Minh Dạ đối người khác thế nào cô không cần biết, cô chỉ cần biết anh đối xử tốt với cô là đủ rồi.
Vệ Thạc Nhân im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì, sức lực đặt trên người cô cũng ít đi vài phần, Lan San yên lặng lấy hơi, khuỷu tay huých một cái về phía sau.
Vệ Thạc Nhân không nghĩ tới lúc này Lan San vẫn còn sức, một trận đau đớn bất chợt ập đến trước ngực, Lan San nhân cơ hội nghiêng người đẩy anh ta ra, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Một người phụ nữ xinh đẹp quần áo không chỉnh tề, tóc tai tán loạn, nước mắt lưng tròng chạy đi trong mắt mọi người xung quanh chính là một hình ảnh mờ ám vô cùng.
Nhưng Lan San vẫn bất chấp, cô ôm chặt quần áo trên người, cúi đầu chui vào một chiếc xe taxi.
Lái xe là một cô gái hơn 20 tuổi, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lan San, nhịn không được mà đồng tình.
"Cô, cô... Không sao chứ."
Lan San lắc đầu, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, run rẩy lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền, run run nói:
"... Không có việc gì, phiền cô có thể dừng xe tại bên đường mua giúp tôi bộ quần áo được không?"
Cô không thể để bộ dáng này mà về nhà được, bị quản gia nhìn thấy thì cô phải giải thích sao đây?
Tuổi tác hai người đều tầm tầm nhau, lái xe cũng không cự tuyệt, sảng khoái đáp ứng, dừng xe tại một cửa hàng không quá thu hút bên đường.
Chờ cho Lan San thay xong quần áo trong xe, lúc này lái xe mới lên xe.
Lan San thật tình nói: "Cảm ơn..."
Lái xe xua xua tay, tùy tiện nói: "Cảm ơn cái gì, tiện tay giúp đỡ thôi, đời người mấy ai mà không có lúc khó xử, lúc trước tôi còn không phải... Thôi không nói nữa, cô muốn đi đâu."
Lan San báo địa chỉ, lúc xuống xe cô liền trả gấp đôi tiền xe cho lái xe, hiện tại cô chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi, lái xe nhìn thấy tiền, ánh mắt ảm đạm nhưng cũng không cự tuyệt, nói một tiếng cám ơn rồi rời đi.
Lan San nhìn thoáng qua biển số xe, yên lặng nhớ kỹ.
Cô ấy hẳn là người có chuyện cũ, lái xe taxi là nữ không nhiều lắm, nhất là... cô gái còn có bộ dáng xinh đẹp như vậy.
Vừa mới vào cửa, quản gia liền tiến lên chào đón: "Bà chủ, bà đã trở lại, vừa rồi cậu chủ có gọi điện thoại muốn tìm bà chủ, có nói là gọi điện thoại cho bà chủ nhưng không gọi được."
Trái tim Lan San run lên một cái, vội vàng cầm điện thoại lên, vậy mà điện thoại của cô lại hết pin.
Nghĩ đến thời điểm cách đó không lâu lúc cô bị Vệ Thạc Nhân cường bạo có thể chính là lúc Minh Dạ gọi điện thoại, lòng bàn tay Lan San liền đổ mồ hôi lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...