Tên lùn bị Cao Lôi Hoa nhấc lên, rất quật cường phun một bãi nước miếng vào mặt Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa quay đầu né nước miếng của lão già này.
- Mẹ nó, đừng có khinh người. Muốn ta tiết lộ hành tung của đồng bọn sao?
Lão lùn khinh miệt nói:
- Ta không phải là loại người như vậy!
- Cho dù giết ta, ta cũng không nói cho ngươi biết hành tung của họ đâu
Ba!
Cao Lôi Hoa bất thình lình tát vào mặt lão lùn!
Năm dấu bàn tay ấn vào mặt tên lùn.
- Lão cho rằng lão rất nghĩa khí hay sao?
Cao Lôi Hoa cắn răng nói. Không ngờ lão già này lại muốn làm tráng sĩ, lão nghĩ lão là anh hùng sao. Chỉ là lão già ngu mà thôi!
- Hừ, dù sao đừng có nghĩ moi được tin tức gì trong miệng ta.
Lão lùn ngoan cố nói.
- Ngươi không nói, không có nghĩa là người khác không nói.
Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn tám tên đại hán ở bốn phía. Cả đám người cúi đầu xuống, không ai muốn chạm mặt với Cao Lôi Hoa.
- Đê tiện!!! Tên đê tiện, có giỏi thì hỏi ta đi.
Tên lùn hơi luống cuống. Hắn không có nhiều tin tưởng lắm.
- Đê tiện?!
Nghe từ này, Cao Lôi Hoa rất tức giận. Hắn còn tưởng mình là tráng sĩ hay sao chứ.
- Ta đê tiện!! Đcm nhà lão!
Cao Lôi Hoa hung hăng ném lão lùn xuống đất.
- Ta đê tiện? Mẹ nó, các ngươi thừa dịp ta ấp trứng mà đánh lén ta thì không đê tiện chắc. Các ngươi thừa dịp vợ ta vừa sinh con liền muốn thủ tiêu nàng! Chẳng lẽ điều đó không đê tiện! Lão mà có mặt mũi chửi ta đê tiện à?!
Từng đoạn gân xanh nổi lên trên mặt Cao Lôi Hoa.
- Ngươi có cái chó gì mà có tư cách nói ta!
Lão Cao đấm điên cuồng vào người lão lùn.
Lão lùn phát như thanh âm thảm thiết như trinh nữ bị mất thứ quý giá nhất của mình.
Mặc dù có thần lực hộ thân. Nhưng nắm tay của Cao Lôi Hoa, thì làm sao thần lực thường có thể ngăn cản.
Lão lùn liên tục thảm thiết thét lên.
Nước mắt, nước mũi, nước miếng đều vương đầy mặt lão.
- Phù, phù! Mẹ kiếp.
Sau khi hả giận, Cao Lôi Hoa thở hổn hển. Mà nạn nhân chính là lão lùn đã bị đánh thành người tàn tật.
Dưới sự dạy dỗ của tổ mười ba ở địa cầu. Bây giờ cho dù mẹ của tên lùn đến cũng không thể nhận ra lão là ai.
Trên cơ thể con người có hơn hai trăm khúc xương. Nhưng trên người lão lùn ngoại trừ xương sọ ra tất cả đều đã gãy vụn… …
Cao Lôi Hoa hận nhất tên lùn này, đã làm việc ác lại có mặt mũi chửi người khác là ác. Càng nghĩ Cao Lôi Hoa lại càng thấy giận.
- Ta hỏi lão lần nữa.
Cao Lôi Hoa nhấc lão lùn đã bủn rủn như con sên:
- Huyễn hồ kia ở đâu?
- Tại sao ta phải nói cho ngươi? Ha ha ha!
Tuy rằng lão rất thảm, nhưng lão vẫn cười điên cuồng như trước.
- Ngươi muốn chết!
Cao Lôi Hoa nâng lão lùn lên. Tay phải tụ tập thần lực.
- Ta khuyên ngươi. Tốt nhất đừng có giết ta.
Tên lùn thở hổn hển. Hắn cố gắng nói một câu. Nói ra câu này, dường như hắn có một chỗ dựa rất vững trãi.
