Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài nói chính là Hoàng kim sư tộc trong truyền thuyết thượng cổ thú nhân sao? Tộc thú nhân duy nhất biết sử dụng ma pháp?!
Bố Lỗ Tư nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, sự kích động của hắn không thể diễn tả bằng lời.
Mọi người đều biết, ma pháp chính là khắc tinh của Thú nhân tộc! Khả năng chống cự ma pháp của thú nhân quá kém. Nhưng Hoàng kim sư tộc lại vượt qua quy luật này! Hoàng kim sư tộc không chỉ có sức mạnh hùng hậu, không những thế còn nắm giữ những ma pháp cực mạnh! Bọn họ chính là ma vũ song tu, quân đội do bọn họ tạo thành chỉ có thể dùng từ “dũng mãnh” để hình dung!
- Đúng vậy, chính là Hoàng kim sư tộc mà ngươi nói.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Thế nào? Có bọn họ trợ giúp thì có bao nhiêu phần thắng?!
- Có! Phần thắng sẽ rất cao!
Bố Lỗ Tư kích động nói!
- Cha, người thật tuyệt vời!
Nguyệt Sư cũng rất kích động nhưng không quên vuốt mông ngựa Cao Lôi Hoa một cái.
- Tuy nhiên, để bọn họ tới đây cần một chút thời gian.
Cao Lôi Hoa mỉm cười nói:
- Theo ta tính toán để đến nơi này họ cần nửa giờ nữa.
- Nửa giờ.
Nghe lời này của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư trầm xuống. Nhìn phương xa, bóng dáng quân địch càng lúc càng tới gần. Phỏng chừng chỉ cần mười phút nữa, quân địch có thể đuổi đến nơi này. Hiện tại, dựa vào binh lực mà Nguyệt Sư có trong tay lại không có sự giúp đỡ của cạm bẫy, chống đỡ được đợt tấn công nửa giờ không đúng là một vấn đề.
- Cha, không thể khiến bọn họ nhanh một chút sao?
Nguyệt Sư nói với Cao Lôi Hoa.
- Nửa giờ là tốc độ nhanh nhất rồi.
Cao Lôi Hoa cười khẽ:
- Binh mỏi tất bại. Không thể khiến bọn họ tốn hết sức khi chạy tới đây. Nếu không cho dù tới, bọn họ cũng không có tác dụng gì.
- Được rồi, nửa giờ thì nửa giờ!
Nguyệt Sư thở dài rồi nhìn Hổ Cương bị Cao Lôi Hoa chém thành hai nửa. Sau đó lại vẫy tay nói với thành viên đoàn 3:
- Người đâu tới đây, xử lý đống rác rưởi này đi. Khi tâm tình không tốt nhìn thấy đống rác này càng tệ hơn.
- Rõ, tiểu đoàn trưởng.
Tên chiến sĩ Lang tộc lên tiếng, sau đó gọi mấy đồng bạn đem cỗ thi thể này đi.
Bố Lỗ Tư nhìn thi thể Hổ Cương liền cảm thấy bất đắc dĩ:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài có khả năng gặp phiền toái rồi. Phụ thân của hắn là Giáo hoàng Thú thần điện. Ở vương quốc Thú nhân, phụ thân hắn có sức ảnh hưởng quá lớn. Mà giờ thì ngài đã giết con của hắn. Ôi.
- Chuyện này có gì quan trọng chứ?
Cao Lôi Hoa không thèm để ý nói:
- Cùng lắm thì sau khi ta trở về liền xử lý phụ thân của hắn.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, phụ thân của hắn là Giáo hoàng đại nhân. Nếu ngài làm hại phụ thân hắn, vậy cũng chính là làm nhục Thú thần. Lúc đó ngài sẽ là kẻ thù của toàn bộ thú nhân.

Nghe được lời của Cao Lôi Hoa, Bố Lỗ Tư nóng nảy nói.
- Hắc hắc, vậy nếu Thú thần tự tay xử lý Giáo hoàng thì sao?
Cao Lôi Hoa nhíu mày cười. Bất kính với Thú thần? Thú thần không phải là Tra Lý sao. Hắc hắc
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài cứ nói đùa. Thú thần sao có thể xử lý Giáo hoàng của mình.
Bố Lỗ Tư cười khổ.
- Điều này không nhất định.
Cao Lôi Hoa cười thần bí, hắn đã quyết định để chuyện này cho Tra Lý xử lý.
- Báo cáo tiểu đoàn trưởng, những chiến sĩ thú tộc ở tiền tuyến rút lui đã gần đến chỗ chúng ta? Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thám báo Ưng tộc từ trên không trung hạ xuống nói với Nguyệt Sư.
- Đã tới đây, vậy để cho bọn họ vào đi.
