Dường như cảm thấy Cao Lôi Hoa đã đến, Tĩnh Tâm quay đầu lại nhìn hắn sau đó lại hướng ánh mắt về phía mặt biển xa xôi.
- Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không?
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng lại gần Tĩnh Tâm.
Lúc này, Tĩnh Tâm đã ngừng khóc, một mình nàng đứng trên bến cảng nhìn về đại dương bao la, rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Dưới ánh trăng, bóng dáng của Tĩnh Tâm trông có vẻ rất cô đơn.
Cao Lôi Hoa đi về phía Tĩnh Tâm. Đột nhiên hắn không cẩn thận trượt chân thiếu chút nữa bị ngã. Cao Lôi Hoa nhìn xuống, phát hiện ra dưới chân mình có vài viên ngọc trai rất đẹp.
Đợi một chút! Nhìn những viên ngọc trai này, Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ đến một việc. Trong truyền thuyết, những giọt nước mắt thương tâm của mỹ nhân ngư khi rơi xuống mặt đất sẽ hóa thành một viên ngọc trai. Sau đó, hắn lại nghĩ đến bố vợ của mình – Nguyệt Chấn Thiên Poseidon, danh hiệu của bố vợ mình là Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên Poseidon!
Tĩnh Tâm không phải là mỹ nhân ngư đó chứ?! Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Hắn cúi xuống nhặt vài viên ngọc trai lên. Đây chính là nước mắt của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa cẩn thận đem viên ngọc trai này vào nhẫn không gian, sau đó đi tới cạnh Tĩnh Tâm.
- Tĩnh Tâm.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng, sau đó kéo người Tĩnh Tâm lại:
- Vừa rồi nàng làm sao vậy?
Đôi mắt xanh nước biển của Tĩnh Tâm mở to nhìn Cao Lôi Hoa thật lâu. Bỗng chợt, trong mắt nàng hiện ra vẻ kiên quyết, dường như nàng đã hạ quyết định gì đó.
Sau đó, Tĩnh Tâm đột nhiên rụt tay ra khỏi tay của Cao Lôi Hoa, rồi nhảy xuống biển.
- Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa quát to một tiếng, không hề nghĩ ngợi, nhảy ngay xuống biển theo sau Tĩnh Tâm.
Trong khi rơi xuống, Tĩnh Tâm nhìn thấy Cao Lôi Hoa cũng nhảy ngay sau nàng, trong lòng nàng xuất hiện một niềm vui sướng.
- Bùm bùm!
Cả Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa cùng rơi xuống nước.
- Tĩnh Tâm, nàng đang ở đâu?
Vừa rơi xuống nước, Cao Lôi Hoa vội vã tìm kiếm bóng dáng Tĩnh Tâm xung quanh. Nhưng tìm như thế nào cũng không thấy nàng. Tĩnh Tâm cứ như đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Cao Lôi Hoa vội nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng triển khai thần niệm! Tình hình xung quanh Cao Lôi Hoa hiện ra trong đầu của hắn. Nhưng, cho dù triển khai thần niệm, Cao Lôi Hoa vẫn không tìm được Tĩnh Tâm như trước. Tĩnh Tâm như biến mất khỏi thế giới này.
- Tĩnh Tâm! Nàng đừng làm ta sợ, nàng mau ra đây đi! Nàng đang ở nơi nào?
Cao Lôi Hoa mở mắt, gào to trong nước.
- Cao… Lôi… Hoa. Thiếp… thiếp.
Lúc Cao Lôi Hoa đang lo lắng tìm kiếm Tĩnh Tâm. Một giọng nói dịu dàng, rất êm tai truyền đến từ phía sau Cao Lôi Hoa. Giọng nói đứt quãng giống như là vì chủ nhân của giọng nói này không có thói quen nói chuyện, cho nên giọng nói có phần cứng nhắc, không liền mạch. Nhưng cho dù như thế, nó vẫn không làm mất đi sự rung động trong giọng nói đó.
Cao Lôi Hoa nghe thấy giọng nói đó không khỏi run người lên! Một cảm giác không thể nói lên lời tự nhiên xuất hiện. Giọng nói này hơi mất tự nhiên, hơi cứng nhắc, nhưng cho dù như thế cũng khiến người ta có cảm giác say mê. Tựa như giọng nói này mang theo ma lực vậy.
- Cao, Lôi, Hoa.
Giọng nói kia càng lúc càng thuận hơn.
