Cực Phẩm Vú Em

Nhưng Cao Lôi Hoa là ai chứ, câu chuyện trâu già gặm cỏ non tại thế giới hắn xuất hiện rất nhiều. Bởi thế giới của hắn sau khi vật chất, của cải phát triển tới cực điểm, rồi từ đó trở nên sa đọa, biến chất là chuyện quá bình thường. Chỉ có điều từ khi tới thế giới này, Cao Lôi Hoa chưa từng nhìn thấy chuyện như vậy, nên vô tình trung Cao Lôi Hoa đã “thuần khiết” hơn rất nhiều. Do đó khi thấy gia đình này hắn cũng kinh ngạc một phen.

Cao Lôi Hoa nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi hắn mỉm cười đi tới trước mặt cha mẹ của Hồ Mị Nhi:

- Hai vị chính là cha và mẹ của Hồ Mị Nhi đúng không?

- Đúng vậy.

Cha của Hồ Mị Nhi gật đầu rồi đánh giá Cao Lôi Hoa. Hắn nhíu mày hỏi:

- Ngài là nhân loại?

- Xem là như vậy.

Cao Lôi Hoa nhún vai nói.

- Nhân loại ngươi đến đây làm gì?

Trên mặt cha của Hồ Mị Nhi lộ ra vẻ không vui. Hiện tại thú nhân và nhân loại đang có chiến tranh, không ngờ lại có nhân loại đi đến nhà hắn. Đây không phải là khiêu chiến với sự tôn nghiêm của Thú tộc hay sao?

- Ba, sao ba có thể nói với cha như vậy.

Hồ Mị Nhi nhìn thấy cách cư xử của ba mình thì rất không vui:

- Con thoát khỏi tay nhân loại cũng đều nhờ có cha đó, nếu không có cha thì giờ có thể ba sẽ không gặp được con nữa. Vậy mà ba lại đối xử với cha như vậy.

- Cái gì mà ba với cả cha.

Cha của Hồ Mị Nhi nhăn mặt nói:

- Sao lại rối tung rối loạn như thế, vậy là ý tứ gì?

- Có ý tứ gì ư? Đó chính là cha của con.

Hồ Mị Nhi chỉ chỉ Cao Lôi Hoa nói rồi chỉ vào ba của mình:

- Còn người đương nhiên là ba của con.

- Nói bậy.

Cha của Hồ Mị Nhi nổi giận. Con gái của mình lại gọi người khác là cha trước mặt mình, làm sao hắn có thể không giận?

- Hồ Thiên, lão nổi giận như thế làm gì.


Mẹ của Hồ Mị Nhi bất mãn nhìn trượng phu của mình rồi cười nói với đám người Cao Lôi Hoa:

- Nghe Mị Nhi nhà tôi nói, chính các vị đã cứu nó.

- Ừm, đúng vây.

Cao Lôi Hoa gật đầu.

- Vậy các vị chính là ân nhân của nhà chúng tôi, mời các vị vào trong nhà nói chuyện. Đứng ngoài như vậy còn ra thể thống gì.

Mẹ của Hồ Mị Nhi ngượng ngùng cười. Bày ra tư thế mời đám người Cao Lôi Hoa vào trong nhà.

Cao Lôi Hoa gật đầu, rồi cùng Nguyệt Sư và 10 tên lang kỵ sĩ tiến vào.

- Nguyệt Sư.

Hồ Mị Nhi thoát khỏi vòng tay của mẹ nàng rồi chạy đến ôm lấy cánh tay của Nguyệt Sư.

- Mị Nhi!

Nhìn thấy cảnh này, ba của nàng rất tức giận. Một hoàng hoa khuê nữ không ngờ lại dám ôm tay nam nhân khác ngay trước mặt mọi người, đây là thể thống gì. Cho nên hắn rất tức giận quát to một tiếng.

Hồ Mị Nhi bĩu môi rồi buông tay ra. Sau đó chạy lại về phía mẹ nàng.

Sau khi vào nhà, Cao Lôi Hoa cảm thấy bầu không khí rất áp lực. Bởi cha của Hồ Mị Nhi luôn nhìn mình với ánh mắt rất không thân thiện.

- Nói đi. Các ngươi tới nơi này làm gì.

Vừa vào nhà cha của Hồ Mị Nhi nói thẳng.

Nghe giọng đó, Cao Lôi Hoa cũng không vui, hắn nhíu mày nói:

- Làm gì ư? Ngài không phải nhìn thấy sao? Ta đưa con gái của ngài trở về.

