Cực Phẩm Vú Em

- Ngươi tên là Lôi Lỵ Nhã?

Cao Lôi Hoa cẩn thận đánh giá thiếu nữ quý phái này. Khi hắn nghe thấy tên nàng, hắn thấy có chút quen thuộc. Cao Lôi Hoa cẩn thận nhớ lại nhưng không nhớ ra nghe được tên này ở đâu. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm cuộc sống của hắn loạn cả lên, khiến cho hắn không thể nhớ nổi tên cô gái này hắn đã nghe qua ở đâu.

- Đúng vậy, tên tôi là Lôi Lỵ Nhã. Có gì không vậy? Tên tôi có vấn đề gì sao?

Lôi Lỵ Nhã thấy Cao Lôi Hoa đang nhìn mình chằm chằm, thế nên nàng cúi đầu nghi hoặc ngắm lại mình.

- A, không có gì. tiểu thư Lôi Lỵ Nhã này, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Dường như chưa từng gặp mặt.

Lôi Lỵ Nhã cũng cảm thấy Cao Lôi Hoa có chút quen mắt nhưng nàng lại cảm thấy là chưa từng gặp Cao Lôi Hoa, vậy nên đành cười một cách không chắc chắn, phủ định câu hỏi của hắn.

- Ừ.

Cao Lôi Hoa gật đầu.

- Thôi, cho tôi xin, tiên sinh Cao Lôi Hoa, muốn làm quen mỹ nữ cũng không cần lấy cái cớ cũ mèm như vậy chứ.

Tử y thiếu nữ đứng bên cạnh Lôi Lỵ Nhã bĩu môi nói:

- Chiêu này đã lỗi thời rồi.

- Hờ hờ.

Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ gãi đầu. Bộ dáng lúc nãy của hắn thật giống như lời nàng nói.

- Ba ba~~, baba~.

Lúc này, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng khóc của Kim Toa Nhi :

- Ba ba, Mộng Ti đoạt đồ ăn của con.

Sau đó bóng dáng Kim Toa Nhi hiện ra ở đại sảnh, theo sau cô bé lúc này chính là Mộng Ti tay đang cầm một đống thức ăn, không cần nói cũng biết đó là thức ăn của Kim Toa Nhi.


- Ba ba, vừa rồi Mộng Ti ăn xong suất ăn của mình liền quay sang ăn cướp thức ăn của con.

Kim Toa Nhi chạy tới liều mạng kéo kéo đùi Cao Lôi Hoa, yêu cầu hắn bảo vệ chính nghĩa.

- Ôi.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Kim Toa Nhi rồi nhìn Mộng Ti đang cúi đầu không dám nhìn hắn.

- Mộng Ti, con cũng lại đây nào.

Cao Lôi Hoa nói, rồi vẫy vẫy tay với Mộng Ti.

Mộng Ti ngước lên len lén nhìn Cao Lôi Hoa, thấy vẻ mặt tươi cười của hắn rồi mới yên tâm, vui vẻ chạy đến cạnh hắn.

- Tiểu nha đầu này, ha ha.

Cao Lôi Hoa khẽ cười một tiếng rồi cũng ôm cô bé đặt lên đùi còn lại của mình.

- Mộng Ti trả lại đồ ăn cho Kim Toa Nhi đi.

Cao Lôi Hoa vuốt đầu của Mộng Ti.

- Vâng.

Mộng Ti nghe thấy lời nói của Cao Lôi Hoa, nàng nhìn lại thức ăn trong tay mình đầy tiếc nuối rồi đau lòng đưa trả lại cho Kim Toa Nhi. Mệnh lệnh của chủ nhân, cô bé nhất định phải nghe theo.

- A, ngoan. Lần sau đừng làm như vậy nữa nhé. Thức ăn vẫn còn nhiều mà, không cần phải vì vậy mà cãi nhau. Phải nghe lời nha.

Cao Lôi Hoa lấy trong nhẫn không gian một chút đồ ăn rồi đưa cho Mộng Ti. Chỗ thức ăn này là do lúc chế biến vẫn còn thừa, hắn không muốn lãng phí nên dùng để chế biến thành một ít đồ ăn vặt rồi để vào trong nhẫn không gian.

