Ở trên lưng Cầu Cầu, mấy người Cao Lôi Hoa bay thẳng từ ngoài Vong Linh cốc tới bên phong ấn.
Cao Lôi Hoa, Tra Lý cùng Đại trưởng lão và Bảo Bảo, bốn người một lần nữa tiến vào địa phương quen thuộc này.
Nhìn tầng phong ấn màu vàng trước mặt, trong đầu Cao Lôi Hoa bất giác lại hiện lên khuôn mặt của Tiểu Tam, trong lần đầu gặp gỡ nàng cười rực rỡ giống tiểu muội nhà hàng xóm. Nhưng rồi khuôn mặt đó từ từ biến mất, được thay bằng khuôn mặt lạnh lùng của tam công chúa Sophia - người thừa kế nữ hoàng.
Đối với tam công chúa giống như muội muội này, trong lòng Cao Lôi Hoa cảm thấy áy náy, nàng biến thành bộ dạng như vậy có liên quan rất lớn đến hắn.
- Suy nghĩ gì vậy Cao Lôi Hoa?
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn thấy Cao Lôi Hoa thất thần, dường như đang trầm tư, nên hỏi một tiếng.
- A, không có, tự nhiên nhớ tới cố nhân thôi.
Cao Lôi Hoa thuận miệng nói.
- Là cô nương gọi là Tiểu Tam đúng không.
Đại trưởng lão nói:
- Chuyện của nàng, ta cũng biết được một chút.
- Lão biết?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Đại trưởng lão:
- Làm sao lão biết?
- Ha ha, Cao Lôi Hoa, cậu quên rằng thủ lĩnh tổ chức tình báo là Sauron đang nằm trong tay ta à.
Đại trưởng lão giơ giơ ngón tay đang đeo nhẫn không gian chứa sát lục giả, cười nói:
- Nghe nói cô nương Tiểu Tam kia là tam công chúa đế quốc Băng Tuyết đúng không?
- Ừm.
Cao Lôi Hoa gật đầu:
- Đúng vậy, thật không nghĩ tới, tùy tiện cứu một người, không ngờ người đó lại là một công chúa.
- Cao Lôi Hoa, nhìn dáng vẻ của cậu, hình như cậu rất chán ghét những tranh chấp trong hoàng gia đúng không?
Đại trưởng lão nói.
- Đúng, ta không thích những chuyện tranh quyền đoạt lợi trong hoàng gia, ở đó nhân tính được thể hiện một cách thối nát.
Cao Lôi Hoa thở dài.
- Cho nên cậu không muốn Tiểu Tam trở thành người thừa kế nữ hoàng?
Đại trưởng lão tủm tỉm cười.
- Có lẽ vậy, thôi quên đi, tất cả đều đã trôi qua, nói nhiều cũng không thay đổi được.
Cao Lôi Hoa lắc đầu rồi nhìn về Tra Lý. Đang định hỏi hắn bao giờ tiến vào phong ấn nhưng lại thấy hắn cũng đang bần thần suy nghĩ.
- Hắc hắc, Tra Lý, nghĩ ngợi gì vậy?
Cao Lôi Hoa vỗ vai hắn.
- Ồ, không có gì.
Tra Lý cười cười:
- Phải tiến vào thôi, nhiệm vụ mở phong ấn phải nhờ vào cậu rồi.
- Không thành vấn đề, hai người hãy mang Cầu Cầu và Bảo Bảo lùi lại sau.
Cao Lôi Hoa nói với Tra Lý và Đại trưởng lão.
Hai người họ gật đầu, người thì ôm lấy Bảo Bảo, người kia thì ôm Slime hoàng kim lùi xa ra phía sau.
- Phù!
Cao Lôi Hoa hít một hơi thật sâu, rồi đứng tấn, tay phải nắm lại thành quyền, chỉ còn ngón giữa hơi lồi lên trên, từ từ đưa xuống ngang thắt lung.
- Phá! Sơn! Không!
Cao Lôi Hoa hét to một tiếng, tay phải đấm mạnh về phía phong ấn.
Mấy tháng trước, lúc còn ở thánh cấp, bởi vì không đủ lực lượng nên Cao Lôi Hoa không thể sử dụng Phá Sơn Không để phá vỡ tầng phong ấn này.