Nguyệt Sư bất đắc dĩ thở dài. Nói dễ nghe là rút lui, còn nói khó nghe là đào binh. Hiện tại Thú tộc không còn giống như xưa kia. Nhớ năm xưa, trong từ điển của chiến sĩ thú nhân không có chữ rút lui. Cho dù chỉ còn một người, cũng phải khiến địch nhân trả giá. Nhưng hiện giờ, không biết từ khi nào Thú tộc đã đánh mất đi huyết tính của mình.
- Rõ, tiểu đoàn trưởng.
Chiến sĩ Ưng tộc trả lời rồi bay lên trời.
Đợi chiến sĩ Ưng tộc bay xa, Cao Lôi Hoa đột nhiên thở dài nói:
- Nguyệt Sư, sau lưng những thú nhân đang rút lui có phải là liên quân nhân loại đang truy sát bọn họ không?
- Đúng vậy.
Nguyệt Sư nói.
- Nguyệt Sư, con đã làm một việc rất sai lầm.
Cao Lôi Hoa nói:
- Khi địch nhân truy sát, con không nên để đám thú nhân trốn chạy đó một con đường được.
- Tại sao ạ?
Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
- Nếu nhường đường cho bọn họ, thứ nhất sẽ khiến khí thế của quân đội giảm mạnh. Hai quân giao chiến, khí thế của binh lính là cực kỳ quan trọng, binh lính không có ý chí chiến đấu đối với con là chuyện không tốt. Thứ hai, khi bọn họ tới đây, sẽ làm rối loạn bố cục của binh lính lúc đầu của con. Đến khi liên quân nhân loại đến đây, con lấy đâu ra thời gian để bố trí lại thế cục.
Cao Lôi Hoa nói nhỏ với Nguyệt Sư.
Nguyệt Sư nhíu mày nói:
- Nhưng đây là con đường duy nhất, nếu họ không qua đây thì phải làm gì?
- Đây là chiến tranh.
Cao Lôi Hoa thở dài nói:
- Trên chiến trường không có tình cảm. Ôi, thôi. Về sau con sẽ hiểu được.
Cao Lôi Hoa thở dài, có một số việc không thể nói rõ, chỉ có thể tự mình trải qua.

- Phụ thân, con nhớ rồi.
Nguyệt Sư gật đầu. Cho dù, bây giờ chưa hiểu nhưng ngày sau có thể sẽ hiểu.
Khi Cao Lôi Hoa nói chuyện với Nguyệt Sư. Trong đội quân bỗng ồn ào lên, rồi thống lĩnh Hổ tộc Hổ Lâm Khắc tiến đến.
- Đoàn trưởng Nguyệt Sư, ta cần ở ngài một lời giải thích.
Đám hổ nhân phía sau Hổ Lâm Khắc hùng hổ nói:
- Tại sao ngài lại giết Hổ Cương?
- Tại sao giết hắn, trong lòng các ngươi đều biết rõ.
Nguyệt Sư quay đầu nhìn đám hổ nhân lạnh lùng nói. Vừa nhìn thấy tên hổ nhân vừa hỏi tội mình liền cảm thấy chán ghét:
- Hắn vừa làm điều gì các ngươi đều đã biết! Giết hắn bởi vì hắn đáng chết! Đang trong lúc chiến tranh trọng yếu, không ngờ hắn lại muốn mang tế tự duy nhất rời khỏi chiến trường. Cái dã tâm này nếu không giết hắn chẳng lẽ còn muốn giữ lại gây tai họa cho quân đoàn của ta à!
- Đoàn trưởng Nguyệt Sư, ngài quên rằng Hổ Cương có Giáo hoàng lệnh. Ai cầm Giáo hoàng lệnh, tất cả tế tự thú nhân đều phải nghe theo.
Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc lại nói:
- Trên tay hắn đã có Giáo hoàng lệnh, tại sao ngài lại giết hắn?!
- Khốn khiếp! Ngài đến đây để chỉ trích ta sao?!
Nguyệt Sư tức giận nhìn Hổ Lâm Khắc:
- Giáo hoàng chẳng liên quan gì đến ta cả! Hồ Mị Nhi là người của ta, hắn cầm khối lệnh bài nát ấy mà cũng đòi mang người của ta đi?! Ngay từ đầu, khi các ngươi đoạt lương thảo của ta, ta cũng không trách cứ gì các ngươi. Nhưng không ngờ các ngươi không biết điều, lại còn ở đoàn 3 của ta quấy nhiễu rồi muốn trách cứ ta?! Thú thần cho chúng ta tình yêu đồng loại, nhưng đừng để nó trở thành điểm yếu của chúng ta! Xem ra các ngươi tưởng ta là quả trứng mềm phải không?
