Trên chiến trường vốn không phải nơi chính nhân quân tử có thể sống, nơi đây chỉ có sống cùng chết, ngoại trừ sống chết ra tất cả những thứ khác đều bị đặt ở phía sau.
Với binh sỹ bên dưới là sống là chết, với những đại tướng lĩnh binh thì lại là thắng cùng thua.
Đại tướng lĩnh binh trên sa trường chỉ quan tâm thắng cùng thua, ở đây không có chỗ cho những loại tình cảm khác, cái gì quân tử, cái gì tiểu nhân?, tất cả đều không quan trọng.
Xà Vương là người hiểu rõ nhất việc này, đối với hành động của bên triều đình, ánh mắt Xà Vương hoàn toàn bình thản, cứ như phía dưới kia không phải là người của hắn, cứ như hắn đang chứng kiến hai cái hình rơm bị áp tải vậy.
Trần Cận Nam rất mạnh, hắn cũng rất hào hiệp nghĩa khí, người như Trần Cận Nam liền là chính nhân quân tử, là đại anh hùng. Tuy nhiên Trần Cận Nam không hợp dùng binh, hắn quá ngay thẳng.
Cứng quá thì dễ gãy, ở nơi mỗi quyết định đều đánh đổi bằng sinh mạng hàng chục, hàng trăm người thậm chí là hàng vạn người không có chỗ cho cảm xúc chi phối, cũng chẳng có chỗ cho những hành động nông nổi.
Nếu Thiên Địa Hội bắt được đai quan triều đình, liệu Thiên Địa Hội trên dưới có dám vỗ ngực, bọn họ không làm gì vị đại quan kia hay không?.
Đối với kẻ thù, không cần khoan nhượng, khoan nhượng cùng kẻ thù là tàn nhẫn với đồng minh, đây là đạo làm tướng.
Ở trên núi cao, dưới ánh mắt trời chói chang, rốt cuộc Xà Vương cũng lên tiếng.
“Cận Nam, mở to mắt ra mà nhìn một chút, bên dưới là Huyết Chích Tử”.
“Huyết Chích Tử phân chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn loại trận hình tổ đội, ở bên dưới là Huyền Đội”.
“Một Huyền Đội sẽ có quân số cố định là 15 người, bên dưới có tổng cộng 180 người liền là 12 tổ đội. Trên dưới Huyết Chích Đoàn chỉ có vàn vẹn 17 Huyền Đội mà thôi, điều này nói lên 7 phần Huyền Đội của Huyết Chích Đoàn đã xuất ra, nói cách khác đây là một hành động làm Huyết Chích Đoàn tất tay, điều này đồng nghĩa với chắc chắn bên trong có Địa Đội áp trục, quan trọng hơn để có thể dẫn đầu một chiến dịch này, chỉ sợ Thiên Đội cũng tham dự, cho dù không phải là Thiên Đội thì cũng là Ngũ Tuyệt cấp nhân vật dẫn đội “.
“Việc thứ hai người phải nhìn thấy, là trận hình, là khoảng cách”.
“Phí dưới sơn đạo giống một đầu đại xà đang tiến về phía trước, 180 tên Huyết Chích Đoàn cao thủ bước đi rất chậm, bởi bọn chúng bắt buộc phải giữ cái gọi là khoảng cách lý tưởng, trên chiến trường kẻ mạnh là kẻ có thể đảm bảo khoảng cách đội hình”.
“Nhìn vào vũ khí, Huyết Chích Đoàn lần này không có sử dụng Huyết Chích, bọn chúng cũng không có tự tin tại địa hình chật hẹp này dùng đến Huyết Chích, 180 cái Huyết Chích bay trên bầu trời chỉ sợ quân ta chưa làm gì, quân địch đã chết hết. Chính vì không phải Huyết Chích ngươi mới phải nhìn vào khoảng cách bước chân”.
“5 bước chân, là khoảng cách giữa mỗi binh sĩ, 5 bước chân.... cũng là khoảng cách an toàn để bọn chúng không tự gây tổn thương cho nhau, nếu là quân lực nào khác số lượng bước chân không quan trọng nhưng Huyết Chích Tử sẽ khác, bơi đây là thói quen được rèn luyện qua hàng trăm trận chiến, thói quen của việc dùng Huyết Chích”.