Nhưng hiện tại đã khác, Cao Lôi Hoa đã tiến đến thần giai. Vậy cùng một chiêu thức, có thể không thành công sao?
Lôi quang màu vàng tím tập trung trên tay phải của Cao Lôi Hoa. Khi ngón giữa chạm vào tầng phong ấn, quyền kình tống thẳng lôi thần lực vào trong màn phong ấn. Đối với loại phong ấn khủng này, phá hoại từ bên trong là phương án tốt nhất.
Giống như lần trước, khi Cao Lôi Hoa chạm vào phong ấn, tầng phong ấn liền gợn lăn tăn như sóng nước, lấy nắm tay Cao Lôi Hoa làm trung tâm, vòng tròn khuếch tán ra xung quanh.
Lần này so với lần trước quả thật bất đồng bởi thần lực mạnh hơn dị năng nhiều lắm!
Lần trước cái vòng sóng gợn kia chỉ khuếch tán được một vòng rồi biến mất. Còn lần này, vòng sóng gợn đó càng khuếch tán thì càng lớn!
Tiếp đó nơi Cao Lôi Hoa chạm vào tầng phong ấn xuất hiện một lỗ thủng cao chừng gấp đôi người. Tầng phong ấn mà được xưng là không thể phá vỡ trong hai tháng nay đã bị phá vỡ hai lần.
- Cao Lôi Hoa, loại quyền kỹ này của cậu thật là tinh diệu.
Tra Lý đứng bên cạnh nhìn cái lỗ thủng trên phong ấn cảm thán nói. Nếu ngàn năm trước, hắn nắm giữ quyền kỹ này. Phỏng chừng cũng không cần phải cùng Vong Linh tộc ở lại trong phong ấn lâu thế này.
Nếu ngàn năm trước, hắn xem qua được quyền kỹ này thì hiện giờ hắn và Vong Linh nữ thần cũng không thành bộ dạng này.
- Hắc hắc, đừng có được tiện nghi mà vỗ mông ngựa thế. Chiêu này cũng không quá khó học, ta nghĩ ngươi nhìn vài lần chắc là bắt chước cũng không sai biệt lắm. Đi thôi, đi thôi.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, tiếp Cầu Cầu từ tay Tra Lý, sau đó tiến vào trong phong ấn
- Ba ba, đi vào đi! Chúng ta vào trong gặp mụ mụ, con muốn gặp mụ mụ! Con muốn gặp mụ mụ!
Sau khi tiến vào phong ấn, Bảo Bảo hưng phấn kêu lên, bàn tay không ngừng lắc đầu Cao Lôi Hoa.
- A, được rồi, trước hết đi xem Sư tộc, rồi đi đến chỗ của mụ mụ của con.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ khuôn mặt của Bảo Bảo.
Ở bên kia, khi phong ấn bị phá ra, trong thần điện bị hắc ám bao phủ quanh năm, một mỹ nữ mặt tái nhợt từ từ mở mắt. Vẻ mặt của nàng lộ ra sự khó tin, nàng cảm giác được phong ấn vĩnh cửu kia không ngờ lại bị người phá.
- Cao Lôi Hoa.
Sau khi tiến vào trong phong ấn, Tra ý đột nhiên dừng lại nói với Cao Lôi Hoa.
- Sao vậy, Tra Lý?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn hắn.
- Ta nghĩ, hay là để một mình ta đi về lãnh địa của hoàng kim sư tộc.
Tra Lý đột nhiên nói.
- Một mình ngươi đi? Vậy chúng ta làm gì?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.
- Cậu mang theo Bảo Bảo đi vào Vong Linh thần điện đi.
Tra Lý nói đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Bảo Bảo muốn trở về thăm mẹ, ngươi nên mang nó đi thôi.
- A, đúng rồi! Ba ba, nghe lời Tra Lý thúc thúc đi, mang con đi thăm mụ mụ.
Bảo Bảo kéo kéo bàn tay của Cao Lôi Hoa.
“Thúc thúc?”
Tra Lý nghe vậy không khỏi cười miễn cưỡng, quan hệ giữa mình với Vong Linh nữ thần quá phức tạp. Có lẽ đây là hình phạt mà ông trời dành cho ‘tình yêu điên cuồng’ của mình với Vong Linh nữ thần. Con gái đứng trước mặt mình không gọi là ba ba mà lại gọi là thúc thúc. Hai chữ này như ngọn núi đè nặng trong lòng Tra Lý.
