Tác giả : Đông Cực Tây NạiEdit: Phong VũBeta : IrisGhi danh học đàn tranh xong, mẹ đi mua cho Ngọc An một cây đàn tranh.
Ngọc An thích lắm cứ giữ mãi không buông, bận hay rảnh gì cũng ngồi gảy một lát, có điều cái âm thanh ma quái muốn chọc thủng não người kia không phải ai cũng chịu được.
Xem đi, Ngọc An vừa ăn cơm xong đã bắt đầu gảy đàn như người ta bật bông, lập tức có người lên tiếng phàn nàn.“Chị, chị đừng đàn nữa được không, em thực sự là chẳng thể nào mà yên ổn xem phim được ấy!” Ngọc Thụ không hài lòng, đưa hai tay bịt chặt tai!Ngọc An hoàn toàn làm như không thấy cậu nhóc phàn nàn, liếc thấy Ngọc Thụ vẫn còn đứng bên cạnh, cô vội vàng niềm nỡ kéo cu cậu ngồi xuống trước mặt mình, hưng phấn nói: “Lại đây đi Ngọc Thụ, em nghe chị đàn đoạn Phượng tường ca này thử xem có phải là có tiến bộ hơn một chút không.”Ngọc Thụ uốn uốn éo éo chuẩn bị chuồn nhưng lại bị Ngọc An bắt được thế là cu cậu đáng thương đành phải ở lại, hưởng thụ nỗi đau khi âm thanh ma quái kia chọc thẳng vào não.Thấy Ngọc Thụ đã ngồi vào chỗ, Ngọc An bắt đầu khởi động hai tay đánh đàn.
Tư thế nhìn cũng đẹp, động tác đánh đàn cũng rất tao nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, một lọn tóc xõa chậm rãi đung đưa theo động tác của Ngọc An.
Ngồi dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Ngọc An nhìn chẳng khác nào một nàng tiên giáng trần.
Đương nhiên hình ảnh này chỉ đẹp khi và chỉ khi nó là hình ảnh, tuyệt đối không có tiếng động.
Nhưng sự thật là trong một hình ảnh đẹp như vậy lại còn léo nhéo tiếng đàn tranh tình tịch lạc lẽo không ra vần ra điệu, điều này đối với Ngọc Thụ mà nói chả khác nào địa ngục, nhất là ác ma trước mắt lại còn vừa đàn vừa mỉm cười với cu cậu nữa.“Thế nào Ngọc Thụ, chị đàn hay chứ, cô giáo cũng khen là chị rất có thiên phú đánh đàn tranh đó!” Ngọc An vô cùng đắc ý khoe khoang trước mặt Ngọc Thụ.Ngọc Thụ: “……”Thật ra Ngọc An cũng biết mình đàn dở thế nào, nhưng cô vẫn kiên trì luyện tập, bởi vì cô giáo nói ai mới học cũng đều như vậy.
Cứ như vậy cả nhà liên tục phải chịu đựng Ngọc An gảy đàn như bật bông, tuy rằng không ai khen nhưng Ngọc An vẫn rất tự hào về đoạn nhạc này.
Trưa hay tối nào về nhà, chuyện đầu tiên cô làm là phải gảy một khúc đàn tranh!Thứ 2, 4, 6 tuần nào Ngọc An cũng đến cung thiếu niên học đàn, cô giáo của cô tên Thẩm Tiểu Nhu, năm nay ba mươi bốn tuổi, trình độ đàn tranh rất cao, hiện đang giữ chức phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc tỉnh.
Năm nay cung thiếu niên mở lớp chỉ nhận năm học viên.
Ba nữ, hai nam, Ngọc An là một trong số đó.
Nói cũng khéo, ngày đó trên đường mẹ cùng Ngọc An đến cung thiếu nhi thì gặp phải một cậu bạn bị lạc đường, mẹ Ngọc An lúc đầu thì tính đưa cậu ta về nhà, hỏi ra mới biết người ta là con nít trên tỉnh, lần này đến thị trấn để thăm người thân, vốn cậu ta muốn tự đến cơ quan tìm bác, nhưng người lớn không đồng ý, vậy là cậu ta liền nhân lúc người lớn không chú ý mà lén chạy đi.