- Ta nghe nói, bên cạnh vợ ngươi còn có mấy đứa trẻ.
- Nếu ngươi không giết ta. Tiểu nha đầu Huyễn Hồ sẽ không động thủ với đám con của ngươi. Mục tiêu của chúng ta chỉ là vợ chồng các ngươi.
- Nếu giết ta. Chậc chậc!
Lời nói của tên lùn chứa mười phần uy hiếp.
- Ta cảnh cáo ngươi. Tốt nhất nên thả ta ra. Nếu không, không chỉ vợ ngươi, mà đế ngay cả mấy đứa bé cũng đứng mong sống sót.
Tên lùn phi thường kiêu ngạo!
Đoạn gân xanh lại nổi lên trên trán của Cao Lôi Hoa.
- Lão uy hiếp ta?
Cao Lôi Hoa nở nụ cười.
- Ngươi có thể cho là như vậy.
Lão lùn cố gắng điều chỉnh hô hấp. Hiển tại hô hấp của hắn có điểm khó khăn.
- Xem ra lão rất tin tưởng Huyễn Hồ. Nêu như vậy chắc, Huyễn Hồ trong miệng ngươi chắc chắn sẽ bắt được vợ và đám con của ta?
Lão Cao lại nhếch khóe miệng lên
- Đương nhiên. Ta rất tin tưởng tiểu nha đầu Huyễn Hồ.
Tên lùn kiên định nói. Tuy vẻ ngoài rất kiên định, nhưng bên trong vẫn còn điều chưa nói rõ. Lão chỉ tin tưởng Huyễn Hồ ở công phu chăn chiếu mà thôi.
- Ngươi là một lão ngốc.
Cao Lôi Hoa đột nhiên nở nụ cười.
- Ta thật muốn biết. Sau khi ngươi chết, sự tự tin của ngươi có thể đem ngươi hồi sinh không?
Một bàn tay nhanh chóng tiến đến mang theo tử sắc lôi quang cuồng bạo đủ để tên lùn chết một trăm lần.
- Không. Ngươi không thể làm vậy. Ngươi sẽ hối hận.
Lão lùn dường như không nghĩ tới Cao Lôi Hoa sẽ giết hắn. Hắn đã được nghe Cao Lôi Hoa rất yêu thương mấy đứa bé, nhưng hắn lại xem nhẹ sự tuyệt tình đối với địch nhân của lão Cao.
- Ta hận nhất là bị uy hiếp. Nhất là từ phía kẻ địch của ta.
Cao Lôi Hoa nói.
- Đặc biệt hơn ngươi còn rất kiêu ngạo nữa. Khặc khặc! Hữu chưởng đánh vào đầu tên lùn.
Mặc dù lão lùn có thần lực bảo hộ, nhưng một chút đó đối với Cao Lôi Hoa chẳng là gì cả.
Như một bom nổ. Đầu của lão lùn nổ banh ra. - Thằng ngu, lão tưởng ta không tìm được lý do giết lão sao.
- Đừng tưởng rằng ngươi không nói cho ta, thì ta sẽ không tìm được Huyễn Hồ.
Cao Lôi Hoa cười lạnh:
- Mục tiêu của các ngươi là vợ của ta. Chỉ cần tìm được vợ của ta thì lo gì không tìm được Huyễn Hồ.
- Ta sẽ không cho vợ của ta chịu một chút thương tổn nào.
Cao Lôi Hoa tự tin nói. Trong biển san hô.
Nước biển ấm áp làm mọi người cảm thấy thoải mái.
Cánh tay của Tĩnh Tâm nhẹ nhàng rẽ nước, còn ngư vĩ thì vỗ nhẹ.
Giống như tinh linh xinh đẹp. Mỗi động tác của nàng đều là một mỹ cảnh của nhân gian.
- Khanh khách. Mẹ ơi, chậm thôi.
Tiểu Kim Toa Nhi cố gắng rẽ nước nhưng vẫn không đuổi kịp được mẹ của mình.
Tĩnh Tâm ngừng lại, xoay người nhìn Tiểu Kim Toa Nhi.