“Huyết Chích Tử từ trong tâm bọn chúng luôn tự thành lập một khoảng cách an toàn với vũ khí trong tay, tránh để ngộ thương những anh em cùng huynh đệ mình”.
“Người làm chủ, mắt phải mở lớn một chút, đừng có nhìn chằm chằm vào cái gọi là Uyên Ương Đao. Nhân nghĩa không phải dựa vào miệng, cũng không dựa vào hai cây đao, nhân nghĩa là trong lòng người, tâm ngươi không tĩnh, người chết không chỉ có ngươi còn có tất cả anh em huynh đệ ngươi. Ngươi còn không bằng đám Huyết Chích Tử dưới kia”.
“Ba xe ngựa khổng lồ kia, là thứ phải chú ý nhất, không biết bên trong rốt cuộc là gì?, là người hay là vật?”.
“Từ độ lớn của xe mà nói, cho dù là chở người nhưng cũng sẽ không quá nhiều, trong xe chỉ sợ tối đa 10 người, bất quá xe ngựa độ lớn bất hợp lý nhưng độ cao cũng là bất hợp lý, không ngoại trừ trường hợp là xe hai tầng “.
“Nếu là xe ngựa hai tầng, mỗi xe có thể chứa được khoảng 20 người. Thần kỳ là một Địa Đội theo quy chế cũng chỉ có 10 người, tức là 1 xe có thể chứa 2 cái Địa Đội”.
“Bên dưới có ba xa, nhiều nhất là 6 Địa Đội xuất trận, bất quá điều này tương đối không thích hợp, Huyết Chích Đoàn cũng chỉ có 6 Địa Đội, rất khó toàn bộ tập trung lại, mà nếu có tập trung lại thì ai là người ra lệnh?, không có Thiên Đội dẫn đầu là không thể”.
“Vì vậy tạm thời có thể đưa ra phán đoán, trong 3 xe có 2 xe trở thành viên Địa Đội, tổng cộng khoảng 4 đội, xe còn lại là Thiên Đội hoặc nhân vật có thể sánh ngang với Thiên Đội”.
“Sau khi biết được lực lượng đại khái của đối phương, liền khai chiến đi”.
Giọng nói của Xà Vương rất bình thường, không hề có chút cảm xúc nào nhưng lại làm Trần Cận Nam ở bên cạnh càng thêm rung động, càng thêm sợ hãi.
Rốt cuộc hắn vẫn là kém Xà Vương quá nhiều.
Trần Cận Nam thân hình sau đó biến mất, hắn liền đi truyền tin.
Ở trên núi lúc này chỉ còn Mạc Ly cùng Xà Vương, Mạc Ly mới dám lên tiếng.
“Thúc thúc.... ngài còn gì chưa nói đúng không?, bằng vào quen thuộc của ta với triều đình mà nói, bọn họ căn bản sẽ không chỉ phái ra Huyết Chích Đoàn”.
Xà Vương đứng đó khẽ gật đầu.
“Đương nhiên ta biết, chỉ là có những việc không nói liền tốt hơn. Ở nơi đây rất gần Trường An, nếu nói đến Trường An không thể không nhắc đến Thanh Long Quân Đoàn, bất quá Thanh Long Quân Đoàn trận này sẽ không xuất chiến... nếu ta không nhầm triều đình sẽ dùng kẻ kia đi”.
Nói đến đây, Xà Vương chậm rãi thở dài một hơi, nhắc đến người kia, cho dù là Xà Vương mặt không bao giờ đổi sắc cũng có vài phần hoài niệm.
Mạc Ly không quá hiểu ý Xà Vương, nhưng nàng liền lựa chọn im lặng, tập trung nhìn trận chiến bên dưới.
.......
Bên dưới núi, đoàn người của triều đình vẫn tiến về phía trước trong cái nắng chói chang của mặt trời.
Hai bên đường lúc này, các huynh đệ Thiên Địa Hội cũng đang nhận được hiệu lệnh của Trần Cận Nam, chỉ cần đời nhóm người triều đình đi được nửa đường liền đánh thẳng từ giữa đánh vào, chia đôi đội hình đối phương, trước tiên cứu Viên Quán Nam.
Trong một tán cây, Mộc Uyển Thanh cũng nắm chặt thanh đao của mình, sau đó nàng nhìn về phía Vô Song.