Ngay sau đó, một đôi tay trắng nõn từ đằng sau lưng Cao Lôi Hoa ôm lấy hắn.
- Là nàng sao? Tĩnh Tâm?
Cao Lôi Hoa kích động nắm chặt đôi tay nhỏ của nàng, cảm tạ ông trời chết tiệt, hắn đã nghe được Tĩnh Tâm nói truyện!
- Ưm. Thiếp. Tĩnh Tâm .
Giọng Tĩnh Tâm rất khẽ.
Cao Lôi Hoa nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Tĩnh Tâm. Quả nhiên, Tĩnh Tâm có thể nói, ngay từ đầu hắn đã cho rằng Tĩnh Tâm có thể nói. Và thật sự, Tĩnh Tâm có thể nói.
Nhưng không biết vì sao khi biết Tĩnh Tâm có thể nói, Cao Lôi Hoa không có xúc động mãnh liệt như trong lần gặp mẹ vợ.
Lần này, Cao Lôi Hoa chỉ nắm chặt lấy tay của Tĩnh Tâm, hưởng thụ thời khắc này. Hắn hiện tại vui vẻ đến nỗi không thốt thành lời.
Giọng nói của Tĩnh Tâm so với mẹ vợ còn hay hơn một chút. Cao Lôi Hoa trong lòng thầm nghĩ. Hiện tại, bộ dáng của hắn thật giống thằng ngốc, ngơ ngác đứng giũa dòng nước không nhúc nhích.
- Tĩnh Tâm, nàng thật sự có thể nói sao?
Cao Lôi Hoa cầm tay của Tĩnh Tâm, định kéo nàng ra trước mặt mình.
- Từ từ, Cao… Lôi… Hoa.
Giọng nói của Tĩnh Tâm truyền tới:
- Chàng đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?
- Thế là sao?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ muốn nhìn Tĩnh Tâm còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt ư?
- Thiếp, muốn chàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tĩnh Tâm vẫn dán sát sau lưng Cao Lôi Hoa nói:
- Chuẩn bị tốt chưa?
- Rồi.
Cao Lôi Hoa đáp, thầm nghĩ Tĩnh Tâm hôm nay hình như không giống với bình thường.
Tĩnh Tâm buông Cao Lôi Hoa ra. Sau đó, Cao Lôi Hoa kéo Tĩnh Tâm ra trước mặt mình.
- Lôi… Hoa.
Sau khi Tĩnh Tâm được kéo ra đằng trước, khẽ gọi một tiếng.
Cao Lôi Hoa nhìn người con gái kỳ diệu trước mắt, mái tóc màu lam dài của Tĩnh Tâm đã xõa ra. Nhưng kỳ quái là, mặc dù ở trong nước, nhưng tóc của Tĩnh Tâm vẫn không có ướt. Có cảm giác rằng, nước biển không thể làm ướt mái tóc của Tĩnh Tâm.
Nhìn xuống chút nữa, Cao Lôi Hoa trợn tròn mắt lại.
Trong nước biển, đôi chân thon dài của Tĩnh Tâm không thấy đâu mà thay vào đó là một chiếc đuôi cá. Đuôi cá màu lam nhẹ nhàng đung đưa trong nước.
- Thiếp là, nhân ngư.
Đôi mắt xanh của Tĩnh Tâm nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. Tĩnh Tâm khẩn trương nói:
- Chàng còn có thể thích thiếp không?
Cao Lôi Hoa vẫn không trả lới, hắn đứng yên nhìn Tĩnh Tâm. Trong đầu hắn hắn lúc này đã biến thành trống rỗng, đúng vậy, là một lỗ trống hạnh phúc!
Nhìn Cao Lôi Hoa một lúc lâu không trả lời, ánh mắt Tĩnh Tâm trở nên buồn bã. Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó buông hai tay của Cao Lôi Hoa ra, rồi quay ra sau.
- Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa túm lấy Tĩnh Tâm đang muốn quay đi. Sau đó ôm chặt lấy cơ thể nàng.
Thật may, thiếu chút nữa khiến Tĩnh Tâm đi mất. Cao Lôi Hoa không khỏi cảm thấy mình may mắn. Cao Lôi Hoa kéo lấy tay của Tĩnh Tâm sau đó ghì chặt nàng vào lòng.
Yêu hay không yêu, không cần phải nói ra thành lời.
Cao Lôi Hoa nâng khuôn mặt của Tĩnh Tâm lên, rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng. Yêu chỉ có thể dùng hành động để chứng minh!
Không biết có phải tại vì ở trong nước hay không, môi của Tĩnh Tâm rất lạnh. Nhưng loại cảm giác lạnh lẽo này lại khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác rất phiêu bồng!
Sau khi bị Cao Lôi Hoa “cưỡng” hôn, đôi mắt Tĩnh Tâm mở thật to, rồi lại chậm rãi nhắm lại. Cuối cùng, hai tay Tĩnh Tâm cũng ôm lấy Cao Lôi Hoa, chủ động luồn lưỡi vào trong miệng Cao Lôi Hoa.
Nàng yêu Cao Lôi Hoa cả đời. Bây giờ và mãi mãi về sau chỉ có mình chàng mà thôi.
- Ta yêu nàng, Tĩnh Tâm.
Hôn xong, Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm vào lòng, tưởng như có thể đem Tĩnh Tâm dung nhập vào cơ thể để nàng không thể xa được mình:
- Ta thề với lương tâm, ta vĩnh viễn yêu Nguyệt Tĩnh Tâm.
Lời thề rất đơn giản, nhưng tại lúc này lại rất chân thật, động lòng người. Ít nhất, Tĩnh Tâm đã cảm động.
Nàng rúc đầu vào lòng Cao Lôi Hoa và khóc hạnh phúc. Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa ôm đến đau đớn nhưng nàng lại không hề kêu than một tiếng nào.
- Tĩnh Tâm, vừa rồi nàng bỏ đi, là không tin vào ta.
Cao Lôi Hoa siết chặt Tĩnh Tâm:
- Nàng phải tin tưởng ta, bất kể nàng là có dáng vẻ gì, chỉ cần nàng là Tĩnh Tâm là được. Hăc hắc, nói đi, làm thế nào bồi thường được sự thương tâm của ta… …
- Ưm!
Cao Lôi Hoa chưa nói xong, đôi môi đỏ mọng của Tĩnh Tâm đã bịt kín miệng Cao Lôi Hoa.
Sau đó, Tĩnh Tâm nhìn thẳng vào hai mắt của Cao Lôi Hoa:
- Thiếp biết rồi, Lôi Hoa.
- Tĩnh Tâm, vừa rồi vì sao nàng đột nhiên chạy trốn?
Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm bất mãn hỏi.
- Lôi Hoa.
Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên nói:
- Truyện cổ tích vừa rồi chàng kể đó, có nhớ không?
- Ừm.
Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm, dường như hắn đã đoán được. Trong lòng lại nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Cũng giống như nàng tiên cá, cũng mất đi giọng nói. Đây là nữ diễn viên chính trong truyện cổ tích đó nha. Như vậy cũng rùa quá đi!
Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, Tĩnh Tâm sẽ không phải là nhân vật chính của chuyện cổ tích. Ít nhất, khi xuống nước Tĩnh Tâm còn có thể nói chuyện, mà trong truyện cổ tích kia, khi nàng tiên cá xuống biển cũng là lúc sinh mệnh mất đi vĩnh viễn.
- Những gì ta trải qua và nàng tiên cá trong câu chuyện của chàng rất giống nhau.
Tĩnh Tâm ở trong lòng của Cao Lôi Hoa nói:
- Nhưng không phải hoàn toàn giống nhau. Lôi Hoa, chàng có biết Hải hoàng là cha thiếp không?
- Có.
Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm, hai người vừa nói vừa bơi, cuối cùng bơi đến một bãi đá ngầm. Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm ngồi lên đấy.
- Thiếp, không thể, rời khỏi nước.
Tĩnh Tâm ngồi trên hòn đá, nửa cái đuôi vẫn chìm trong nước:
- Sau khi rời khỏi nước, thiếp sẽ không thể nói chuyện.
- Như vậy cũng được.
Cao Lôi Hoa nắm lấy tay của Tĩnh Tâm:
- Nhưng mà…
- Ừm, khi thiếp trưởng thành liền lén ly khai mặt biển. Tuy rằng thiếp có thể sống trên mặt đất, nhưng cái giá phải trả rất lớn.
Tĩnh Tâm nhìn mặt trăng trên cao, nhẹ nhàng nói:
- Lôi Hoa, thiếp muốn kể mọi chuyện của thiếp cho chàng.
- Được, ta sẽ lắng nghe.
Cao Lôi Hoa nắm chặt tay Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm cười với Cao Lôi Hoa, rồi bắt đầu kể chuyện cũ của mình.. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...