Cũng giống như khi mới vào cốc, Ngô Thiên cầm pháp trượng lên niệm chú cầu nguyện, sau đó là một luồng bạch quang chiếu lên người bọn nhỏ. Hào quang của ma pháp "Quang Minh thần phù hộ" lại một lần nữa hiện ra trên người bọn học sinh, tiếp tục che chở cho bọn nhỏ không bị ảnh hưởng bởi thanh âm đáng sợ ở trong Vong Linh cốc này.
Ngô Thiên hô lên rồi quay sang Diệp Diễm và Cao Lôi Hoa bên cạnh nói:
- Tiếp theo nếu chúng ta đi tới là sẽ tiến vào tầng thứ hai trong Vong Linh cốc, là lãnh địa của tử vong sinh vật - cương thi. Cương thi với đám khô lâu không giống nhau, có thể có chút phiền toái, cho nên kế tiếp mời hai vị bỏ chút tâm tư, an toàn của bọn học sinh đều trông cậy cả vào chúng ta.
- Cương thi?
Cao Lôi Hoa tròn mắt nhìn Ngô Thiên:
- Ý ngươi muốn nói là đi về phía trước chính là lãnh địa của cương thi?
- Đúng thế.
Ngô Thiên cười cười nói:
- Nhưng mà nếu có chúng ta ở đây thì không sợ đâu. Theo cách tính của nhân loại thì cương thi cũng chỉ là bậc hai mà thôi, cũng không có gì ghê gớm cả đâu. Có điều nên cẩn thận một chút vì ta sợ bọn học sinh có thể phát sinh bất trắc.
Cao Lôi Hoa vo vo đầu, vừa rồi nghe tới cương thi hắn lại nghĩ đến cương thi ở trên TV Trung Quốc, là cái loại có sức sống trâu bò, cực kỳ khó đối phó. Mà lại quên rằng cương thi ở thế giới này thì cũng chỉ là phế vật mà thôi.
- Đạo sư Cao Lôi Hoa, anh không sao đấy chứ? Trông sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm.
Ngô Thiên quan tâm hỏi, dù sao thì chặng đường kế tiếp cũng còn phải dựa vào cái tên hàng khủng này.
- Không có gì. Chỉ là vừa rồi nghĩ tới chút chuyện thôi.
Cao Lôi Hoa lắc đầu, rồi hỏi tiếp:
- Luke đã trở lại chưa? Bảo là đi dò đường mà sao bây giờ còn chưa về nhỉ?
- Ai nói ta chưa về? Không phải ta đã trở lại đây sao.
Thanh âm của Luke từ rất xa vẳng lại. Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn lại mới thấy người hắn đang tư đằng xa chạy về phía này.
- Ặc! Xa như thế mà có thể nghe được ta nói chuyện.
Cao Lôi Hoa kinh ngạc thốt lên.
- A, ba, lão sư Luke trong trường nổi tiếng là người thính tai mà.
Nguyệt Nhi nằm trên lưng Cao Lôi Hoa thì thầm.
- Ách.
Cao Lôi Hoa buồn bực rên rỉ.
Đợi Luke tiến lại gần, Ngô Thiên tiến đến hỏi:
- Thế nào? Tình hình phía trước có gì lạ không?
- Không có vấn đề gì. Ta xem rồi, chỉ có ít cương thi thôi. Điều duy nhất đáng để lo ngại là bọn hắc võ sĩ thì rất ít thây. Trên đường đi cơ bản là thấy toàn cương thi bình thường. Xem ra là không vấn đề gì đâu.
Luke lau lau mồ hôi nói:
- Có bốn người chúng ta bảo hộ, lại còn khảo sát qua khu vực này rồi thì không vân đề gì đâu.
- Vậy là tốt rồi.
Trong lòng Ngô Thiên cũng vô ý thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói với Luke:
- Nêu đã thế thì chúng ta đi luôn bây giờ đi. Dù sao thì tất cả mọi người chuẩn bị cũng ổn thỏa rồi. Hiện giờ thì phiền đạo sư Luke dẫn đường đi thôi.
- Được. Không thành vấn đề.
Luke xoay người nói với các học sinh ma pháp:
- Các em học sinh ma pháp viên bây giờ đi theo ta. Ngàn vạn lần đừng có tụt lại phía sau. Nếu không hậu quả thế nào là các ngươi tự chịu đấy. Mọi người theo sát vào nhé. Xuất phát!
Luke phất tay, rồi dẫn đội ngũ bên cạnh tiến đi. Ngô Thiên và Diệp Diễm bảo hộ ở hai bên. Phía sau cùng là Cao Lôi Hoa đoạn hậu.