“Tiểu tử, ngươi không có võ công đi ra ngoài làm gì?, tí nữa cũng không cần lao ra, tí nữa để một mình ta là đủ”.
Vô Song đứng ngay sau Mộc Uyển Thanh, hắn đương nhiên cũng không muốn lao ra, nếu không có Mộc Uyển Thanh, hắn thật sự dám nằm ở đây giả chết, dù sao hắn chỉ là đến mở rộng tầm mắt thôi, đánh đánh giết giết làm gì?.
Có Mộc Uyển Thanh thì khấc, không phải là Vô Song thích nàng, hai người ở bên nhau mới có 1,2 ngày, sao có thể có tình cảm?, mặt của đối phương Vô Song còn chưa nhìn thấy, hắn sao có thể động tâm với nàng?.
Quan trọng là, Vô Song mang theo tâm tình người xuyên việt, hắn lại thật sự không muốn Mộc Uyển Thanh đi chịu chết, với võ công của Mộc Uyển Thanh, đi vào cũng chỉ có chết mà thôi.
Từ một lý do này, Vô Song chỉ sợ phải âm thầm đi theo bảo vệ bà nương dữ tợn này.
Vô Song cũng không hiểu, Trần Cận Nam là bị cái gì vào đầu, Uyển Thanh chỉ là cái nhị lưu cao thủ, vậy mà cũng cho phép nàng tham gia chiến dịch này?, dù sao thêm hay bớt một cái nhị lưu cao thủ căn bản không thay đổi chiến lực trận chiến.
Uyển Thanh xét về lý sẽ là một thành viên trong nghĩa quân Thiên Địa Hội, nàng đương nhiên cũng phải nhận trọng trách như mọi người nhưng xét về tình lại khác, Uyển Than là con gái Tần Hồng Miên, lại là cháu của Tiêu Trung Tuệ, dù sao nàng cũng có quan hệ thân cận với Thiên Địa Hội, chẳng lẽ Trần Cận Nam thật sự cạn tình như vậy?.
Nhìn một cái thiếu nữ như hoa như ngọc đi vào chỗ chết, đừng nói là Vô Song chỉ sợ nam nhân không có mấy ai nguyện ý.
Vô Song cũng biết Uyển Thanh đang quan tâm đến mình, hắn cũng chỉ đành cười nhạt.
“Uyển Thanh tỷ tỷ, người yên tâm, ta sẽ đứng ở đây là được chứ gì, tí nữa liền sẽ không lao ra. Bất quá y thuật của ta vẫn là rất tốt, Uyển Thanh tỷ tỷ nếu bị thương, liền trực tiếp chạy về phía này được không, ta có thể vì ngươi trị liệu. Tỷ tỷ nhất định phải an toàn quay về, chỉ cần không chết ta liền có thể trị cho người”.
Uyển Thanh nghe vậy, hơi hơi gật đầu với Vô Song, sau đó lại tập trung nhìn vào đoàn người triều đình.
Nói thật, dưới sự dạy bảo của Tần Hồng Miên, Uyển Thanh liền biết thành một cái nữ nhân âm dương quái khí.
Nếu nói thẳng ra, Uyển Thanh tương đối giống Quách Phù, chỉ là trên phương diện dạy dỗ Tần Hồng Miên vẫn làm tốt hơn Hoàng Dung nhiều, ít nhất nàng có thể dạy được Uyển Thanh theo ý mình, Hoàng Dung lại không dạy được Quách Phù theo ý mình.
Uyển Thanh rất ghét nam nhân, từ bé nàng đã được dạy nam nhân trong thiên hạ không có cái nào tốt, Uyển Thanh lại càng ghét nam nhân không có cốt khí, tham sống sợ chết.
Bình thường, Vô Song tuyệt đối hội đủ các yêu cầu để Uyển Thanh chán ghét bất quá hắn lại có lá bài tẩy ‘tuổi tác’, Uyển Thanh cũng không thể nào bắt một đứa bé còn nhỏ hơn mình ra chiến trận, nàng căn bản làm không nổi.
Quan trọng hơn, Uyển Thanh biết Vô Song thật ra không phải hèn nhát, hắn nhiều khi cực kỳ có cốt khí, lúc này chỉ là tự mình biết mình mà thôi, cái này trong mắt Uyển Thanh cũng không tính là hèn nhát. Chưa kể lời nói của Vô Song còn làm Uyển Thanh có chút vui vẻ, nàng sẽ không tin với tuổi tác của Vô Song sẽ hiểu cái gì là y thuật, bất quá nàng lại nguyện ý tin tưởng, Vô Song thật thâm lo lắng an nguy cho nàng.