Dù sao trong nhẫn không gian cũng không sợ hết hạn sử dụng, nhẫn không gian so với tủ lạnh còn tốt hơn nhiều.

Nhìn thấy thức ăn, Mộng Ti vui vẻ vỗ vỗ đôi bàn tay, tiếp nhận đồ ăn trên tay Cao Lôi Hoa.

Bởi quá trình nhận đồ ăn, biên độ vận động quá lớn nên những chiếc khóa vàng bên vai cô bé đập vào nhau tạo ra tiếng vang.

Nghe thấy thanh âm này, Lôi Lỵ Nhã quay lại nhìn:


- A?! Là tiểu cô nương này?

Sau khi nhìn thấy Mộng Ti, Lôi Lỵ Nhã kinh ngạc kêu lên. Nàng nhận ra cô bé này bởi chiếc xích trên vai cô bé. Với cô bé này, nàng có ấn tượng rất sâu sắc.

Hồi ở băng tuyết đế quốc, nàng đã bán quần áo cho cô bé này.

Tiếp đó, nàng cẩn thận nhìn lại Cao Lôi Hoa:

- A, tôi nhớ ra rồi. Hóa ra là ngài.

Lôi Lỵ Nhã chỉ vào Cao Lôi Hoa rồi nói tiếp:

- Ngài chính là người ở Băng thú thành mua quần áo cho cô bé này – người khống chế Loli?

- Cái gì? Người khống chế Loli?

Cao Lôi Hoa nản lòng, từ khi nào mình là người như vậy.

- ? Tiểu thư Lôi Lỵ Nhã, xem biểu tình của cô như vậy dường như chúng ta đã gặp ở đâu đó?

Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn thiếu nữ ở trước mặt.

- Băng tuyết đế quốc, Băng Thú thành, chi nhánh Tuyết Toa. Lúc đó chúng ta đã gặp nhau. Lúc đó ngài mang theo cô bé này đến mua một bộ quần áo trẻ em.

Lôi Lỵ Nhã chỉ vào Mộng Ti trong ngực của Cao Lôi Hoa.

Băng tuyết đế quốc, Băng Thú thành?

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu. Hắn cũng nhớ ra rồi. Đó là chuyện xảy ra khi hắn theo Tiểu Tam đến Băng tuyết đế quốc. Lúc trở về hắn dẫn theo Mộng Ti từ đại băng nguyên trở về. Sau khi giải quyết vấn đề hoàng vị của Tiểu Tam, Cao Lôi Hoa trở về Quang Minh đế quốc, trên đường từng đi vào cửa hàng Tuyết Toa của Băng Thú thành để mua một bộ quần áo trẻ em cho Mộng Ti.

Cao Lôi Hoa có thể nhớ rõ chuyện này bởi, Lôi Lỵ Nhã vừa nói ra mấy chữ “người khống chế loli”. Lúc đó khi hắn vào mua quần áo cho Mộng Ti, hắn đã gặp một kẻ khống chế loli thật sự - con trai của của thành chủ Băng thú thành.

- A?


Mộng Ti trong ngực của Cao Lôi Hoa cũng quay đầu nhìn Lôi Lỵ Nhã rồi mỉm cười. Cô bé nhớ rõ thiếu nữ này, chính nàng đã khen Mộng Ti rất đáng yêu. Hình như nàng là thiết kế sư của “Tuyết Toa” hay gì gì đó.

- Kẻ khống chế Loli?

Tử Y bên cạnh Lôi Lỵ Nhã lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Cao Lôi Hoa với hai cô bé Kim Toa Nhi và Mộng Ti trên đùi.

- Ôi.

Cao Lôi Hoa vỗ trán của mình rồi nói:

- Tiểu thư Tử Y, không nên nghĩ linh tinh, đây là hai con của tôi.

- A, là…con…gái…à.

Tử Y kéo dài âm thanh nói.

- Tử Y không được vô lễ.

Tổ trưởng Sauron quát to một tiếng.

- A.

Bị Sauron quát như vậy, Tử Y liền cúi đầu không nói gì nữa.

- Từ hôm nay trở đi, toàn bộ đại lý của “Tuyết Toa” trên đại lục sẽ do tiên sinh Cao Lôi Hoa quản lý. Tử Y, Lôi Lỵ Nhã bây giờ Cao Lôi Hoa tiên sinh sẽ là chủ nhân của hai người các ngươi.

Sauron nhìn hai nàng rồi nói.

- Cái gì? Tổ trưởng? Ngài nói gì vậy? Tại sao hắn lại quản lý tất cả đại lý của Tuyết Toa?

Tử Y hét lớn lên:

- Điều này không thể được, đội trưởng. Ngài không thể làm thế.

- Hừ, Tử y, ngươi thật to gan.

Nghe được lời nói của nàng, Sauron rất tức giận, hắn hừ một tiếng rồi nói:

- Từ khi nào ngươi có quyền không nghe lời ta? Hay là ngươi muốn phản bội tổ chức?

Lôi tổ chức phân chia giai cấp rất rõ ràng. Trong tổ chức, tổ trưởng chính là tồn tại cấp cao nhất. Ngoài hắn ra còn một số trưởng lão khác. Những thành viên chống đối lại mệnh lệnh của đội trưởng sẽ được phán là phản bội tổ chức.

Sắc mặt Tử Y liền trắng bệch. Nghe đội trưởng nói chuyển Tuyết Toa cho nam nhân trước mặt này, nàng nhất thời không nghĩ gì nhiều phản đối. Không ngờ lời nói của nàng lại bị khép thành tội phản bội tổ chức.


- Tổ trưởng tha mạng.

Tử Y quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

- Được rồi, Sauron. Lần này bỏ qua đi, đừng so đo với cô bé này nữa.

Cao Lôi Hoa tùy ý phất tay:

- Hiện giờ, lưu lại nàng ta để thiết kế cho ta bộ đồ cưới. Coi như là trừng phạt nàng đi.

Cao Lôi Hoa thuận miệng nói.

Nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa. Tử Y lập tức kích động:

- Cảm ơn tiên sinh Cao Lôi Hoa. Tôi nhất định sẽ cố gắng thiết kế cho ngài một bộ đồ cưới tuyệt vời.

Đối với Cao Lôi Hoa, người vừa cứu mình một mạng, thái độ của Tử Y thay đổi 180 độ.

Nhớ tới đồ cưới, Cao Lôi Hoa lại càng mong ngày đó đến nhanh hơn. Đó chính là đại sự của đời người.

Ngày thứ ba tuần đầu tiên ba tháng sau chính là lễ tạ ơn (Thanks Giving Day). Đây là lễ hội long trọng nhất của Hải tộc. Ngày đó cũng là ngày thành hôn của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm.

Ngày lễ tạ ơn của Hải tộc đều được tổ chức vào ngày thứ ba hàng năm.

Sở dĩ có ngày tạ ơn bởi vì chính ngày đó Sáng Thế Thần đã tạo ra hải dương.

Căn cứ vào sáng thế ký: Quyển một chương 9 trang 10, nguyên văn rằng:

- Nước trong thiên hạ đều ở một chỗ khiến cho đất đai lộ ra. Thần gọi đất đó là đất liền, gọi nơi nước tụ lại là biển cả. Sáng ngày thứ ba, Sáng thế thần bắt đầu tạo ra sinh mạng ở dưới biển. Dần dần ngày này hàng năm trở thành ngày lễ tạ ơn của hải tộc.

Hiện giờ chỉ còn cách ngày lễ tạ ơn ba tháng.

Cao Lôi Hoa nghĩ đến những vật dùng cần phải có khi kết hôn như áo cưới, nhẫn cưới. Hắn còn tính đến hòn đảo không trung nơi hắn và Tĩnh Tâm tổ chức hôn lễ.

- Được rồi, theo ta.

Cao Lôi Hoa đứng lên nói với Lôi Lỵ Nhã và Tử Y:

- Ta đã phác họa ra chiếc áo cưới, các cô thử nhìn xem.

Cao Lôi Hoa dẫn hai nàng vào phòng hắn, nơi hắn để bản thiết kế chiếc áo cưới… …. …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui