- Ngươi….
Thân thể Peter Larsen ngã xuống đất, hắn bịt lấy miệng vết thương trước ngực, tay chỉ vào Robinhood muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
- Cút đi, nếu không ta không bảo đảm kiếm của ta lỡ cầm không vững sẽ không cẩn thận chém cái đầu chó của ngươi đâu.
Phong hệ Kiếm Thánh Robinhood tiêu sái lui về phía sau một bước, tránh để máu của Peter Larsen phun trúng người, lão không muốn để thân thể mình vương một chút máu nào.
- Ngươi, khinh người thái quá!
Peter Larsen cắn răng hậm hực.
- Chỉ là bắt nạt một con chó biết kêu mà thôi.
Robinhood nhún vai:
- Nhớ cho kĩ, lần sau không được bước chân vào Ma Võ học viện Thánh Peter nửa bước. Bởi vì, không phải ngày nào ta cũng có tâm tình tốt như hôm nay để lưu lại cái mạng chó cho ngươi đâu!
- Được! Xem như ngươi lợi hại!
Peter Larsen rít lên một tiếng, bịt miệng vết thương lại, quay đầu bước đi. Xem ra lần này hắn và Học viện Ma Võ Thánh Peter đã kết thâm thù rồi:
-Đi!
Peter Larsen dùng tay bịt miệng vết thương của mình, nhìn đám thủ hạ hô lớn một tiếng sau đó bước đi về phía cửa học viện.
Robinhood khinh miệt liếc nhìn Peter Larsen một cái, một tên thân vương nho nhỏ mà dám gây chuyện ở Học viện Ma Võ Thánh Peter này. Hay hắn thật sự tưởng rằng chỗ này là nhà hắn? Cho dù là quốc vương Quang Minh đế quốc tới đây cũng không dám ngang ngược như vậy.
Cao Lôi Hoa không nói một lời, lẳng lặng đứng một bên nhìn thân vương Peter Larsen dần dần đi xa.
- Anh bạn trẻ, đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Viện trưởng Solomond ở bên cạnh, thấy Cao Lôi Hoa không nói một lời, liền hỏi.
- He he!
Cao Lôi Hoa cười gian, sau đó nói với Solomond:
- Vừa rồi thật là đa tạ hai vị viện trưởng đại nhân quá! Nếu không có lời nói của hai vị, tôi quả thật không biết nên làm sao cho phải!
- Cậu cứ nói quá!
Solomond xua tay nói:
- Vừa rồi nếu không phải là ta và Robinhood ra tay, e rằng Peter Larsen là đã xong rồi. Đừng tưởng rằng ta không chú ý cậu, tư thế của cậu vừa rồi đúng là tư thế chuẩn bị ra tay còn gì.
- A, làm gì có chuyện đó, tôi vốn là người yêu hòa bình.
Cao Lôi Hoa nhìn bóng dáng Peter Larsen dần xa mỉm cười nói:
- Phải rồi, viện trưởng đại nhân. Không bằng tôi hỏi ngài một câu nhé, nếu như sau khi trở về Peter Larsen chết ở trên giường thì sẽ thế nào? Có dây dưa gì đến Robinhood phó viện trưởng không vậy? Dù sao cũng chính Robinhood phó viện trưởng đã chém hắn một kiếm mà. He he.
- Ha ha, Cao Lôi Hoa huynh đệ nói đùa rồi. Cha ta thân là Phong chi Kiếm thánh người khống chế lực độ rất tốt mà. Phụ thân đã nói không muốn lấy mạng hắn, thì sẽ không để hắn chết như vậy đâu.
Ở cạnh bên, Quang Minh kỵ sĩ cấp sáu Luke sảng khoái cười nói với Cao Lôi Hoa.
- Vậy thì thật là đáng tiếc.
Cao Lôi Hoa cười đáp lời Luke, nhưng hắn không nói rõ ra. Nói thật trong ba người nghi là “tình địch”, Cao Lôi Hoa vẫn hảo cảm đối với Luke hơn cả.
Luke làm người rất tốt, bổn tính lương thiện, chính trực. Có thể nói, hắn chính là hình mẫu đúng kiểu các kỵ sĩ! Nhất cử nhất động tuyệt đối phù hợp chuẩn tắc của một vị kỵ sĩ ưu tú.
Còn cạnh đó, một tên tình địch khác là thái tử Ifa thì Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy hắn thì đã ngứa mắt rồi. Đặc biệt là mấy câu nói vừa rồi lúc hắn ra mặt nói chuyện. Trong lời nói bao hàm ý gì, nào phải Cao Lôi Hoa không nghe ra! Điều này cũng làm cho Cao Lôi Hoa càng chán ghét thái tử Ifa hơn.
Cuối cùng là tình địch số ba - Ngô Thiên giáo chủ, xem ra hắn đúng là một vị mục sư rất chính trực, nhưng quá trọng về tâm kế, đó là cảm giác của Cao Lôi Hoa đối với Ngô Thiên. Người quá nặng tâm kế thì Cao Lôi Hoa không ưa mấy, giống như mấy lão gia hỏa trên Địa Cầu vậy, an bài cho hắn một nhiệm vụ tất phải chết còn gì!