Uyển Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh hai người lại có thêm một nam tử, cái này phải nói cực kỳ bất ngờ.
Người đến, mái tóc búi lên ở trên, xõa xuống ở dưới, thân hình tương đối to lớn, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt thủy chung có chút.... dâm tiện nhưng lại ẩn ẩn chính khí đường đường.
Nam tử này vừa xuất hiện, liền mỉm cười với Vô Song.
“Tiểu tử, ngày hôm qua ta cũng thấy ngươi nha, xương rất cứng. Yên tâm đi cô bé này có ta bảo vệ, nàng liền không bị tổn thương một sợi tóc”.
Nam tử này xuất hiện rất bất ngờ, dến cả Vô Song cũng không nhận ra, khinh công cao đến dọa người, lại thêm câu nói của hắn, làm Vô Song tò mò không thôi.
“Tiền bối, người là?”.
Nam tử nhìn Uyển Thanh một chút, thấy Uyển Thanh cũng đang tò mò nhìn hắn, liền bật cười vỗ ngực.
“Ha ha, ta chính là đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất tình thánh, họ Điền, tên Bá Quang”.
Nghe xong tên người này, Uyển Thanh mặt lóe lên sát khí, thậm chí chuẩn bị vung đao chém chết luôn Điền Bá Quang ở đây.
Về phần Vô Song cũng có chút trợn mắt há mồm, không ngờ hôm nay hắn lại được nhìn thấy một cái danh nhân?.
Đương nhiên người này không phải cái gì tình thánh, đây chính là Vạn Lý Độc Hành – Điền Bá Quang.
Điền Bá Quang tuổi tác cũng không tính là lớn, khoảng trên dưới 27-28 tuổi, ở cằm có một nhúm râu chụm lại, thoạt nhìn giống râu ‘dê’, trong mắt ẩn ẩn có dâm khí bất quá cũng có một tia chính khí.
Điền Bá Quang người này trong Tiếu Ngạo Giang Hồ liền là một cái nhân vật vừa tà vừa chính, tuy cả đời hắn làm rất nhiều việc xấu, đối với nữ tử là không thể chấp nhận bất quá Điền Bá Quang hiệp nghĩa rất nhiều người cũng thấy, nếu Điền Bá Quang thật sự táng tận lương tâm, Lệnh Hồ Xung đã sớm chết.
Điền Bá Quang, cũng có thể coi là một cái nhân vật trong TIếu Ngạo Giang Hồ, có cốt khí, có võ công, lại cực trọng chữ tín.
Chỉ là Vô Song không hiểu, Điền Bá Quang tại sao lại chạy đến đây, tại sao lại phải bảo vệ Mộc Uyển Thanh?, chẳng nhẽ hắn lại nổi lên tà dâm với Uyển Thanh?.
Nghĩ nghĩ đến điểm này, Vô Song trong tay khẽ xuất hiện một cây kim châm, Điền Bá Quang rất tốt nhưng Vô Song cũng là rất tiếc, kẻ này không tệ nhưng dâm tính quá lớn, nếu có một ngày hắn sở tay vào nữ nhân của Vô Song thì sao?.
Vô Song liền tính xa một chút, hắn không biết hiện nay có nên phế cái đó của Điền Bá Quang hay không, tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, bởi Điền Bá Quang, hắn là Tông Sư cao thủ, cảnh giới này khiến Vô Song vẫn luôn cực kỳ đau đầu.
Vô Song đang định hơi lý do của Điền Bá Quang, thì đã thấy Uyển Thanh vung đao tính chặt đầu kẻ này xuống, cũng may võ công của Điền Bá Quang cao hơn Uyển Thanh quá nhiều, hắn giữ được lấy cổ tay của nàng, sau đó ánh mắt liền khó có được nghiêm túc.
“Cô bé, đừng có động, nếu để lộ vị trí, không chỉ có ngươi nguy hiểm, tiểu tử này cũng nguy hiểm, hàng trăm người ở đây cũng gặp nguy hiểm, lão tử khi đó cũng chỉ có thể bỏ của chạy lấy người”.
