Cảm thấy sự uy hiếp trong lời nói của Cao Lôi Hoa, Ám lắc đầu cười nói:
- Cao Lôi Hoa, ngươi yên tâm đi. Ít nhất. Hiện tại ta sẽ không là địch nhân của ngươi. Cho nên, ngươi cũng không cần phải âm thầm uy hiếp ta làm gì.
- Hừ.
Cao Lôi Hoa cười hắc hắc, trong lòng lại thầm nghĩ: Người trước mặt này cũng quá thẳng thắn, có một số việc trong lòng hiểu là được rồi, cần gì toạc móng heo như vậy. Nói vậy mà không hề ngại sao?!
- Mặt khác, tuy không biết ngươi làm thế nào để câu cá to, hơn nữa chuẩn bị như thế nào khi đối mặt với con cá đó. Nhưng, ta muốn nói với ngươi một câu.
Ám ngẩng đầu, đôi mắt màu đen giống y như Cao Lôi Hoa:
- Rất nhiều tay câu cừ khôi đều bị cá kéo xuống nước đó. Hơn nữa, không thiếu tay đã chết đâu.
Nhìn đôi mắt đen của Ám, Cao Lôi Hoa lộ ra vẻ kích động. Tóc đen, mắt đen, khiến Cao Lôi Hoa bùi ngùi nhớ lại.
- Ồ. Cám ơn ngươi quan tâm. Nhưng dù con cá đó có to như thế nào, ta, một tay sát cá sẽ câu được nó. Dẫu sao cũng cám ơn lời khuyên của ngươi, ta sẽ cẩn thận. Hơn nữa, đối với một tay câu thứ thiệt thì cho dù là con cá nào cũng phải mắc câu thôi.
Cao Lôi Hoa mỉm cười, lắc nhẹ ly rượu trên tay trước mặt Ám.
- À. Cao Lôi Hoa ngươi vẫn chưa hiểu được thực lực của chư thần trên thiên giớ rồi.
Ám lắc đầu:
- Trải qua vô số năm, rất nhiều vị thần cường đại của thiên giới đều bế quan, âm thầm tu luyện tiến lên đẳng cấp cao hơn. Mà những tên xuất hiện trước mặt người từ trước đến giờ đều là những tên kém cỏi trên đó. Cái ta lo lắng là, trong số những tên hạ giới xuống đối phó với ngươi sẽ có cường giả mạnh hơn ngươi. Việc này cũng không thể không có khả năng. Thiên giới rộng lớn. Người mạnh hơn ngươi, vẫn có!
- Cho dù có người mạnh hơn ta thì sao? Hừ, cho dù bọn họ đến đây thì thế nào?!
Nhất thời ánh mắt Cao Lôi Hoa lạnh lùng:
- Chỉ cần dám gây bất lợi với ta, không cần biết hắn có là con ông trời hay không, ta cũng khiến hắn trả một cái giá lớn!
- Hề, đừng tức giận. Nếu năm đó ta có khí khái như ngươi thì tốt rồi.
Ám cười nói:
- Tốt lắm. Thoải mái tâm lý đón tiếp khách của ngươi đi. Ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi.
- Hy vọng là thế.
Cao Lôi Hoa cụng ly với Cửu U, sau đó xoay người đi tới chỗ Tĩnh Tâm.
- U. Nam nhân này. Đúng là có một loại mị lực không lời, hèn chi ngươi coi trọng hắn.
Thấy Cao Lôi Hoa đi xa rồi, Ám cười khẽ với Cửu U.
- Ngài, thực sự không cần tay trái sao?
Cửu U không để ý đến việc Ám đùa mình. Nhìn chằm chằm Ám, nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần thu hồi tay trái, thực lực của ngài sẽ khôi phục hơn nhiều.
- Hà. Tay trái này xem như lễ vật của ta cho hắn đi.
Ám cười nói:
- Có lẽ tay trái này hắn sẽ phát huy tác dụng rất tốt. Chúng ta đi thôi. U!
- Vâng.
Thấy thái độ kiên quyết của Ám, Cửu U khẽ thở dài một tiếng. Đi theo sau ra khỏi cửa.
Lúc bước khỏi cửa, Cửu U quay lại khẽ ngắm Cao Lôi Hoa. Cửu U không nghĩ ra, vì cái gì Ám không lấy hồi tay trái của mình. Hơn nữa vì sao gã Cao Lôi Hoa này không sợ toàn bộ thiên giới. Ám cùng Cao Lôi Hoa, hai người này đều là hai nam nhân mà Cửu U không đoán được... ...
***********
Từ nãy giờ Tĩnh Tâm vẫn ngồi cạnh mấy đứa nhỏ. Ánh mắt nàng vẫn nhìn Cao Lôi Hoa.
