Y Á sửng sốt, thế này hoàn toàn không phải là bộ dáng mà cô dự tính, cô ta lẽ ra nên biện minh, lẽ ra nên tức giận mới đúng, nhưng Bạch Lăng bình tĩnh bộ dáng, như vậy làm cho cô ta không biết phải nói như thế nào, thậm chí còn có chút hoảng loạn: “Tay trái, không……là tay phải.”
“A…… là tay phải nha!”
Bạch Lăng cúi đầu nghiêm túc nhìn tay phải của chính mình, màu da trắng nõn, nhu nhược như không có xương, ngón tay thon dài, bàn tay rất nhỏ, lả lướt như ngọc.
Đặc biệt là đầu ngón tay kia một một màu đỏ bừng càng thu hút người khác, động tác đơn giản này của cô, lại làm không ít người bị thu hút.
Cô giơ bàn tay của mình lên trước mặt, vô cùng tự luyến mà nói: “Thật là đẹp mắt, lúc đánh cô chắc chắn cũng rất đẹp nha, các người muốn xem không?”
Chưa ai kịp hiểu ra ý tứ trong câu nói này của cô, thì nhìn thấy cô giơ tay lên, rồi sau đó hung hăng đánh xuống.
Bốp một tiếng, vô cùng vang dội, làm người khác cả người run lên, âm thanh đâm vào màng nhĩ đến phát đau, chỉ cần nghe thấy âm thanh cũng biết sức lực lớn bao nhiêu……
Khuôn mặt của Y Á lập tức sưng lên, móng tay sắc nhọn đánh lên đôi má trắng mềm mại được bảo dưỡng rất tốt của cô ta, để lại những vết cào thật dài, máu tươi nhanh chóng chảy ra, làm cho khuôn mặt vốn xinh đẹp của Y Á trở nên dữ tợn, đáng sợ......
Bạch Lăng hài lòng nhìn kiệt tác của chính mình, lại nhìn đám đông đang kinh ngạc xung quanh, rồi mới nhìn qua Y Á đang kinh ngạc đến mức quên cả đau đớn nói:
“Nhớ cho kỹ, nếu lần sau muốn vu oan thì phải ra tay cho tàn nhẫn một chút, bổn phu nhân đây không nhớ rõ tôi là một người biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Không đợi Y Á bình thường trở lại, cô đến bên cạnh Minh Dạ đang xem diễn từ nãy đến giờ, cô cúi người xuống khẽ thở dài ái muội nói: “Con trai à, sau này tìm phụ nữ thì vẫn nên tìm người hiểu chuyện một chút.”
Lúc muốn đứng dậy, thì cánh tay của cô lại bị Minh Dạ bắt lại, Bạch Lăng nhíu mày, không vui nhìn hắn, bỏ tay anh ta ra.
Xoay người bước hai bước thì dừng lại và quay người đi tới, đưa cánh tay lên ngực của Minh Dạ mà hung hăng chà xát, cứ như là chạm vào một vật gì đó rất dơ bẩn vậy.
Động tác kia mang theo vài phần trẻ con, cùng với bộ dạng đánh người vừa nãy hoàn toàn không giống nhau.
Bạch Lăng rời đi chừng mười bước thì mới nghe thấy tiếng khóc như tê tâm liệt phế của Y Á ở đằng sau truyền đến, cô thở ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười, kiêu căng ngạo mạn rời khỏi yến hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...