“Này… Minh Dạ, anh muốn làm gì… Đợi đã, anh, anh đây là quan tâm tôi sao?” Lan San vốn rất tức giận nhưng mà nói được một nửa, đột nhiên nghĩ ra ý tứ khác, vì thế chuyển thành vui sướng hỏi anh.
Từ sau lần ái muội đó, hai người đều có ý xa lánh, quan hệ không nóng không lạnh, cũng không có liên lạc, thường xuyên không gặp mặt nhau.
Hoàn toàn giống lúc mới từ bệnh viện đi ra, không đúng, không có trạng thái gươm súng sẵn sàng.
Điều này làm lúc Lan San nhàm chán nghĩ, sớm biết vậy trước đây quyến rũ Minh Dạ mấy lần rồi.
Minh Dạ quay đầu không nhìn Lan San, giống như có chút chật vật: “Tôi chỉ không muốn để em vứt bỏ mặt mũi nhà họ Minh.”
Bóng đêm ngoài cửa sổ xe nặng nề, ngọn đèn vạn nhà đều đã sớm tắt, chỉ còn lại ngọn đèn sáng lấp lánh hai bên đường bờ sông.
Một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng Lan San trả lời, đột nhiên trên vai trầm xuống, truyền đến hương thơm nhàn nhạt trên người cô.
Không phải mùi nước hoa, là mùi thơm cơ thể như có như không trên người cô, hương vị cực kỳ nhạt, rất nhẹ, nhưng cũng rất dễ chịu, ngửi thời gian dài, còn nghiện hơn cây thuốc phiện.
Minh Dạ phát hiện hình như từ lúc cô tỉnh lại, liền không dùng nước hoa nữa.
Lan San dựa vào vai Minh Dạ, giống như lẩm bẩm, hoặc đang bàn bạc với anh.
“Minh Dạ, chúng ta cứ tiếp tục như vậy có được không, vẫn giống như bây giờ có được không?”
Không cần tiến lên, cũng không cần trở lại trước kia, dừng lại ở hiện tại.
Không nên xảy ra còn không có xảy ra, cũng không có lạnh lùng xa lạ và chán ghét, tốt hơn bạn một chút, giống người thân, dựa vào như vậy, quan hệ như vậy cũng rất tốt.
Minh Dạ còn cầm tay lái, nắm thật chặt, ánh mắt u ám hơn cả đêm tối, sâu không thấy đáy: “Đây điều là em muốn?”
Lan San nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ, nhiều hơn tôi sợ không nổi.”
Nhiều hơn cô sợ không nổi, vì có một số việc, có chút tình cảm vừa mới bắt đầu là sai, cho dù mình có nguyện ý hay không, đó đều không nên xảy ra.
Lan San thừa nhận mình quá ích kỷ, nhưng mà người nào cũng biết, tình cảm như vậy, không được người ta thừa nhận.
Rất lâu sau, Lan San mới nghe được giọng nói mơ hồ.
“… Được.”
Chỉ cần em muốn, tôi đều cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...