Cao Lôi Hoa nhìn Tra Lý cười ha hả:
- Cũng tốt, chúng ta chia ra hành động vậy. Hẹn gặp lại ở nơi này. Lúc đó ta sẽ phá một cái lỗ to hơn để cho cả bộ tộc hoàng kim sư tử đều được ra ngoài.
- Vậy, chúng ta chia tay ở đây.
Tra Lý hét to một tiếng rồi xoay người chạy một mạch về phía hoàng kim sư tộc không quay đầu lại.
- Hắc hắc!
Nhìn bóng dáng của Tra Lý, Cao Lôi Hoa bật cười.
- Khặc khặc!
Vong Linh Đại trưởng lão cũng cười quái dị.
- Ủa?
Cao Lôi Hoa nghe tiếng cười âm hiểm của Vong Linh Đại trưởng lão liền quay sang nhìn, thế là bắt gặp cái bộ dạng “không có ý tốt” của hắn.
- Đại trưởng lão, lão làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa kỳ quái nhìn Vong Linh Đại trưởng lão
- Hắc hắc, Cao Lôi Hoa. Cậu hẳn cũng đoán được thân phận thật sự của Tra Lý rồi chứ.
Đại trưởng lão cười ha hả.
- Ừ!? Ha ha!
Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ. Thế nào mình lại không nghĩ tới. Thân là Vong Linh Đại trưởng lão, đại tướng đứng đầu dưới tay Vong Linh Nữ Thần, có lẽ nào lại chưa gặp Thú Thần Tra Lý cơ chứ?
Hóa ra lão lặng lẽ đứng yên nhìn quan hệ giữa Thú Thần và Bảo Bảo.
- Xem như thay nữ thần điện hạ trả lại chút thù.
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn Cao Lôi Hoa rồi nhìn tiểu công chúa. Con gái của mình gọi người khác là ba ba còn gọi mình là thúc thúc ngay trước mặt mình, cảm giác của hắn lúc này thật là khó hình dung.
“Ai bảo lúc đó ngươi cưỡng ép nữ thần điện hạ”.
Vong Linh Đại trưởng lão cười âm hiểm.
- Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta tới Vong Linh thần điện thôi.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Lần trước ở trong này, ta vẫn chưa đi qua Vong Linh thần điện.
- Ân, đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp nữ thần.
Vong Linh Đại trưởng lão hưng phấn nói:
- Cao Lôi Hoa, tôi nói cho cậu biết, nữ thần của chúng tôi rất xinh đẹp!
- Này, lão nói với ta nữ thần có xinh đẹp hay không để làm gì?
Cao Lôi Hoa nhíu mày nói.
- Cậu không phải là ba ba của công chúa điện hạ sao, nên phải có quan hệ với nữ thần chứ.
Đại trưởng lão cười nói.
- Được rồi Đại trưởng lão, loại chuyện này không đừa được.
Cao Lôi Hoa lần này tiến vào Vong Linh cốc chính là để giải quyết quan hệ giữa Tra Lý và Vong Linh Nữ Thần.
- Ba ba, mụ mụ của con rất đẹp, không kém mụ mụ Tĩnh Tâm đâu!
Bảo Bảo bỗng dung ngẩng đầu lên nói:
- Ba ba, ba cưới mụ mụ con được không? Giống như lấy Tĩnh Tâm mụ mụ đó.
- Ặc!
Cao Lôi Hoa đần thối mặt.
- Khặc khặc!
Vong Linh Đại trưởng lão cười sặc.
- Nơi đây cách Vong Linh thần điện khá xa, không bằng cưỡi trên cốt long “Cát Mỗ” của ta đi.
Vong Linh Đại trưởng lão phất tay một cái, trên tay lão liền xuất hiện một thanh cốt trượng nhỏ màu đen.
- Lấy danh nghĩa của ta, bối nạp lôi tư cát mỗ, triệu hồi đồng đội của ta – xuất hiện đi, Cát Mỗ, cốt long triệu hồi!
Cốt trượng của Vong Linh Đại trưởng lão lại vẽ một ma pháp trận phức tạp trên không trung.
- Rống!
Cánh cửa Vong Linh không gian màu đen xuất hiện, cốt long Cát Mỗ vô cùng uy phong chui ra.
- Lên đi.
Vong Linh Đại trưởng lão nói rồi dẫn đầu nhảy lên trên lưng cốt long.
- Ngồi trên người cốt long thật khó chịu.
Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo nhảy theo, sau khi ngồi xuống nói:
- Lưng của Cầu Cầu nhà ta mềm mại hơn nhiều, ngồi trên cái đống xương cứng rắn này đau hết cả mông.
Vong Linh Đại trưởng lão cau mày:
- Muốn ngồi thì ngồi, không muốn thì đi bộ đi.
- Hắc hắc.
Cao Lôi Hoa cười ha ha, ôm Bảo Bảo đặt lên đùi hắn.
Vong Linh cốt long bay lượn một lúc đã tiến tới nơi hắc vụ bao phủ quanh năm.
- Chính là nơi này.
Vong Linh trưởng lão nói với Cao Lôi Hoa.
- Nơi này?
Cao Lôi Hoa nhìn địa phương bị bao phủ bởi hắc vụ, trong không khí tràn đầy Vong Linh khí tức:
- Tầng hắc vụ này dường như là do thần lực hình thành?!
- Đúng rồi.
Vong Linh Đại trưởng lão cảm thán nói:
- Phong ấn này là nhằm vào Vong Linh tộc chúng tôi, không có hắc vụ này, nếu chúng ta bị ánh sáng của phong ấn này chiếu vào sẽ tạo ra thương tổn rất lớn. Vì vậy, để bảo vệ bộ tộc Vong Linh, Vong Linh Nữ Thần đã triển khai thần lực tạo ra hắc vụ để che phủ tòa thần điện này, giúp bộ tộc Vong Linh có khả năng sống sót trong phong ấn này. Nhưng để duy trì tầng hắc vụ này cần rất nhiều lực lượng, nên Vong Linh Nữ Thần thường lâm vào trạng thái ngủ say.
- Bởi vậy, lần trước cứu công chúa, nữ thần mới không xuất hiện?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Chính xác.
Vong Linh Đại trưởng lão nói:
- Phong ấn chết tiệt này làm hại bộ tộc Vong Linh chúng tôi.
- Vậy không bằng, lần này các ngươi đi ra cùng hoàng kim sư tộc đi.
Cao Lôi Hoa nói với Vong Linh Đại trưởng lão:
- Dù sao cũng là ra ngoài, không bằng đi chung cho vui.
- Cao Lôi Hoa huynh đệ.
Vong Linh Đại trưởng lão thở dài:
- Hảo ý của cậu, tôi hiểu, nhưng cậu cũng biết rằng, cuộc thần ma đại chiến lần trước, chúng ta đã thua, Vong Linh tộc bây giờ đi ra ngoài chỉ như chuột chạy qua đường, người nào cũng muốn đánh. Vậy cậu bảo chúng tôi ra ngoài làm gì?
Cao Lôi Hoa gật gật đầu, hắn cũng ý thức được chuyện này. Muốn đi ra ngoài Vong Linh tộc phải có thực lực hùng mạnh để không ai dám động đến bọn họ. Nếu không chỉ có thể tìm một địa phương khác ẩn núp.
Trên đại lục, tuy rằng có rất nhiều chỗ có thể trốn được, nhưng khó có thể tìm được nơi nào cho cả Vong Linh tộc ẩn núp mà không bị người ta phát hiện.
“Liệu có chỗ nào không?” Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu Cao Lôi Hoa. Linh quang chợt lóe, dường như có ý tưởng gì đó, nhưng lại không nghĩ ra. Ở trên trời? Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu mình, hắn vừa nghĩ đến trên trời. Sống trên trời? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nghĩ.
Cốt long lao xuyên qua màn hắc vụ, hạ thẳng xuống dưới.
- Đại trưởng lão và công chúa điện hạn đã trở lại.
Tên hộ vệ Vong Linh thần điện nhìn thấy Đại trưởng lão trở về liền hét to lên.
Đồng thời, từ trong thần điện, một vị nữ tử áo trắng bị một tầng hắc vụ bao phủ chậm chậm bước ra cửa thần điện.
- Mụ mụ!
Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Bảo Bảo trong lồng ngực của Cao Lôi Hoa hưng phấn hét to một tiếng rồi nhảy ra khỏi lòng hắn chạy về phía nữ tử áo trắng.
Cao Lôi Hoa cũng nhìn về phía nữ tử kia.
Theo lời Đại trưởng lão, Vong Linh Nữ thần rất xinh đẹp, Bảo Bảo dường như cũng thừa hưởng sự xinh đẹp đó từ mẫu thân.
Sắc mặt hơi tái nhợt, khiến cho nàng có vẻ đẹp mỏng manh. Có lẽ bởi vì thiếu ánh sáng mặt trời nên da nàng không trắng hồng mà trắng bạch không tì vết, khiến nàng trông càng mềm yếu hơn. Vong Linh Nữ Thần khiến cho người ta có cảm giác rung động lòng người, mong manh dễ vỡ, làm cho người khác có cảm giác thương tiếc.
- Mẹ nó.
Nhìn Vong Linh Nữ Thần, Cao Lôi Hoa khẽ mắng một tiếng:
- Nữ nhân trông ‘yếu’ như vậy làm sao năm xưa Tra Lý có thể nhẫn tâm xuống tay.
Vong Linh Nữ Thần như một cô búp bê bằng thủy tinh, Cao Lôi Hoa thấy, nếu là nam nhân thì chỉ e luôn muốn che chở cho nàng, không nỡ làm tổn thương nàng.
- Bảo Bảo
Vong Linh Nữ Thần dịu dàng ôm lấy con gái, nhẹ nhàng cạ khuôn mặt của mình vào khuôn mặt của nhỏ nhắn của con.
- Đại trưởng lão, vất vả cho ngươi rồi.
Vong Linh Nữ Thần ôm lấy Bảo Bảo rồi nói với Đại trưởng lão.
- Làm việc vì nữ thần điện hạ, thần luôn không do dự.
Vong Linh Đại trưởng lão tôn kính trả lời với Vong Linh Nữ Thần.
- Mụ mụ, đó là ba ba.
Bảo Bảo trong lòng Vong Linh nữ Thần quay đầu chỉ vào Cao Lôi Hoa:
- Ba ba gọi là Cao Lôi Hoa.
Mặt Vong Linh Nữ Thần hơi ửng đỏ lên. Bảo Bảo vẫn là trẻ con, lời của cô bé khiến người khác hao tổn rất nhiều tâm trí.
Cao Lôi Hoa cũng không tránh được xấu hổ, gãi gãi đầu:
- Xin chào, tôi là Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa chìa tay phải về phía Vong Linh Nữ Thần.
- ???
Vong Linh Nữ Thần nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa giơ tay phải ra không biết để làm gì?
- Nữ thần điện hạ, đây là cách chào của quê hương Cao tiên sinh. Cái này gọi là bắt tay!
Vong Linh Đại trưởng lão vội vàng giải thích cho Vong Linh Nữ Thần
- À.
Vong Linh Nữ Thần gật đầu, rồi chìa tay trái của mình về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa cười méo xệch. Tuy rằng Vong Linh Nữ Thần đang ôm Bảo Bảo nhưng dùng tay trái để bắt tay thì… …
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài hình như là nhân loại.
Vong Linh Nữ Thần cẩn thận nhìn Cao Lôi Hoa rồi nói.
- Ân. Có thể coi là nhân loại.
Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng, giờ mình chỉ có thể xem như là nhân loại thôi, bởi bây giờ mình đã thành thần rồi mà.
- Ân, Tiên sinh Cao Lôi Hoa nói rất đúng.
Vong Linh Nữ Thân cười:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa tuy rằng đã chết qua một lần, nhưng lại vẫn còn sống. Tiên sinh thật kỳ diệu.
- Đã chết một lần
Nghe Vong Linh Nữ Thần nói, Cao Lôi Hoa run lên, đã chết một lần! Chẳng lẽ nguyên nhân chính là nhiệm vụ cuối cùng ở địa cầu sao?
Mình đã chết một lần, sao bây giờ vẫn còn sống?
Đây là ý tứ gì?
Cao Lôi Hoa chợt nghĩ đến, mình chính là hoạt tử nhân (xác chết sống lại)…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...