- Mẹ. Giờ trông mẹ rất đẹp nha.
Nguyệt Nhị ngồi cạnh Tĩnh Tâm, hâm mộ nhìn bộ áo cưới của Tĩnh Tâm:
- Theo nhỏ đến giờ, con có cảm giác, hôm nay mẹ đẹp nhất.
- Ôi.
Tĩnh Tâm khẽ vỗ tay Nguyệt Nhị:
- Cả đời người chỉ có một ngày như thế này. Sau này, Nhị Nhi con cũng vậy. Nhất định xinh đẹp hơn mẹ bây giờ.
- Thực sự sao?
Nguyệt nhị ôm tay Tĩnh Tâm. Thời gian hai mẹ con tâm sự thật sự rất ít. Bởi vì trên đất liền, Tĩnh Tâm không thể nói chuyện.
Nguyệt Nhị rất thích Tĩnh Tâm bây giờ. Nếu mẹ có thể nói chuyện nhiều như bây giờ thật tốt. Nguyệt Nhị thầm nghĩ. Vài ngày trước, tuy Tĩnh Tâm vẫn ở dưới đáy biển. Nhưng không có tin tức gì của Cao Lôi Hoa lại còn bị Hải mẫu bức hôn nên Tĩnh Tâm nửa chữ cũng không nói.
- Nhưng con nghĩ lúc con kết hôn cũng không có xinh đẹp như mẹ bây giờ.
Nguyệt Nhị nở nụ cười:
- Trên thế giới. Cũng không có ông bố nào chăm sóc cho con gái mình tốt như ba. Hơn nữa, trừ ba ra, ai có thể thiết kế ra bộ áo cưới đẹp như thế này chứ. Hì hì.
- Vâng, Bảo Bảo cũng thấy. Bộ áo cưới trên người mẹ Tĩnh Tâm là đẹp nhất trên thế gian này đó.
Ngồi bên, Bảo Bảo phụ họa nói.
- Y a y a!
Rudolph nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, giống như cố biểu đạt ý mình. Chịu thôi, dẫu sau cậu nhóc còn nhỏ hơn cả Kim Toa Nhi mà.
- Ha ha ha.
Lúc này, vừa lúc Cao Lôi Hoa đi từ chỗ Cửu U và Ám đến. Nghe Tĩnh Tâm và mấy đứa nhỏ nói liền cười:
- Nhị Nhi nè, khi nào con mà lấy chồng, ba sẽ thiết kế một cái áo cưới đẹp không thua gì áo của mẹ bây giờ, đến lúc đó làm cho Nhị Nhi của ta xinh đẹp như tiên nữ mà đi nhà chồng nha.
- Không chịu đâu.
Nguyệt Nhị ôm chặt Tĩnh Tâm:
- Con không lấy chồng, ở với mẹ thôi.
- Ha ha.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Nhị.
- Ôi.
Cao Lôi Hoa gãi đầu.
- Lôi, anh ngồi đi.
Tĩnh Tâm một tay ôm Nguyệt Nhị, tay kia thì vỗ nhẹ nhẹ cạnh mình.
- Ừ.
Cao Lôi Hoa ngồi xuống cạnh Tĩnh Tâm. Sau đó yên lặng nhìn bốn phía. Hôn lễ của hắn và Tĩnh Tâm có phần khác thường, tuy rằng Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm là nhân vật chính buổi lễ này. Nhưng hai cái nhân vật chính lại lẳng lặng ngồi ở một góc. Trái lại, Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên giống như nhân vật chính, nhận chúc phúc từ mọi người.
- Tĩnh Tâm. Hôn lễ này không vui như ta tượng tưởng.
Cao Lôi Hoa nói:
- Rất nhiều bạn bè của chúng ta đều sinh hoạt trên mặt đất, bắt bọn họ xuống đáy biển có phần ép buộc.
- Vâng.
Tĩnh Tâm gật đầu, về cơ bản thì hôn lễ này không có một người quen nào hết, nên cũng không tức giận nổi.
- Tĩnh Tâm!
Khẽ suy tư một lúc, Cao Lôi Hoa đột nhiên gắt gao nhìn Tĩnh Tâm.
- Ân?
Tĩnh Tâm ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa.
- Đến đại lục. Chúng ta kết hôn lại đi!
Cao Lôi Hoa trịnh trọng nói.
- A?! ~ kết hôn lại?
Đôi mắt Tĩnh Tâm tràn ngập kinh ngạc và vui mừng. Một đời người cưới hai lần. Ý tưởng này chỉ có Cao Lôi Hoa mới đưa ra thôi!
- Đúng, đúng vậy! Kết hôn lần hai!
