơ hội ngồi vào vị trí cao thủ nhất của Đường Môn.
Tại Thiên Ý Thành có một bảng gọi là Huyết Sát Bảng.
Huyết Sát Bảng tổng cộng có bốn tấm lần lượt phân chia thành Thiên – Địa – Huyền – Hoàng bốn bảng.
Cái tên của Đường Quan Nam xếp thứ 11 tại Huyền Bảng.
Quan trọng là hắn năm nay với 18 tuổi.
Đối mặt với thiếu nữ kia hỏi, Đường Quan Nam nhẹ mỉm cười, giọng nói có chút hiền lành xen lẫn rụt rè.
“Hoắc cô nương?, Quan Nam thật sự không rõ có việc gì?, vẫn là mong Hoắc cô nương giải thích kỹ hơn một chút”.
Nữ nhân họ Hoắc nghe vậy mắt đẹp nhẹ chớp động, nàng căn bản không tin Đường Quan Nam không biết việc gì đang diễn ra bất quá nàng đúng là vẫn lên tiếng.
“Ngươi thật sự không biết?, đệ đệ ngươi Đường Vô Lệ cũng tham gia thí luyện lần này nha”.
Đường Quan Nam nâng lên hai bên vai mình, tỏ ý không quan tâm.
“Hoắc cô nương, cái này với Quan Nam có ảnh hưởng gì đâu?, đệ đệ của ta thiên tư rất khá hắn muốn vượt qua kỳ khảo hạch này dễ dàng vô cùng “.
Nữ nhân kia nhíu nhíu mày nhìn Đường Quan Nam sau đó thở ra một hơi.
“Nhưng mà ngươi không thấy tại Tây Môn đang có cái gì sao?, Tu La Môn lần này vậy mà phái tới 16 tông sư cường giả ra, là 16 tông sư cường giả nha, chính ta cũng có vài phần sợ hãi, chỉ sợ đệ đệ ngươi lần này đi đời nhà ma”.
Họ Hoắc nữ nhân cũng là một tông sư cảnh cao thủ nhưng nàng năm nay đã 22 tuổi, so với Đường Quan Nam lớn hơn 4 tuổi bất quá hai người vẫn miễn cưỡng được coi là cùng thế hệ thiên tài.
Một điều nữa là, nữ nhân này cũng rất mạnh, nàng xếp thứ nhất trong Hoàng Bảng.
Cho dù thua xa Đường Quan Nam nhưng vẫn được coi là thiên tài khó gặp.
Đường Quan Nam nghe thấy thông tin này, vẫn là không hề đổi sắc, hắn vẫn chậm rãi nhấp tách trà dở dang.
“Vậy liền phải xem bản lĩnh cùng vận khí của đệ đệ rồi, vẫn là cảm ơn Hoắc cô nương đến báo tin, Quan Nam vạn vạn cảm ơn đi”.
Nữ nhân kia nhìn thấy khuôn mặt của Đường Quan Nam mà hít một hơi lãnh khí, ánh mắt của Đường Quan Nam không có một chút tình cảm, không có một chút cảm xúc, cái ánh mắt kia chính là ánh mắt coi thường thiên hạ nhân sinh.
Trong mắt hắn Đường Vô Lệ căn bản không phải là đệ đệ mình, chỉ như con chó con mèo chạy qua đường mà thôi.
Có một điều phải nói thêm, mỗi vị trưởng lão đều được lựa chọn 3 cái truyền nhân, được coi là hạch tâm đệ tử của Thiên Ý thành.
Nữ nhân họ Hoắc là đệ tử chân truyền của Cơ trưởng lão, vì vậy nàng có thể nắm được tình hình của Huyền Vũ Môn hiện nay.
Đường Quan Nam lại khác, hắn là chân truyền đệ tử của Độc trưởng lão, hắn căn bản không biết chút thông tin nào cả, vậy mà nghe xong vẫn không có một chút chút cảm xúc nào.
Nếu Đường Vô Lệ giống một con rắn độc thì Đường Quan Nam lại càng so với hắn giống rắn độc hơn, gấp mười lần trăm lần.
So với Đường Vô Lệ chỉ cố học theo cái vẻ bên ngoài kia, Đường Quan Nam độc từ trong ra ngoài, độc tận tâm hồn.
Đây là phương nam đệ nhất thiên tài.
.........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...