Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Nếu nói vừa rồi Minh Dạ, làm Lan San sợ hãi, còn bây giờ lại khiến cho cô cảm thấy xa lạ.
Lan San nghi hoặc, ánh mắt ân chứ sự nhu hòa cùng đau lòng này là của Minh Dạ hay sao?
Chỉ có điều... Lời anh nói thì không dễ nghe chút nào, Lan San nhịn không được nhỏ giọng phản bác: “Ai nói tôi đánh không lại, anh xem tôi đánh hai người họ thảm biết bao nhiêu.”
“Nhưng không phải em cũng bị thương sao.” Làm người nhà họ Minh, người được anh bảo vệ, thì không nên bị thương.
“Đánh nhau bị thương cũng khó tránh khỏi.”
“Hửm?”
“Ừ, nhớ kỹ rồi, sau này đánh không lại thì bỏ chạy.”
“Ngoan...”
Rốt cuộc trên mặt Minh Dạ cũng có ý cười, duỗi tay nhéo cái mũi Lan San, hành động sủng nịch này không cần nói cũng biết.
Lan San cảm thấy buồn nôn, một người mẹ kế như cô mà lại bị con trai vuốt đầu nói ngoan, a a a... Cô đúng là quá không có tiền đồ.
Sau khi xuống xe, Minh Dạ nắm tay Lan San, nhanh chóng tìm được Vệ Thạc Nhân.
Vệ Thạc Nhân nhìn thấy Lan San, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó khóe miệng run rẩy: “Cô... Cô bị mèo cào sao?”
Lan San xấu hổ cúi đầu, cô biết bộ dạng hiện tại của mình khó coi tới cỡ nào, khẳng định không khác gì kẻ điên, trên mặt còn bị hủy hoại, Minh Dạ chịu ôm cô, cũng là rất khiêu chiến nội tâm bản thân rồi.
Lan San níu tay áo Minh Dạ, cúi đầu líu ríu nói: “Chỉ là... chỉ là... đánh nhau với người ta thôi.” Sau khi nói xong, còn nhanh chóng bổ sung: “Chỉ có điều bọn họ thê thảm hơn tôi nhiều, không tin anh hỏi Minh Dạ đi.”
Minh Dạ lạnh lùng nhìn qua, Lan San hơi run lên, lập tức câm miệng.
Vệ Thạc Nhân kinh ngạc không thôi, trong nhận thức của anh ta, trước kia mặc dù Lan San có chút hoang đường, nhưng cũng sẽ không đánh nhau với người khác.
“Cô đánh nhau với người ta? Lan San cô...”
Minh Dạ dùng ánh mắt u ám nhìn Vệ Thạc Nhân: “Lan San? Hai người thân thiết tới như vậy sao?”
Giọng điệu của anh rất kỳ quái, giống như ông chồng đi bắt gian vậy.
Vệ Thạc Nhân là giả bộ lơ đãng nhìn anh một cái, vừa lấy thuốc rửa vết thương, vừa mập mờ nói: “Đương nhiên rồi... Lúc anh không có ở đây, đừng quên, tôi chính là bác sĩ điều trị của Lan San, tôi và cô ấy sớm chiều ở cùng nhau hơn nửa tháng mà!”
Lan San buồn nôn, Vệ Thạc Nhân đùa hơi ác rồi.
Rõ ràng không có chuyện gì, vậy mà anh ta lại kể thành một câu chuyện làm cho người ta phải miên man suy nghĩ. Không nhìn thấy mặt mũi cậu chủ Minh đã biến thành màu đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...