Cao Lôi Hoa đắc ý nói:
- Đến lúc đó. Ta sẽ làm mấy bàn thức ăn thật ngon. Rồi mời bạn bè chúng ta đến. Thế nào? Mời những người quen biết đến. Sau đó chúng ta kết hôn!
- Ba, đến lúc đó con có thể mời bạn con không?
Ngồi bên, Nguyệt Nhị nói với Cao Lôi Hoa.
- Đúng rồi, còn có bạn bè mấy đứa nữa. Ha ha! Có thể chứ? Tĩnh Tâm?
Cao Lôi Hoa nắm chặt tay Tĩnh Tâm:
- Anh muốn mang đến cho em một hôn lễ chân chính, một đám cưới chỉ thuộc về chúng ta chứ không phải một cái đám cưới không có chút không khí như thế này!
- Vâng!
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng mà gật đầu:
- Lôi. Từ hôm nay trở đi, ý của anh là ý của em!
Tĩnh Tâm biểu lộ lập trường của nàng.
- Thật không lão Cao, khi nào kết hôn lại đừng quên Tra Lý ta nhé.
Thần thú giống như hồn ma bất tán đừng sau Cao Lôi Hoa nói.
- Ngươi tham gia một lần rồi, lần sau không được mời đâu.
Cao Lôi Hoa cười khà khà nói.
- Ê, không à nha, hôn lễ sau không thể thiếu phần ta!
Ánh mắt Thần thú lóe ra vẻ kiên định:
- Bà nó~~ Từ đằng xa ta nghe ngươi sẽ đích thân nấu mấy món ăn ngon. Con bà nó, ta nói cho ngươi biết, hôm đó ngươi mà không mời ta đến, có chết ta cũng đến!
Tiếp theo, biểu tình của Thần thú đầy vẻ thần thánh tinh khiết:
- Ôi, mĩ vị, vạn tuế!
- Cũng không được quên ta đó. Em rể yêu quý của anh.
Giống như nghe được hai chữ đồ ngon trong miệng Cao Lôi Hoa, ông anh Nguyệt Hoa thiên cũng không biết từ đâu lăn ra.
- Đúng rồi, các ngươi đừng có quên một việc trọng đại hôm nay đó.
Đứng cạnh mẹ vợ Tĩnh Âm, Vong Linh Nữ thần từ xa chân thành đi tới.
- Chuyện gì?
Thần thú nghi hoặc hỏi.
- Hì hì.
Vong Linh nữ thần nhẹ nhàng gõ đầu Thần thú:
- Ngươi nói xem, vợ chồng mới kết hôn sẽ làm gì?
- A! Ta biết rồi!
Thần thú cùng Nguyệt Hoa Thiên lộ ra ánh mắt ‘ông đây đã hiểu’.
Sau đó, Nguyệt Hoa thiên nhấc tay kêu một đám con em Hải tộc. Đám người này dưới sự chỉ bảo thâm hiểm của Nguyệt Hoa Thiên. Tới tấp dồn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm vào trong phòng cưới.
Sau đó, thịch~~ đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm......
Lúc này, tại chỗ vắng người trong đại điện Hải tộc.
Một gã quần áo rách nát đang cầm đao chém lên trên mặt đất.
- Tên hỗn đản dâm tặc, nói mà không giữ lời. Cái gì mà xử lý Thái Dương thần sẽ dạy thần công cho ta. Ta nguyền rủa ngươi, cho ngươi hôm nay không thể động phòng! Ai biểu ngươi không dạy thần công cho ta! Ai biểu ngươi không dạy thần công cho ta......
Gã quần áo rách nát nguyền rủa trong tiếng.
Tuy khẩn trương những Cao Lôi Hoa vẫ nhẹ nhàng đặt Tĩnh Tâm lên trên giường.
Sau đó, tim cả hai đập nhanh hơn. Tuy không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng lần này chân chính là động phòng hoa chúc! Ý nghĩa một lần trong đời thôi!
Cao Lôi Hoa mạnh mẽ hôn lên đôi môi hồng đỏ của Tĩnh Tâm, thưởng thứ hương vị ngọt ngào nồng đắm đó.
Sau đó, ngựa quen đường cũ, bàn tay của Cao Lôi Hoa lần mò xuống phía dưới, xuống chỗ tràn đầy thần bí và hấp dẫn đó. Nhưng vừa luồn vào trong quần áo Tĩnh Tâm, thì bàn tay Cao Lôi Hoa khẽ dừng lại.
Cao Lôi Hoa đưa mắt nhìn xuống.
Kết quả Cao Lôi Hoa như bị sét đánh! Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, tối nay hắn không dám động phòng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...