Đã thật lâu rồi nàng không được hoạt động dưới biển. Đại hải chính là nhà của Tĩnh Tâm.
Hải Hoàng Poseidon cùng mấy đứa trẻ chậm rãi theo sau.
Cuối cùng, Hải hoàng vẫn không yên lòng với đứa con vừa mới đẻ của mình. Lão muốn tự mình hộ tống Tĩnh Tâm tới nơi Cao Lôi Hoa ấp trứng.
- Mẹ, mẹ. Con nói cho mẹ biết. Bộ dáng ấp trứng của ba rất đặc biệt nha!
Tiểu Kim Toa Nhi bơi tới cạnh Tĩnh Tâm rồi hưng phấn hô lên.
Tĩnh Tâm vỗ nhẹ đầu con gái của mình rồi nở nụ cười.
Phía sau nàng, Nguyệt Nhị đang ôm lấy tiểu Rudolph, tiếp đó là Bảo Bảo cùng Mộng Ti.
Mẹ vừa mới đẻ nên việc chiếu cố em trai, em gái đều giao hết cho Nguyệt Nhị.
Cũng may còn cò bà ngoại Tĩnh Âm hỗ trợ. Tuy rằng vị bà ngoại này vẫn bắt bọn gọi là “dì”.
Sau khi đám nhỏ đuổi kịp, đoàn người lại tiếp tục đi tới nơi Cao Lôi Hoa ấp trứng.
Khi đám người Tĩnh Tâm đi được khoảng nửa lộ trình.
Đột nhiên có một tên trai bảnh bao ( gọi tắt là trai bao =))) xuất hiện. Hắn cản đường Tĩnh Tâm rồi cười nói:
- Tĩnh Tâm công chúa xinh đẹp, lâu rồi không gặp nhưng nàng vẫn xinh đẹp như trước.
- A?
Con ngươi xanh biếc của Tĩnh Tâm tràn đầy nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt. Nàng hoàn toàn không có ấn tượng nào về hắn.
- Nàng không nhớ ta sao?
Thanh âm của nam tử kia có chút mất mát.
- Tránh ra.
Tĩnh Tâm nói ngắn gọn. Nàng không có ấn tượng về người này. Giờ nàng chỉ thấy người đàn ông trước mặt này rất phiền.
- Công chúa mỹ lệ, ta gọi là Lạc Khắc.
Dường như không để ý tới lời của Tĩnh Tâm, nam tử tóc nâu vẫn chậm rãi nói.
- Uy, đại thúc, mẹ con nói ngài tránh ra.
Tiểu Kim Toa Nhi rất muốn gặp Cao Lôi Hoa nên cắt đứt lời của nam tử kia.
Nam tử tóc nâu đột nhiên quay đầu lại hung hăng nhìn Tiểu Kim Toa Nhi.
Cô bé bị dọa lập tức trốn sau lưng Tĩnh Tâm.
- Ta không biết ngươi. Tránh ra đi.
Tĩnh Tâm nhướng mày. Trong lòng nàng đã có chút nóng.
- Tĩnh Tâm.
Nam tử kia chợt bước lên vài bước, bàn tay to đưa về phía trước muốn nắm lấy tay của nàng.
Nhìn động tác này của nam nhân kia. Nàng vội vã lùi ra đằng sau.
- Cút!
Tĩnh Tâm không muốn bị nam nhân làm phiền nữa.
Vẻ mặt của nam nhân tóc nâu trầm xuống, hắn có vẻ rất thất vọng
Có lẽ từ phương diện này phải cảm thấy kiêu ngạo.
Vì hắn là người đầu tiên công chúa Tĩnh Tâm của chúng ta quát “cút”.
Cạnh đó.
Khi Tĩnh Tâm nói “cút”.
Sắc mặt của Hải Hoàng Poseidon cũng tái đi.
Hắn từ từ đi về phía trước, chầm chậm nhưng vững chắc như một chiếc xe tăng.
Moi người đều có thể nhận ra Hải Hoàng đại nhân đang nổi giận. Hậu quả của tên kia chắc rất thê thảm… …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...