“Lão tư đời này làm quá nhiều việc xấu, nhưng ta từ xưa đến nay không có hối hận, cả đời Điền Bá Quang chỉ có duy nhất một lần hối hận, là hối hận với sư phụ. Nói cho ngươi biết, mẹ ngươi Tần Hồng Miên là đại sư tỷ của ta, Tiêu Trung Tuệ nàng là nhị sư tỷ của ta”.
“Lần này là đại sư tỷ nhờ ta, đến bảo vệ ngươi. Nếu không lão tử cũng chẳng mất công chạy đến đây, ngoan ngoãn một chút”.
Thì ra, Quỷ Đao Trần năm đó nhận ba cái đệ tử, lần lượt là Tần Hồng Miên – Tiêu Trung Tuệ cùng Điền Bá Quang.
Tần Hồng Miên được dạy cho Tu La Đao Phổ, tư chất cũng là rất tốt bất quá lại vướng vào lưới tình của Đoàn Chính Thuần dẫn đến tu luyện trì trệ, mãi không thể tiến, không có cách đột phá Tông Sư cảnh.
Nhị sư tỷ Tiêu Trung Tuệ học được Phi Yến Đao Pháp, nhị sư tỷ tính cách rất tốt nhưng tư chất lại là kém nhất, tuy nhiên mỗi người có phúc của mình, Tiêu Trung Tuệ cùng phu quân của mình Viên Quán Nam lại may mắn luyện thành Phu Thê Đao Pháp, võ công tiến mạnh một đường đột phá Tông Sư Cảnh.
Cuối cùng là Điền Bá Quang, tư chất tốt nhất, Điền Bá Quang được truyền cho Thập Tam Lộ Trấn Hồn Khoái Đao, lại học thêm Vạn Lý Độc Hành thân pháp, cho dù ở trong Tông Sư cảnh giới cũng là cực mạnh tồn tại, dù sao hắn đánh không lại liền có thể chạy, ai có thể làm gì hắn?. Đáng tiếc Điền Bá Quang năm đó phản bội sư phụ.... dẫn đến Quỷ Đao Trần quá mức tức giận, liền vứt đi đao của mình, không bao giờ thu đệ tử cũng không bước chân ra giang hồ.
Điền Bá Quang đời này chính là đại dâm tặc, nhưng hắn cũng có đạo của chính mình, có giới hạn của chính mình.
Đầu tiên, nữ nhân của huynh đệ hắn không đụng đến.
Thứ hai, nữ nhân khiến hắn cảm phục, hắn không đụng đến.
Cuối cùng, người thân của hai vị sư tỷ, hắn cũng không đụng đến.
.........
Cả Uyển Thanh cùng Vô Song cũng không biết Điền Bá Quang nói thật hay giả, tuy nhiên ngay lúc này, âm thanh xuất kích vang lên, mở đầu chính là thứ âm thanh kinh khủng của đá lăn.
Từ trên núi, từng tảng đá lớn bị lăng xuống.
Ngọn núi này độ dốc cũng không lớn, dẫn đến tốc độ đá lăn cũng không tính là nhanh, bất quá đá lăn thì vẫn sẽ lăn, tạo cho bất cứ ai một cảm giác nghẹt thở.
Trong tán cây, Vô Song lúc này căng mắt ra mà nhìn, hắn muốn xem Huyết Chích Tử rốt cuộc... mạnh thế nào.
Huyết Chích Tử có thể coi là đám người khó đối phó nhất mà Vô Song đã gặp từ khi xuyên việt, chưa kể thực lực cũng cao dọa người.
180 người tương đương với 180 cái nhất lưu cao thủ.
Số lượng của Thiên Địa Hội nghĩa quân khoảng 600 người có hơn, bất quá số lượng nhất lưu cao thủ tính chi li ra chỉ sợ vèn vẹn 100 người.
Tuy trong mắt Vô Song, Huyết Chích Tử có chút quái dị, ít nhất hắn thấy nếu cùng cảnh giới quyết đấu đám người Huyết Chích Tử rất yếu, bọn hắn yếu hơn kha khá so với các nhất lưu cao thủ bình thường có điều lại có thể dùng ưu thế kết hợp với nhau hợp thành tổ đội khắc chế chính điểm yếu của mình.