Nguyệt Nhi vẫn khoan khoái nằm trên lưng Cao Lôi Hoa. Ma lực tiêu hao làm nàng lúc này không còn chút khí lực nào. Tuy nhiên dù sao thì thực lực của nàng cũng đã được mọi người thừa nhận. Luyện tập lần này đối với nàng đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Cẩn thận một chút, cho này có một cái khe. Ngã xuống một cái là không có cơ hội lên đâu. Bên kia là đầm lầy nhỏ nên không cần qua đâu, bên kia là ...
Thanh âm Luke ở phía trước không ngừng truyền tới, nhắc nhở các học sinh chú ý, chỗ nào có thể đi, chỗ nào phải cẩn thận.
Học sinh ma pháp cũng chú ý theo sát Luke, chỉ sợ không cẩn thận một cái thì đi talkshow với Quang Minh thần luôn.
Ngô Thiên đi bên cạnh cũng cảm thấy thần kinh vô cùng căng thẳng, không hiểu tại sao từ khi bắt đầu tiến vào Vong Linh cốc hắn liền có cảm giác thật bất an. Ma pháp trượng tinh xảo cũng không cất vào ngực mà hiện giờ đang nắm chắc trên tay, luôn luôn phòng bị, đề phòng những bất trắc xuất hiện ngoài ý muốn.
Cao Lôi Hoa khó hiểu nhìn Ngô Thiên, sau đó cũng chìm vào suy nghĩ sâu xa. Đồng thời, tinh thần lực của hắn khai triển hướng ra bốn phía, lập tức từng cây cỏ trong phạm vi trăm mét cũng hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
Luke chỉ vào đại thảo nguyên xa xa phía trước nói.
- Phía trước chính lã tầng thứ hai của Vong Linh cốc, thảo nguyên Cương Thi. Trên đại thảo nguyên này có vô số cương thi sinh hoạt, mọi người cẩn thận một chút.
- Vâng ạ, đạo sư Luke.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Luke, các học sinh đều chấn chỉnh tinh thần nhìn về phía trước.
Phảng phất trong thảo nguyên, mọi người nhìn thấy thỉnh thoảng có vài đạo bóng đen hiện lên. Mọi người đều căng mắt quan sát cẩn thận mới phát hiện ra từng thân ảnh kia là những khối thi thể thối rữa đang bò lê. Thi thể này còn lại có nửa phần thân thể, nhưng vẫn ngoan cường bò đi trong thảo nguyên. Ở nửa người phía sau của cương thi còn kéo theo một khúc ruột thật dài, trên đó đầy dõi bọ to trắng nhung nhúc ...
"Ọc~ọc~" Nôn mửa - chính là tình trạng của đám học sinh của ma pháp học viện khi nhìn thấy tình trạng này. Vừa nhìn thấy cái cảnh ghê tởm ấy thì cả đám ôm bụng cho chó ăn chè luôn. Đừng nói đến những người lần đầu tiên trông thay cương thi ghê tởm này đều liver-fun. Ngay cả Luke đã đến đây vài lần rồi mà bây giờ cảm giác buồn nôn vẫn còn tràn ngập cuống họng.
- Sợ sao?
Cao Lôi Hoa cảm thấy Nguyệt Nhi đang run rẩy trên lưng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô bé nói.
Nguyệt Nhi nhẹ lắc đầu:
- Ở trên lưng ba thì con không sợ gì hết.
Tuy Nguyệt Nhi vẫn đang run nhưng thực sự không hề sợ hãi. Bởi vì cô bé biết người cha hùng mạnh này sẽ bảo vệ mình, mình chảng có gì phải sợ cả.
Luke nhìn thấy đám học sinh điên cuồng nôn mửa, nhẹ lắc đầu bảo:
- Được rồi, phun hết ra chưa? Cố gắng lên ta xem nào. Nêu thấy ghê tởm lại còn không dùng ma pháp xử lý cái đống ghê tởm ấy đi? Với ma pháp của các ngươi thì đủ dọn sạch cái đống ghê tởm này đi rồi.
Hiếm có, không ngờ là Luke lại nói ra một câu rất chi là kích động lòng người.
Có lẽ là nhận ra lời nói có đạo lý của Luke, một nhóm học sinh hung hăng chùi khóe miệng.
- Với danh nghĩa của các thần, những thứ ghê tởm này xuống địa ngục đi thôi.
- Quang Minh thần trên cao, những thứ ghê tởm này không nên tồn tại.
- Sinh mệnh nữ thần, những thứ vạn ác này cần phải bị quét sạch.
- Ta đại diện cho mặt trăng, tiêu diệt bọn ngươi ...
Những học sinh cầm được ma pháp trượng lên lập tức ngâm xướng hàng loạt ma pháp chú ngữ. Những học sinh ma pháp nổi khùng lên tấn công từng đợt ma pháp lên đống cương thi phía trước. Hỏa cầu, băng đạn, quang minh cầu, ma pháp có cái gì thì đem biếu tần tần tật dĩ nhiên không quên quà khuyến mãi.