Đám người xung quanh nghe thấy lời nói Cao Lôi Hoa đều không để ý nhiều, chỉ là cười cho qua. Kiếm thánh tự thân xuất thủ, lực độ đương nhiên khống chế rất tốt rồi, sao lại có thể không cẩn thận chém chết Peter Larsen được? Nếu ngay cả điểm lực độ này cũng khống chế không được thì Robinhood làm sao có cái danh ‘Phong chi Kiếm Thánh’ nữa chứ.
Người xung quanh vì nghe không hiểu ý trong lời Cao Lôi Hoa cho nên mới cảm thấy buồn cười, nhưng hai lão đầu thành tinh kia nào phải không hiểu ý trong lời của hắn? Nghe thấy lời hắn, Solomond và Robinhood đều cười không nổi nữa rồi.
Cao Lôi Hoa nói như vậy ý tứ rất rõ ràng, tên thân vương Peter Larsen này có khả năng sẽ được đi du lịch thế giới dưới lòng đất bằng ‘tàu ngầm 6 tấm’ rồi. Bản thân hai vị viện trưởng biết rằng Cao Lôi Hoa đã chuẩn bị ra tay.
- Anh bạn trẻ, lão đầu ta cũng không biết nên nói sao cho tốt bây giờ đây.
Lôi hệ Thánh ma đạo sư Solomond cười khổ nói với Cao Lôi Hoa:
- Nếu như cậu không thể không làm vậy thì chúng ta, hai lão già này cũng đành chịu thôi.
Ý của Solomond là cho Cao Lôi Hoa thẳng tay mà làm. Về phần có liên quan tới một kiếm của Robinhood hay không, hai vị viện trưởng bọn họ cũng chịu.
- Cảm ơn!
Cao Lôi Hoa mỉm cười:
- Tôi là người rất sợ phiền toái, mọi việc phiền toái tôi luôn thích bóp chết từ trong trứng nước.
- Quên đi, tùy ý ngươi vậy.
Robinhood cười nói:
- Dù sao loại chuyện này lão đầu ta cũng không mấy để ý.
- Vậy tôi sẽ không khách khí nữa.
Khóe miệng Cao Lôi Hoa nhếch lên một nụ cười rất là tà ác. Robinhood nói vậy, ý là lão nguyện ý đảm nhận hậu quả này. Robinhood đã không để ý, vậy Cao Lôi Hoa cũng sẽ thẳng tay mà làm thôi.
Mọi người xung quanh đều bị ba người Cao Lôi Hoa làm cho đầu óc hồ đồ, căn bản là không biết Cao Lôi Hoa và hai vị viện trưởng đang nói gì.
- Viện trưởng đại nhân, vậy làm phiền hai vị lão nhân gia rồi.
Cao Lôi Hoa làm như không một chút để ý cười:
- Còn một chuyện nữa, ba đứa nhỏ này xem ra cần phải theo tôi về nhà trước mới được. Tôi có chút chuyện phải nói với mấy đứa nhỏ một chút.
- Việc này dễ mà, cậu tự mình quyết là được.
Solomond thuận miệng đáp, lão đương nhiên hiểu ý Cao Lôi Hoa, hiện giờ để mấy đứa nhỏ ở học viện không mấy an toàn, ý của Cao Lôi Hoa là tính đem mấy đứa nhỏ về nhả bảo hộ.
- Sau này những chuyện này ngươi tự mình quyết định là được, ngươi cũng xem như là đạo sư danh dự của học viện, mấy chuyện nhỏ này ngươi tự quyết đi nhé.
Vẻ mặt Phong chi Kiếm Thánh Robinhood hưng phấn nói:
- Nhanh đi giải quyết ổn thỏa chuyện bọn nhỏ, ta đợi cậu ở học viện! Rảnh rỗi chúng ta nên rèn luyện một chút!
- Chính đang có ý này
Cao Lôi Hoa mỉm cười, sau đó hắn vẫy vẫy tay gọi ba đứa nhỏ:
- Vốn chú chuẩn bị cùng mẹ các cháu đi về, nhưng tình huống hiện tại dường như không tốt lắm. Chúng ta cùng về nhà ăn cơm trước đi. Chú có chút việc phải cùng nói với các cháu.
Cả ba đứa Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư cùng Saga cùng gật gật đầu.
Đằng xa, trên một mái nhà cách hiện trường không xa, tên hắc y cùng mỹ nữ không biết tên lẳng lặng nhìn mọi việc phát sinh giữa sân.
- Thế nào? Sauron đại nhân! Biểu hiện của thái tử điện hạ được không?
Nữ nhân nói một cách bình tĩnh không chút cảm tình.
- Ai, xem tình huống sau này rồi nói tiếp.
Người áo đen thở dài:
- Chỉ là hiện tại xem ra, nếu tổ chức nhất định phải trợ giúp hắn ngồi lên vương vị mà nói, e rằng không phải chuyện tốt gì. Hiện tại thái tử đã không còn thích hợp làm một đế vương nữa rồi.
- Quên đi, Sauron đại nhân, việc này tạm thời không phải những gì chúng ta quan tâm, các vị đại nhân tự có cách nghĩ của mình.
Tròng mắt màu hồng của nữ nhân kia lóe lên đầy yêu dị:
- Sự tình dường như đã kết thúc, vậy ta cũng phải trở về rồi! Tránh cho kẻ khác phát hiện ra.
Nữ nhân nói xong, cũng không chờ người áo đen phản ứng, thân ảnh nàng dao động một chút, sau đó bỗng dưng biến mất giữa không trung.
- Ai… hy vọng cách nghĩ của cấp trên là chính xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...