Cao Lôi Hoa không phải là người biết nén giận, chọc giận hắn thì hắn sẽ mặc kệ bất cứ cái gì sẽ mang Hồ Mị Nhi đi luôn. Ai dám ngăn cản thì hắn sẽ đập bẹp người đó ra. Lần này cũng là do Hồ Mị Nhi nhớ nhà nên hắn mới tới nơi đây. Cầu hôn cho con trai vốn cũng chỉ là cho đúng thủ tục, có thể nói là một công đôi việc, tiện thể nói với bố mẹ Hồ Mị Nhi, con ta muốn kết hôn với con của các ngươi.

Nhưng nhìn thấy biểu tình của ba Hồ Mị Nhi, Cao Lôi Hoa cảm thấy rất khó chịu.

- Hừ. Nhân loại các ngươi tốt như vậy sao?

Cha của Hồ Mị Nhi cười quái dị:


- Nói đi, thấy các ngươi đã đưa con gái của ta trở về, bây giờ các ngươi muốn làm gì ta sẽ tận lực giúp đỡ.

- Cha!

Hồ Mị Nhi cũng nhìn ra ba của mình dường như không thân thiện với mấy người Cao Lôi Hoa nên không nhịn nổi lên tiếng.

- Nơi này không có việc của con. Câm miệng cho ta.

Cha của Hồ Mị Nhi quát 1 tiếng.

- Hồ Thiên, lão mới là người phải im lặng! Giờ lão vào trong cho tôi.

Từ lúc vào nhà đến giờ hồ mẫu không nói chuyện, đột nhiên tức giận chỉ Hồ Thiên rồi hét một tiếng.

- Lão bà.

Hồ Thiên lí nhí nói.

- Đi vào trong. Chuyện này để tôi xử lý.

Hồ mẫu tức giận nói

- Được rồi.

Hồ Thiên thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi vào phòng.

Thật là nữ nhân mạnh mẽ. Cao Lôi Hoa thầm lau mồ hôi, thật may mắn Tĩnh Tâm của hắn rất dịu dàng. Nếu như Tĩnh Tâm cũng giống như mẹ của Hồ Mị Nhi thì thật là không tốt. Lựa chọn Tĩnh Tâm quả là không sai. Ka ka.

- Thật xin lỗi tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Mẹ của Hồ Mị Nhi quay lại ngượng ngùng cười nói với Cao Lôi Hoa:

- Việc của các ngài thì vừa rồi Hồ Mị Nhi cũng có nói qua cho tôi. Tôi tên là Hồ Kiều Kiều, là mẹ của Hồ Mị Nhi.

Hồ Kiều Kiều xấu hổ nói:

- Thay mặt chồng tôi, xin lỗi các ngài vì chuyện vừa rồi.

- Đã xin lỗi rồi thì bỏ đi.

Cao Lôi Hoa phất phất tay, Hồ Kiều Kiều đúng là người biết đạo lý. Triết lý sống của Cao Lôi Hoa luôn như vậy, người kính ta một thước ta kính người một trượng. Nếu người nào khiến mình khó chịu thì Cao Lôi Hoa tự nhiên sẽ không đưa cái mặt nóng ra tiếp cái mông lạnh của người ta.


Đối với kiểu người nh Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa tất nhiên sẽ không thể lạnh lùng với nàng được.

- Mong mọi người đừng có trách chồng của tôi.

Hồ Kiều Kiều ngượng ngùng nói:

- Chồng của tôi rất ghét nhân loại. Các ngài cũng đã nhìn thấy bộ dáng già cả đáng thương của hắn.

- Ủa? Cha của Hồ Mị Nhi không phải vì tuổi tác mà già như vậy sao?

Cao Lôi Hoa nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ không phải là “trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết” sap? Vậy nguyên nhân là gì?

- Ôi, chính nhân loại đã biến hắn thành hình dáng này.

Hồ Kiều Kiều khổ não nói:

- Đó là do một loại thuật trở chú giống như “suy lão thuật” của vong linh tộc. Nhớ năm đó, chồng của tôi bị nhân loại bắt đi, sau đó bị bắt làm vật thí nghiệm cho ma pháp. Sau này tuy rằng may mắn có thể trốn chạy trở về nhưng bộ dáng lại bị biến thành như vậy. Cho nên, lão rất ghét nhân loại.

- Thì ra là vậy.

Cao Lôi Hoa ngồi xuống dựa vào thành ghế, rồi nói tiếp:

- Tuy nhiên bất kế thế nào thì sự thật là thái độ của hắn đối với ta không tốt. Cho dù trước kia đã xảy ra việc gì, thì cách đối xử của hắn ngày hôm nay là sai lầm.

- Đúng vậy, tôi biết.