Hỏi gì thì cậu ta cũng không biết, chỉ biết là bác đang làm việc tại cung thiếu nhi, vừa hay hai mẹ con cô cũng tiện đường đến đó nên dẫn cậu ta đi theo.Nào ngờ bác của cậu ta lại chính là cô giáo dạy đàn của Ngọc An.
Hôm đó mẹ Ngọc An dẫn theo Ngọc An và cậu ta đến, bác cậu ta đã vô cùng biết ơn, vừa hay biết Ngọc An tới ghi danh học đàn tranh, bản thân lại dạy đàn, vì thế cô giáo mới làm một bài kiểm tra nho nhỏ, thấy Ngọc An rất có thiên phú học tập, lại lanh lợi đáng yêu nên lập tức càng nhìn càng thích, quyết định nhận Ngọc An làm học trò.
Đương nhiên chuyện này vẫn chưa chính thức, cô giáo nói còn phải xem kết quả sau hai năm học của Ngọc An thế nào mới quyết định có nhận làm học trò chính thức hay không.Từ đó về sau gia đình Ngọc An cứ như đang sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng! Mãi đến một tháng sau, cuối cùng cô cũng đàn được bài Phượng Tường ca cô giáo dạy, nhờ đó lỗ tai người trong nhà và hàng xóm mới thôi phải chịu cảnh tra tấn!Reng reng reng reng ~~ tiếng chuông tan học vừa vang, Hàn Linh Linh đã lập tức thu dọn cặp sách, vội vàng kéo Ngọc An lao ra phòng học.
Ngọc An vẫn chưa hiểu gì đã bị Hàn Linh Linh kéo chạy ra khỏi dãy lớp, băng qua sân thể dục cuối cùng là dừng trước sân bóng rổ.
Chạy một hồi khiến Hàn Linh Linh đứng ở bên cạnh Ngọc An thở hổn hển, Ngọc An thì ngược lại nhờ mỗi ngày đều tập thể dục buổi sáng nên chút vận động này không thể làm khó được cô.Ổn định đâu vào đó, Ngọc An mới kịp quan sát sân bóng rổ, vòng quanh cái sân không lớn ấy đang bâu đầy người, cả nam lẫn nữ, còn trên sân thì lại hoàn toàn trống trải, không thấy ai chơi bóng.
Ngọc An còn đang thắc mắc thì Hàn Linh Linh đã cất tiếng: “May mà chúng ta chạy nhanh, trận đấu còn chưa bắt đầu.”“Trận đấu? Trận đấu gì?” Ngọc An vẫn hoàn toàn chưa hiểu gì, trong thời gian này, Ngọc An dồn toàn bộ tâm trí vào việc học nên cơ bản không hề chú ý đến những chuyện khác.“Trời ạ ~~~” Hàn Linh Linh thét lên cứ như gặp phải quỷ: “Rốt cuộc có phải cậu là người trường trung học Nam Sơn chúng ta không vậy, ngay cả hôm nay trường chúng ta đấu bóng rổ với bên Đệ Thất cũng không biết!”Ngọc An cẩn thận suy nghĩ lại thì nhớ là hình như có chuyện như vậy, trung học Nam Sơn và trung học Đệ Thất hàng năm đều tổ chức thi đấu bóng rổ, trận đấu này đối với đám học sinh mà nói là vô cùng quan trọng.
Bởi vì trung học Nam Sơn là trường danh tiếng lâu đời, trung học Đệ Thất tuy mới nhưng trang thiết bị dạy học tiên tiến, phương pháp học tập cũng tốt, mấy năm liền tỷ lệ lên lớp đều có xu hướng tăng cao, có thể nói là đối thủ cạnh tranh nặng ký của trung học Nam Sơn.
Học sinh hai trường đều không ai chịu nhường ai, không ngừng đấu đá nhau, cho nên trận bóng rổ này không chỉ là thứ bậc mà còn liên quan đến tự tôn của Nam Sơn.Nghĩ vậy, Ngọc An cũng bắt đầu thấy hứng thú, hơn nữa hôm nay cũng không cần phải đi học đàn tranh, vì thế cô liền kéo Hàn Linh Linh chen vào trong đám người ở đằng trước.Đợi chừng năm phút, cầu thủ hai đội bắt đầu ra sân.
Mọi người đều mặc đồ bóng rổ chỉnh tề, trung học Nam Sơn trong trang phục màu lam, trung học Đệ Thất trong trang phục màu trắng.
Vào giai đoạn này, việc mặc trang phục bóng rổ đồng màu lam vẫn chưa phổ biến lắm cho nên hai bên vừa ra sân đã khiến khán giả hét chói tai, tiếng la kéo dài mãi một lúc lâu mới dần lắng xuống.
Hai đội vào sân sau đó bắt tay nhau rồi chia ra đứng trên phần sân mình, trọng tài đứng ở chính giữa sân.
Tiếng còi khai trận vang lên, hai đội bắt đầu cướp bóng, đối thủ là đội lấy được bóng trước.Kiếp trước Ngọc An không hề biết gì về bóng rổ, sau khi trọng sinh vẫn vậy, nhìn hai đội mà chẳng rõ là đội nào với đội nào, Ngọc An chỉ nhìn thấy bảng điểm đang không ngừng thay đổi, còn phạm quy… gì gì đó cô chẳng biết.
Có điều mỗi khi Nam Sơn dẫn bóng là lại kéo theo một tràng thét chói tai.Đột nhiên trận đấu kết thúc sau 10 phút, điểm số của hai đội cũng không quá chênh lệch, 72: 68 trung học Nam Sơn thua 4 điểm.
Lúc này trung học Nam Sơn đang yêu cầu hội ý, Ngọc An cũng chỉ thấy các cầu thủ vây quanh huấn luyện viên trao đổi cái gì đó, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.Trận đấu lại tiếp tục, các cầu thủ của đội trung học Nam Sơn lên sân, mặt ai cũng ướt đẫm mồ hôi, tóc tai quần áo đều ướt sũng.
Bởi vì đã chơi ba mươi phút nên thể lực của hai đội đều giảm sút đáng kể, biên độ động tác cũng không còn lớn như vừa mới bắt đầu.Tuy Ngọc An không thích bóng rổ lắm nhưng vẫn hy vọng Nam Sơn có thể thắng, càng gần đến cuối trận, cổ động viên hai đội lại càng cổ vũ cuồng nhiệt hơn, Hàn Linh Linh cũng đang hét banh cả cổ họng.
Trong tiếng hò hét nhiệt liệt của mọi người, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, Nam Sơn thua trung học Đệ Thất 2 điểm.
Cả đám học sinh của Nam Sơn ủ rũ xách cặp về nhà, còn bên Đệ Thất thì ngược lại ngẩng cao đầu, hình thành nên một thế đối lập mãnh liệt giữa.Ngọc An lại cho rằng chuyện này cũng chẳng sao, thua thì thua, tuy trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, nhưng dù sao cũng không đến nỗi cường điệu như Hàn Linh Linh.
Cô nàng thấy Nam Sơn thua liền òa khóc, khóc vô cùng bi thảm.
Ngọc An phải ở bên cạnh không ngừng vất vả an ủi mới khiến cô nàng chịu nín, hai mắt đỏ hoe.Thấy Hàn Linh Linh đã ngừng khóc, hai người mới lên đường về nhà.
Trên đường, Hàn Linh Linh cứ không ngừng bình luận về trận bóng, Ngọc An vẫn như trước, không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười coi như là đồng ý.Ngọc An về nhà, phát hiện ba mẹ đều ở nhà nhưng nhìn nét mặt hai người có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó khiến Ngọc An cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
Mẹ vừa thấy Ngọc An về liền thu ngay nét mặt u sầu lại, miễn cưỡng cười nói: “Ngọc An về rồi đấy hả, mau cất đồ rồi chuẩn bị đi ăn cơm đi con.”Ngọc An sửng sốt, biết ba mẹ có chuyện gạt cô, không muốn cho cô biết nhưng Ngọc an cũng không dám hỏi.
Liên tục mấy ngày sau đó, thời gian ba mẹ về nhà cũng không được bình thường.
Tối đó, Ngọc An học bài đến khuya, lúc chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì phát hiện phòng ba mẹ vẫn còn mở đèn, còn có tiếng hai người đang nói chuyện.“Giờ làm sao đây anh, anh vẫn chưa tìm được việc sao?”Ba không trả lời mà chỉ thở dài.“Hôm nay em cũng đi tìm khắp nơi, thấy có một quán ăn đang tuyển người, hay là mai em đến đó thử nhé.
Chứ cả hai chúng ta cùng thất nghiệp thì gay quá!”“Làm ở quán ăn mệt lắm, em cũng lớn tuổi rồi, mà sức khỏe của em cũng không tốt.
Em cứ ở nhà chăm con đi, hôm nay anh có gặp lão Hoàng nhân viên tạp vụ chỗ xưởng bột mì anh làm trước kia, nghe anh ta nói bên công trường xây dựng đang cần thợ, đãi ngộ cũng được, làm một tháng cũng được năm trăm tệ, anh sẽ qua đó làm trước, sau này tìm được việc khác thì nghỉ.” Nghe giọng ba lúc này sao lại có chút già nua.“Nhưng mà thắt lưng của anh không tốt, nếu lỡ ở công trường có cái gì sơ xuất thì biết làm sao?! Cứ để em đến quán ăn đó làm đi mà.”“Anh đã quyết định rồi, em yên tâm anh biết chú ý sức khỏe, anh mà ngã xuống thì em với con biết làm sao.
Cứ như vậy đi, mình chịu khổ thế nào cũng không thể để mấy đứa nhỏ phải chịu khổ.
Anh thấy Ngọc An dạo này cũng lớn nhiều rồi, nên mua cho con bé ít quần áo mới chứ mặc đồ ngắn cũn như thế, thể nào cũng bị bạn bè nó chọc.”“Được rồi, cuối tuần em sẽ dẫn con bé đi mua.
Thôi thôi, ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa!”Sau một hồi lục đục, ngọn đèn trong phòng ba mẹ cũng tối đi.
Ngọc An đứng ở ngoài cửa phòng, trong lòng vừa ấm áp vừa khó chịu, nước mắt cứ trượt dài theo hai má.
Hoàn cảnh nhà mình đã vậy rồi mà ba vẫn còn nghĩ đến việc mua quần áo mới cho cô.
Còn nhớ kiếp trước, mẹ Ngọc An đã mua cho cô một bộ đồ màu đỏ thẫm, lúc đó cô đã chê xấu nhất quyết không chịu mặc, sau đó về nhà còn khóc lóc đòi mua đồ đẹp.
Khi đó nhà cô đã chẳng còn đồng nào nhưng ba mẹ vẫn mua cho cô bộ đồ mà cô thích.Đứng ở ngoài cửa thật lâu sau, Ngọc An mới trở lại phòng mình.
Phải nghĩ cách giúp ba mẹ giải quyết chuyện công việc, sau đó thay đổi hoàn cảnh của nhà mình mới được!Cả đêm Ngọc An trằn trọc, không thể nào chợp mắt! Trong đầu cứ luôn xuất hiện hình ảnh ba mẹ ra đi trong kiếp trước.
Kiếp trước nếu ba mẹ không phải quá vất vả ở bên ngoài thì cũng sẽ không ra đi sớm như vậy.Ngọc An nghĩ nghĩ rốt cục lại nở nụ cười, cô đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.Bình minh lên, Ngọc An lúc này mới đi vào giấc ngủ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...