Người đông thì sức lớn. Tuy trong đó đều chỉ là ma pháp bậc thấp, nhưng thắng lợi là nhờ số đông. Làn sóng ma pháp này qua đi đã tiêu điệt không ít cương thi.
- Gào, hống!
Các cương thi phát ra tiếng gầm nhẹ, nhất thời lê, nhảy, chạy, bước đi. Một nhóm cương thi điên cuồng lao vọt về phía các học sinh.
Nhóm học sinh bên trái Ngô Thiên, thấy cương thi đang chạy tới bên này, vội vàng giương cao pháp trượng nhanh chóng niệm nổi chú ngữ lên. Một tầng kết giới phòng ngự bạch sắc rất nhanh chóng hiện ra bao quanh họ.
- Ha ha, là quang minh kết giới! Không hổ là Ngô Thiên đạo sư.
Một số học sinh nhận biết được kết giới liền nở nụ cười, tiếp đó lại điên cuồng niệm ma pháp tấn công đám cương thi. Nếu không phải lo lắng đến việc phòng ngự, thì bọn học sinh đều vận dụng toàn lực vào trạng thái tiến công.
Công kích ma pháp của các học sinh khá mãnh liệt, đám cương thi phía trước đã chết dồn lại thành một đống. Nhưng không ngờ kẻ trước nằm xuống thì kẻ sau lại tiếp tục lỳ lợm tiến lên.
Đứng ở hàng đầu, Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu Luke nắm chặt kiếm trong tay, nhíu mày nhăn trán: "Hôm nay nhóm cương thi dường như là rất kỳ lạ. Trước kia cho dù là bị người tấn công cũng chỉ là từng đám nhỏ bị tấn công xông lên thôi. Như bây giờ, hễ là cương thi có khả năng nhìn thấy thì đều cố sức phóng tới bên này. Mà hơn nữa, dường như lại còn theo một quy luật nhất định."
Đôi lông mày của Quang Minh giáo chủ Ngô Thiên cũng chau lại. Thân là Quang Minh giáo chủ, Ngô Thiên có hiểu biết nhất định về vong linh sinh vật. Cương Thi chỉ là bậc thấp, không có nhiều trí tuệ của vong linh, trên cơ bản bọn chúng chỉ là nương tựa vào nhau mới có khả năng hành động. Mà cái đám cương thi trước mắt này lại rất nhanh, nhìn qua đã thấy giống như là có trí tuệ. Đúng vậy, chính là có trí tuệ, một đám cương thi ở phía trước chậm rãi tiến lại gần, nhìn thì có vẻ tán loạn, thực ra lại có trình tự, có quy luật hẳn hoi.
- Không ổn! Mau lui lại!
Ngô Thiên và Luke gần như là cùng lúc kêu lên.
- Muộn rồi, xem phía sau kìa.
Mỹ nữ đạo sư Diệp Diễm kêu lên sợ hãi. Cao Lôi Hoa cau mày quay đầu nhìn lại phía sau. Chỉ thấy ở phía sau bọn họ không ngờ lại đã tụ tập một đoàn hắc võ sĩ. Cao Lôi Hoa âm thầm nhíu mày, chính mình vừa rồi dùng tinh thần lực khoanh vùng phạm vi trăm mét, không nghĩ tới là cái nhóm hắc võ sĩ này lại thập phần tấu xảo tập hợp ở khu vực hơn ba trăm mét phía sau.
Hắc võ sĩ là cương thi đã tiến hóa, so với cấp bậc ở nhân loại thì có thể coi như là tương đương với trình độ trên ba, dưới bốn. Trên người Hắc võ sĩ đều có một tầng khôi giáp bằng xương màu đen, tay cầm trường đao cũng là đen nốt.
Hắc võ sĩ trong vong linh đã được xem là vong linh bậc trung. Cao hơn nữa là vong linh kỵ sĩ. Trình độ Vong linh kỵ sĩ hơn bậc bốn kém bậc năm sơ cấp so với nhân loại bên ngoài. Thực lực tương đổi dũng mãnh, trừ khi đập nát đầu chúng, nếu không chúng lại tiếp tục tái sinh liên tục. Là loại vong linh khiến cho người ta thống hận.
Luke nhìn đám cương thi và hắc võ sĩ nghiến răng nói:
- Xem ra có vẻ là có vong linh pháp sư hoặc là Vu Yêu chỉ huy cái đám vong linh này rồi. Nếu không, chỉ dựa vào cương thi với hắc võ sĩ thì căn bản không có khả năng làm nên những chuyện có tính trí tuệ thế này.
- Không ngoại trừ có người khống chế ra, có lẽ còn có một nguyên nhân cũng sẽ như vậy.
Ngô Thiên nuốt nước miếng khó nhọc nói:
- Vong Linh Âm Phong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...