Hồ Kiều Kiều cười khổ một tiếng:

- Tôi xin lỗi các ngài vì cách cư xử của chồng tôi.

- Cô không cần xin lỗi. Đây là lỗi của hắn không phải lỗi của cô. Tôi là người ân oán rất rõ ràng. Cô không cần để ý.

Cao Lôi Hoa nhún vai:

- Được rồi, dù sao hứng thú khi đến nơi này cũng bị hắn giảm bớt khá nhiều rồi. Tôi sẽ nói ngắn gọn.

- Xin cứ nói.

Hồ Kiều Kiều gật đầu. Theo như con gái mình nói, nam tử đầu bạc này chính là kẻ có sức mạnh đến người khác phải rùng mình. Mà điều quan trọng hơn là, Thú tộc có thể thắng lợi công lớn cũng thuộc về hắn.

- Tôi tới để đề thân.

Cao Lôi Hoa nghiêm trang nói. Sau đó kéo Nguyệt Sư từ sau ra:

- Cô cũng nhìn thấy hai đứa nó vừa nãy thân mật như thế nào rồi. Tôi nghĩ con của tôi và con của cô rất tâm đầu ý hợp. Người làm ba như tôi đành phải vác mặt dày tới cầu thân vậy. Về phương diện chủng tộc của con tôi thì các vị có thể yên tâm. Nó không phải nhân loại mà là người của Sư tộc.

Cao Lôi Hoa nói tiếp:


- Một nam nhân như vậy chắc cũng không có vấn đề gì. Vậy cô có đồng ý cuộc hôn nhân này hay không?

Mất hết cả cảm hứng, Cao Lôi Hoa không muốn nói gì thêm, nên hắn nói thẳng luôn mục đích của mình.

- Cầu thân?!

Hồ Kiều Kiều cười khổ.

- Sao vậy? Có vấn đề gì à?

Nhìn bộ dạng của Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.

- Việc này có chút vấn đề.

Hồ Kiều Kiều ngượng ngùng nói:

- Không giấu gì ngài. Mị Nhi nhà chúng tôi đã được đính hôn với một gia đình Hồ tộc khác rồi.

Hồ Mị Nhi nghe thấy lời mẹ nàng nói liền kinh ngạc nói:

- Mẹ, con có hôn ước gì??? Chuyện này xảy ra lúc nào vậy? Tai sao con lại không biết?

- Cô định qua mặt tôi à?

Nghe lời nói của Hồ Mị Nhi, Cao Lôi Hoa nhíu mày:

- Hay là cô không muốn gả Mị Nhi cho con tôi?

- Đương nhiên là không phải rồi tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Hồ Kiều Kiều vội vàng giải thích:

- Mấy ngày hôm trước, khi Mị Nhi biến mất, chúng tôi đã hứa gả nó cho người ta. Bởi nhà họ nói Hồ Mị Nhi đã bị nhân loại bắt đi làm nô lệ, nêu chúng tôi tình nguyện gả Mị Nhi cho bọn họ, họ sẽ huy động lực lượng của gia tộc tìm Mị Nhi giúp chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi đang thương tâm nên khi nghe yêu cầu của bọn họ, chúng tôi lập tức đáp ứng. Cho nên …. …

Hồ Kiều Kiều thở dài nói.

- Vậy là hôn ước này là có thật sao?

Cao Lôi Hoa nhíu mày.

- Rất tiếc, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Hôn ước này chúng tôi đã lập dưới danh nghĩa của Thú thần, nên chúng tôi không thể bội ước.

Hồ Kiều Kiều cúi đầu ngượng ngùng nói.

Nghe lời nói của Hồ Kiều Kiều, Cao Lôi Hoa cảm thấy mặt mình nóng bừng, thật vất vả mới đến để cầu thân cho con trai thì không ngờ lại nghe được con dâu mà mình chỉ định lại sắp lập gia đình, còn chú rể lại không phải là Nguyệt Sư. Nghĩ đến đây Cao Lôi Hoa thấy quá xấu hổ! Không được!

Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, chuyện này không thể được! Nếu Mị Nhi gả cho người khác, thì sau này mình làm sao có thể ngẩng đầu trước Nguyệt Sư được. Bất kể thế nào cho dù dùng võ lực, cũng phải để Mị Nhi là con dâu nhà mình. Về phần lời hứa của Kiều Kiều với Thú thần, hắn căn bản không thèm để trong tai, bởi Thú thần còn đang ở nhà hắn… … …

Đúng lúc này, một tiếng nhạc vang lên, một đám mây từ đằng xa theo gió tiến lại gần, bên trên có quỳnh lâu điện ngọc. Một bạch y tiên tử đang lẳng lặng đứng trên đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui