‘Đâu chỉ là cửa nhà của ngươi’. Tra Lý cười khổ nhìn gã tôii nhọn.
Gã nói:
- Nếu không nghĩ biện pháp ngăn cản mấy thứ đó thì cổng giữ nhà của chúng tôi cũng không giữ được lâu đâu. Cái đồ vật ghê tởm này sau khi giẫm đạp lên khu rừng Tinh Linh sẽ giẫm lên đế quốc Thú Nhân của tôi mất.
Từ ánh mắt của Thú thần có thể nhìn thấy , đó là Mãn Sơn Biến… Trên mảnh đất hoang bí ẩn này xuất hiện bóng dáng người. Hễ ai tinh mắt chút đều thấy một ít bóng đen đang nhúc nhích.
Là cương thi, trên Mãn Sơn Biến… những bóng đen trên mảnh đất hoang đều là cương thi. Nhưng những cương thi này cũng không phải là cương thi bình thường, nếu bình thường thì nói làm gì, tùy tiện một trong ba người phun một ngụm nước miếng cũng giết sạch một đống.
Chỉ tiếc, trước mặt bọn họ chính là những cương thi có trí tuệ, mà mỗi tên đều mang trên mình cỗ oán niệm sâu sắc.
Hơn nữa cấu tạo thân thể của chúng cũng rất đặc biệt, bọn chúng đều là một loại vu [thần sau khi chết không cam lòng sản sinh ra ‘ma’] cùng [nhân loại sau khi chết sản sinh ra ‘vong linh’] có quan hệ. Chỉ có thể khẳng định là bọn chúng khi sống cũng không phải là thần.
- Ma phó (người hầu của ma), nhiều ma phó cùng xuất hiện như vậy, chẳng lẽ có tên ma phó nào của Satôin phá vỡ phong ấn sao?
Gã nam tử tôii nhọn nhìn thần bí áo choàng bên cạnh.
- Tôi cũng không biết.
Áo đen cười khổ:
- Là ai phá vỡ phong ấn cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng là tên kia.
- Đúng rồi, Thú thần, Vong Linh Nữ Thần đâu?
Áo đen quay đầu nói với Thú thần:
- Đối phó với ma phó thì Vong Linh Nữ Thần có nhiều biện pháp hơn đó.
- Tôi cũng không biết, tôi không liên lạc được với cô ấy. Mấy ngày nay loạn quá.
Thú thần hít một hơi dài nói. Mấy ngày nay hắn dùng thần niệm vẫn không liên lạc được với Vong Linh Nữ Thần.
- Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Thú thần nắm chặt phủ nhìn bất tử bất diệt ma phó phía trước. Nhất thời, một cảm giác vô lực từ lúc sinh ra tới giờ làm hắn hạ phủ xuống, lấy thực lực nhị trọng lĩnh vực của hắn cũng vượt qua không ít tam trọng lĩnh vực của mấy tên khác. Nhưng mà đối mặt với vô số cương thi màu đen trước mặt làm Thần thú có một cảm giác bất lực.
Mấy tên cương thi này ngoài cái bất tử ra thì không có gì đáng sợ, mà đáng sợ chính là tên đứng sau điều khiển đống cương thi này. Ma phó của Satôin cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là gã nam nhân kia.
- Cao huynh đệ ạ, dù sao thì ngươi cũng phải tới đó nha.
Tra Lý âm thầm niệm.
Chỉ có điều đại ca Cao Lôi Hoa của chúng tôi lúc này đang ở đâu? Làm gì?
A, đúng rồi, lúc này hắn đang mang Bảo Bảo và Mộng Ti đi rửa chén. Về phần bức thư của Thú thần, à, bận quá nên Cao Lôi Hoa cũng không biết mình để đâu mất tiêu rồi.
- Đúng rồi, Nguyệt Nhị này.
Cao Lôi Hoa mang hai đứa nhỏ đứng trước phòng bếp xoay đầu nói với Nguyệt Nhị:
- Nguyệt Nhị nè, con thử về nghĩ trước xem con ma thú nào con ưng ý nhé, nghĩ xong thì nói cho ba, như vậy ngày mai mình đỡ phải đi tìm.
- Vâng thưa ba!
Nguyệt Nhị mững rỡ nói.
- Ha ha. Đúng rồi, con phải nhớ rõ không phải ma thú cao giai trở lên thì chúng tôi không cần!
Ở phía sau, Cao Lôi Hoa nói vọng lên. Là ma sủng của con gái Cao Lôi Hoa thì tất nhiên không thể dỏm hơn so với người tôi được! Cho dù không phải là siêu cấp thì ít ra cũng phải là cao giai!
- Vâng! Con nhớ rồi!
Nguyệt Nhị hưng phấn kêu to, tuy Nguyệt Nhị trưởng thành sớm, nhưng dù sao cô nàng vẫn là một đứa nhỏ, tất nhiên nàng hy vọng ma thú của mình càng mạnh càng tốt rồi. Nói gì thì làm người ai không có tâm lý so bì lẫn nhau, cho dù Học viện Ma Võ Thánh Peter cũng không tránh khỏi học sinh ganh đua nhau. Nếu chính mình mang một con ma thú cao giai trở về, tuyệt đối là một đại sự kiện.
Mặt trời đã xuống núi. Nguyệt Nhị nằm trên giường mà hưng phấn cả đêm, nàng vẫn đang cố nghĩ ra một loại ma thú ưng ý. Mãi đến nửa đêm, Nguyệt Nhị mới ngủ thiếp đi.
Sáu giờ sáng hôm sau. Bởi vì ngủ muộn nên Nguyệt Nhị không có rời khỏi giường lúc sáu giờ như thường ngày được.
- Bíp~ Bíp~ Bíp~
Lúc này, tiếng còi trạm canh gác trong nhà Tĩnh Tâm vang lên. Đã lâu Cao Lôi Hoa không có thổi còi trạm canh gác, bởi vì mấy đứa nhỏ đã hình thành thói quen dậy lúc sáu giờ nên Cao Lôi Hoa cũng không có sử dụng nữa.
- Bíp~
Âm thanh chói tôii của tiếng còi quân dụng vang lên làm Nguyệt Nhị không thể ngủ được, vò đầu ngái ngủ đi xuống lầu. Phía sau Nguyệt Nhị là Tĩnh Tâm và Bảo Bảo cũng đi xuống.
Cùng lúc đó, ở tại Thú tộc xa xôi, thành Lai Nhân cũng điểm sáu giờ.
- Bíp~~ Bíp~~
Tiếng còi quân doanh vang lên. Ngay sau đó là hình ảnh người con thứ hai của Cao Lôi Hoa xuất hiện tại vị trí cao nhất thành Lai Nhân. Sau đó là một màn đánh thức đám dũng sĩ Thú tộc ngủ say như chết.
- Rời khỏi giường, đã điểm mấy lần rồi, mẹ nó, nghiêm! Lên tinh thần đi. Còn ai không rời khỏi giường không? Không dậy được thì cho hắn ngủ luôn trên giường đi!
Nguyệt Sư điểm quân số đám dũng sĩ Thú tộc ở dưới… …
Đồng thời, Quang Minh Thần Điện.
- Bíp~ Bíp~ Bíp~
Tiếng đồng hồ êm ái kêu lên, tiếp đó sau lưng cậu cả Saga là một đám mục sư quang minh mặt mày sầu khổ ngái ngủ, thân là mục sư quang minh, thể chất của họ cũng chỉ tốt hơn một chút so với ma pháp sư thôi… …
Cứ như vậy, sáu giờ sáng rời khỏi giường chạy thể dục đã thành thói quen được hai cậu con trai của Cao Lôi Hoa truyền bá khắp đại lục~~.
- Hà hà! Cuối cùng cũng đã… chạy… đến nhà.
Sau khi chạy bộ xong, Nguyệt Nhị thở phì phò, cố gắng điều tiết hô hấp của mình. Hiện tại cô bé không cần Cao Lôi Hoa cõng về nữa. Tuy nhiên trên cái lưng quý báu của Cao Lôi Hoa lại dành cho một người đáng thương có tên là Bảo Bảo. Mấy ngày trước, Bảo Bảo đã bắt đầu tham gia vào đội ngũ chạy bộ buổi sáng rồi.
Tuy Bảo Bảo rất mạnh. Thậm chí cô bé còn có huyết mạch Thần thú, nhưng dù sao thì vẫn là một đứa con nít, chạy bộ mấy cây số là quá sức đối với cô bé. Hơn nữa người bé chân lại ngắn, kết quả cuối cùng là một khuôn mặt trắng bệch nằm trên lưng Cao Lôi Hoa.
- Ba ba, ngày mai tha cho con đi, con không chạy nữa đâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo cầu xin.
- Không được, không chạy sẽ không được ăn sáng.
Cao Lôi Hoa nghiêm túc cự tuyệt yêu cầu của Bảo Bảo, nếu chuyện khác thì Cao Lôi Hoa còn có thể nhân nhượng nhưng trên vấn đề nguyên tắc thì Cao Lôi Hoa tuyệt không lùi bước.
Về đến nhà xong. Sau khi dùng sơ qua bữa sáng, Cao Lôi Hoa liền chuẩn bị cùng Nguyệt Nhị đi bắt một đầu ma thú.
- Anh đi đây!
Cao Lôi Hoa chuẩn bị xong liền nói với Tĩnh Tâm một tiếng.
Tĩnh Tâm vẫy tay tạm biệt Cao Lôi Hoa, sau đó dùng tay ra dấu cẩn thận.
Cao Lôi Hoa gật đầu, sau đó mang Nguyệt Nhị đi vào khu rừng ma thú cạnh Quang Minh đế đô.
Khu rừng ma thú.
Sau khi yên ổn hai tháng trời, khu rừng ma thú lại nhộn nhịp lên lần nữa, đám ma thú trong khu rừng một lần nữa lại được chứng kiến hình bóng của gã ma quỷ kia! Một cái đầu màu bạc, thân hình mảnh mai gầy yếu! Chính cái bóng người thư sinh yếu ớt đó lại là nỗi thống khổ của tất cả ma thú trong rừng. Phải biết rằng các huynh đệ ma thú chết trong tay gã đó không tới mười ngàn cũng đến chín ngàn!
Hồi mới đầu người này dường như kiếm những ma thú có giá trị dinh dưỡng (Vì vấn đề dinh dưỡng của Tĩnh Tâm), sau đó lại kiếm những ma thú có thịt ngon (Vì tăng khẩu vị cho bọn nhỏ).
Nghe nói, rất nhiều loài ma thú ăn thịt sau khi thấy gã ác ma hung ác này ăn thịt ma thú khác đã nhận thức được việc ăn thịt là tàn nhẫn như thế nào nên từ đó đã từ bỏ ăn thịt, chuyển sang ăn chay.
Tại phía tây khu rừng ma thú.
- Đứng lại, bà nó, chạy đi đâu!
Tiếng thét của một gã tóc trắng vang dội khu rừng, lúc này trước mặt gã là một con hổ toàn thân đen tuyền đang chạy trối chết. Ông ba mươi thoáng nhìn bình thường này chính là một con ma thú cao giai hắc ám công kích vật lý—Cương Trảo!
Nhưng bây giờ, con ma thú cao giai ngày thường uy phong lẫm liệt lại bị dọa cho chạy trối chết như con mèo con. Là một con ma thú, mới sinh đã có trực giác nhạy bén nên nó liền cảm thấy gã phía sau nguy hiểm đến thế nào. Cho nên nó vừa nhìn thấy gã đó thì không cần nghĩ ngơi gì, a lê hấp dọt! Chỉ đáng tiếc cho con ma thú tội nghiệp này, làm sao có thể là đối thủ về tốc độ của Cao Lôi Hoa.
- Hây!
Cao Lôi Hoa hét lớn, cả người lao nhanh lên phía trước. Tốc độ liền nhanh hơn mấy lần so với con Cương Trảo đáng thương. Sau đó, bàn tay Cao Lôi Hoa chụp ngay cái đuôi của nó xách ngược lên.
- Thế nào, thế nào con gái. Dù nó hơi bị đen nhưng là một con ma thú dũng mãnh, đối với ma pháp sư không giỏi món cận chiến thì đây là một con ma thú làm bạn chiến đấu rất tốt.
Cao Lôi Hoa chỉ vào con hổ trên tay nói.
- Cái này.
Nguyệt Nhị ngắm nghía con vật đen tuyền này, sau khi xem trái xem phải chán chường liền lắc đầu mãnh liệt:
- Ứ đâu, không cần. Con này đen quá, ba, con không thích nó.
- Không cần hả. Ừ. Được rồi, con này…
Nhìn con vật trên tay, hắn nói:
- Giá như ngươi có bộ lông màu trắng thì tốt quá.
- Cảm tạ Sáng Thế thần, cảm tạ người đã không cho ta một bộ lông màu trắng!
Từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên Cương Trảo ca ngợi Sáng Thế thần vĩ đại:
- Cảm tạ người đã cho con một bộ lông đen tuyền!
Và cũng là lần đầu tiên nó không vì bộ lông màu đen này mà bất mãn, thậm chí còn kích động vì mình may mắn có bộ lông màu đen này.
- A!
Cao Lôi Hoa đang muốn thả nó đi thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, sau đó Cao Lôi Hoa vỗ vỗ mấy phát lên người con Cương Trảo, rồi chặc lưỡi đánh giá con vật:
- Chậc chậc, suýt nữa thì quên mất ngươi cũng là một con hổ nhỉ. Ha ha. Từ nhỏ đến giờ ta cũng chưa được nếm thịt ông ba mươi, hay lắm, đem về làm món súp hổ!
- Thằng cha Sáng Thế thần đại gian đại ác, ta nguyền rủa ngươi!
Vừa mới ca ngợi Sáng Thế thần xong, Cương Trảo liền nguyền rủa lão lại, tuy nó không biết ông ba mươi mà Cao Lôi Hoa nói là gì, nhưng không thể phủ định, ông ba mươi chính là nói về nó. Vì cái gì mà lão chết bầm Sáng Thế không cho mình một bộ lông trắng chứ, dù bị bắt làm ma sủng còn sướng hơn là phải chết!
- { long ngữ} Băng phong thuật!
Cao Lôi Hoa khẽ nói.
Băng nguyên tố nhanh chóng tụ trên tay phải Cao Lôi Hoa. Sau đó trực tiếp đóng băng toàn bộ Cương Trảo.
- Được rồi. Mục tiêu kế tiếp!
Cao Lôi Hoa thuận tay ném ông ba mươi, thực phẩm đông lạnh, vào nhẫn không gian. Sau đó hắn liền di chuyển, một đạo lôi quang màu tím xuyên qua xuyên lại trong khu rừng ma thú.
- Con này thế nào?
Một lúc sau, tại một chỗ khác trong khu rừng lại vang lên tiếng Cao Lôi Hoa.
- Không, xấu quá.
Giọng của Nguyệt Nhị ứ ừ.
- Ừ, xấu thiệt, nhìn cũng hổng muốn ăn.
Sau đó là bịch, một con ma thú bị đá văng.
Một lúc sau:
- Con gái, con gái, con này nha?
Giọng Cao Lôi Hoa lại vang lên.
- Ứ đâu, con này gầy còm, hơn nữa xấu ìn à.
Giọng Nguyệt Nhị lại vang lên.
- Ừ, gầy quá, nhìn cũng không có chút thịt nào, muốn ăn cũng không được.
Lại một tiếng bịch vang lên, một con ma thú vong linh cốt hệ Địa Cốt lại bị đá văng. Quả thật là gầy… gầy trơ xương…
- Con này?
- Xấu.
Lại một tiếng bịch.
- Con này…?
- Không đủ khí phách, không uy mãnh.
Lại một tiếng bịch.
Cứ như vậy. Tiếng bịch bịch vang lên cả một buổi sáng.
- Được rồi, con gái à. Nghỉ chút đã, chiều ta tìm tiếp.
Cả một buổi sáng bận rộn, Cao Lôi Hoa tìm một chỗ nghỉ ngơi nói với Nguyệt Nhị.
- Vâng!
Nguyệt Nhị nghe lời, tìm một gốc cổ thụ ngồi xuống.
- Đúng rồi, con gái này.
Cao Lôi Hoa thuận tay lật miếng thịt đang nướng, cái miếng thịt đang nướng đó chính là ông ba mươi đen tuyền—Cương Trảo. Vừa nướng, Cao Lôi Hoa vừa nói với Nguyệt Nhị:
- Con gái này, nãy giờ ta cũng đã bắt gần như hết ma thú trong rừng này rồi mà không có cái nào vừa ý con. Nhiều con ma thú như vậy, chẳng lẽ không có con nào con ưng ý à?
- Vâng. Rất khó coi.
Nguyệt Nhị trả lời Cao Lôi Hoa.
- Vậy con có con ma thú nào vừa ý không?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Vâng, có một con.
Nguyệt Nhị khẽ nói:
- Đêm qua con đã nghĩ ra một con.
Coong! Đáng thương cho ông cha già này rồi.
- Con gái, con đã có một con vừa ý sao không nói sớm, bắt ba phải chạy cả buổi sáng.
- Dạ.
Nguyệt Nhị khẽ dạ, sau đó mỉm cười nhìn Cao Lôi Hoa:
- Thứ nhất là ba không có hỏi con. Thứ hai…
Nguyệt Nhị cúi đầu nói nhỏ:
- Con nghĩ phải để ba giúp con bắt cả ngày, lâu rồi ba không ở cạnh con.
Nghe nửa câu sau của Nguyệt Nhị, lập tức Cao Lôi Hoa cảm thấy tay mình cầm miếng thịt nướng mà run lên.
- Thật xin lỗi Nguyệt Nhị. Là ba không tốt. Lẽ ra ba phải dành thời gian ở cạnh các con nhiều hơn.
Cao Lôi Hoa nói.
- Hì, không sao đâu à.
Nguyệt Nhị lắc đầu cười:
- Đúng rồi, ba nà. Có muốn biết con ma thú mà con ưng không?
- Là con gì?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- À, là độc giác thú đó.
Nguyệt Nhị đắc ý cười, kỳ thật nàng cũng không biết độc giác thú có ở đây không. Mọi người ai cũng nói độc giác thú chỉ có ở khu rừng Tinh Linh. Nên nàng muốn Cao Lôi Hoa mang mình đi đến khu rừng Tinh Linh.
- Đúng rồi, con gái à, độc giác thú có phải giống như một con bạch mã. Bốn vó ngựa có ngọn lửa màu trắng, trên trán là một chiếc sừng lấp lánh thủy tinh phải không?
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó nói với Nguyệt Nhị.
- Đúng rồi, sao ba biết vậy. Hơn nữa còn miêu tả đúng phóc?
Nguyệt Nhị hưng phấn nói.
- Ặc!
Cao Lôi Hoa chỉ chỉ lên trời.
Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên nhìn, miệng như chữ O. Trên bầu trời khu rừng ma thú, một con ngựa trắng tinh đang chạy trên trời, trên trán nó chứng minh thân phận của nó—Độc giác thú! Là một siêu cấp ma thú song hệ-- Lôi hệ và quang hệ! Cây sừng của nó có thể đâm thủng vảy cự long, chú ngữ lôi hệ của nó không thua kém ma pháp long ngữ! Nó là một Vip Pro trong các siêu cấp ma thú!
- Ba, là nó. Chính là nó!
Nguyệt Nhị hưng phấn đứng dậy kêu to:
- Mau! Mau bắt lấy nó, con muốn nó!
- Không cần bắt. Nó tự xuống đây.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên bầu trời, độc giác thú đang lấy tốc độ cực nhanh lao đến mục tiêu, mà mục tiêu đó có vẻ như là miếng thịt nướng của Cao Lôi Hoa.
Bên kia, cách khu rừng ma thú không xa.
- Thánh thú của chúng ta đâu? Đi đâu rồi?
Một người dáng mảnh mai sốt ruột nói.
- Đại nhân, hình như thánh thú đi vào khu rừng ma thú.
- Mau đuổi theo!
Người mảnh mai đó hét lớn rồi nhanh chóng chạy vào khu rừng ma thú, trên lưng lộ ra một cây trường cung màu lục…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...