Nếu quyết đấu 1 vs 1 không nghi ngờ gì Vô Song sẽ đặt cửa Thiên Địa Hội, nhưng nếu 100 vs 100, Huyết Chích Tử chỉ sợ giết cho Thiên Địa Hội không còn manh giáp.
Khi phát hiện những tảng đá lớn lăn xuống, đám Huyết Chích Tử cũng không có loạn trận cước, tất cả đều cầm lấy vũ khí.
Vũ khí của bọn chúng hôm nay cũng không phải là Huyết Chích, mà là một thứ vũ khí kì dụ đeo ở sau lưng, bị áo choàng mơ hồ che đi.
Khi rút ra, thứ vũ khí kia liền làm Vô Song hơi hơi nheo mắt lại.
Cũng như Huyết Chích Tử, thứ vũ khí này được gắn vào cánh tay, nó giống một cái khiên thon dài, độ dài khoảng bằng một cánh tay người lớn nhưng độ lớn cũng chỉ gấp đôi hai cánh tay một chút, khó mà che kín cơ thể.
Trên tấm khiên có một lưỡi dao, độ dài khoảng 20 cm, nhọn hoắt thậm chí có thể phản chiếu cả ánh sáng mặt trời.
Chỉ cần nhìn Vô Song cũng có thể nhận định, đây là vũ khí dành cho cận chiến, tính sát thương cùng tầm xa thua Huyết Chích rất nhiều nhưng lại có thể vừa công vừa thủ, sử dụng dễ dàng, thắng tại linh hoạt.
Thứ này được gọi là Sát Sinh Nhận.
Tên của nó thật ra cũng không liên quan gì đến hình dáng, cũng không biết là ai đặt tên, bất quá Sát Sinh Nhận cùng Huyết Chích chính là hai vũ khí chủ lực của Huyết Chích Tử.
Đám người này được huấn luyện cực kỳ tốt, thấy đá lăn, đầu tiên toàn bộ đều lùi lại, đưa Sát Sinh Nhận ra phía trước hơi hơi che đi phần ngực của mình.
Đá lăn đúng là đáng sợ tuy nhiên chỉ hù được kẻ yếu cùng kẻ tâm trí quá kém.
Đắ lăn tác dụng lớn nhất chỉ là chia cắt đội hình cùng chặn đường mà thôi.
Chỉ là đá này cũng không giống đá thường, ở trên núi, Xà Vương mạnh mẽ khoát tay.
Trên núi một đoàn mũi tên được bắn xuống.
Toàn bộ đều là tên lửa, những mũi tên này mục tiêu đều là hướng về tảng đá lớn đang lăn xuống.
“Cẩn thận, có hỏa dược ”.
Không biết là ai hết lên, lúc này những tảng đá lớn lập tức nổ tung thành vô số mảnh, đá vụn bay đầy trời lao thẳng xuống bên dưới.
Xà Vương, ánh mắt lạnh lại.
“Giết”.
........
Vô Song triệt để bị cảnh tưởng này làm hấp dẫn, hắn không ngờ thế giới này cũng có thuốc nổ, bất quá đây cũng là tại Vô Song không nghĩ đến mà thôi.
Thuốc nổ trong đầu Vô Song là mấy thứ như ‘lựu đạn’, ‘bom’ ‘mìn’, ‘súng ống’ nhưng hắn cũng không biết thuốc nổ hay hỏa dược đã xuất hiện từ rất lâu.
Thế giới này, bối cảnh không rõ ràng cũng tuyệt đối không phải trái đất xưa kia của Vô Song nhưng cũng sẽ có vài điểm tương đối giống.
Nếu đây là thời nhà Tần, nhà Hán thậm chí là nhà Tống, nhà Minh, chưa chắc đã có thuốc nổ tồn tại tuy nhiên đây là nhà Thanh, thời đại này chỉ sợ.... hỏa mai cũng là có. Hơn nữa hỏa dược cũng là một trong bốn phát minh nổi tiếng nhất của Trung Quốc cổ đại, từ thế kỷ 12 đã bắt đầu xuất hiện trong một số chiến dịch, lúc này có cũng là không lạ gì.
........
P/s: Hỏa Mai là một loại Súng đơn giản, xuất hiện vào khoảng thời gian thế kỷ 14 – 15, sau đó đến thế kỷ 18 thì được sử dụng làm vũ khí chủ yếu của quân đội phương tây.
.......
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...