- Ta không có ý này. Ôi! Nhưng bất kể thế nào ngươi cũng không nên giết Hổ Cương.
Hổ Lâm Khắc thấy mình hơi quá đáng nhưng cái chết của Hổ Cương khiến hắn không cam lòng.
- Cho dù thời gian có quay ngược trở lại ta cũng sẽ không do dự chém hắn thêm lần nữa!
Nguyệt Sư lạnh nhạt nói:
- Ngay từ đầu ta đã từng cảnh cáo hắn một lần, nếu hắn làm chuyện quá giới hạn, ta sẽ không buông tha cho hắn.
- Tốt! Tốt!
Hổ Lâm Khắc nghiến răng nói:
- Vậy, quân đoàn 3 của ngươi tự giải quyết địch nhân đi! Thứ lỗi cho ta cùng 3000 chiến sĩ Hổ tộc không thể cùng quân đoàn 3 liều mạng cản quân địch được!
Hổ Lâm Khắc quay đầu lại rồi bước đi. 3000 hổ nhân tộc cũng bước theo hắn mà không thèm nhìn đằng sau lấy một lần.
- Thật là phiền toái.
Cao Lôi Hoa nhìn Hổ Lâm Khắc rồi nói:
- Con trai, về sau cẩn thận một chút. Tên Giáo hoàng kia ta sẽ giúp con giải quyết. Nhưng sau này con vẫn cần phải cẩn thận những người khác.
- Con biết rồi cha.
Nguyệt Sư gật đầu nói.


- Tiểu đoàn trưởng, thú nhân từ phía trước đã lùi đến đây.
Chiến sĩ Ưng tộc bay xuống nói:
- Hiện tại, nhóm chiến sĩ đầu tiên đã đến nơi của chúng ta. Phía sau còn có rất nhiều chiến sĩ nữa.
- Được rồi, kêu người hỏi bọn họ xem, họ có nguyện ý lưu lại chiến đấu không. Nếu bọn họ không muốn thì cứ để họ đi. Tuy nhiên đừng đưa cho họ lương thảo. Chúng ta cũng phải dùng đến.
Nguyệt Sư phất phất tay nói với chiến sĩ Ưng tộc.
Sau một lúc hỏi, những chiến sĩ từ tiền phương lùi về cũng chẳng có mấy người nguyện ý lưu lại. Đa số đều lựa chọn rút lui không chút do dự.
Nguyệt Sư an bài những người nguyện ý ở lại chiến đấu ra hậu phương.
Nhìn đám thú nhân chạy trối chết kia, Nguyệt Sư cười khổ. Hắn không gọi bọn họ là dũng sĩ thú nhân bởi bọn họ đã mất tư cách làm dũng sĩ.
- Tiểu đoàn trưởng, ngài nhìn xem, đằng kia có gì kìa?
Một thiếu niên Ưng tộc bên cạnh đột nhiên chỉ về phía xa rồi nói với Nguyệt Sư.
- Đâu?
Nguyệt Sư ngẩng đầu theo hướng theo ngón tay ưng nhân chỉ thì thấy trên bầu trời có một bóng đen đang từ từ lớn dần!
Bóng đen càng ngày càng gần. Cuối cùng, Nguyệt Sư cũng nhìn thấy đó là thứ gì. Đó là một con cự long màu đen rất lớn, chính là Ám Ám Hắc Long! Ám Hắc Long trong Long tộc là chủng tộc thượng đẳng!
Nhưng tại sao Long tộc lại tham gia vào cuộc chiến giữa thú tộc và nhân loại? Nguyệt Sư nghi hoặc. Nhưng sau đó, hắn liến thấy trên lưng Ám Hắc Long có một người mặc giáp đen đang cầm long thương!
- Đây là long kỵ sĩ?
Nguyệt Sư nhìn cự long ở trên cao nói. Khó trách, vì sao thú nhân lại chạy trối chết mà không muốn ở lại giúp hắn. Bởi người đuổi theo bọn họ chính là long kỵ sĩ - chiến sĩ mạnh nhất của nhân loại. Thú tộc không có năng lực phản kháng. Thú tộc không có năng lực chiến đấu trên không nên chiến đấu với long kỵ sĩ thật là một cơn ác mộng. Cho nên khi thú nhân tộc từ tiền tuyến rút lui bọn họ mới không dám lưu lại, không có năng lực phi hành thì việc chống lại cự long chỉ còn đường chết.
- Rống!
Cự long ở trên không trung gào to một tiếng, long uy ép xuống mọi người phía dưới. Ám Hắc Long cũng là có vị trí khá cao trong Long Tộc! Điểm mạnh của bọn chúng là có ma pháp nguyền rủa và ăn mòn.
Cự long há to miệng phun ra một ngọn lửa đỏ. Đó chính là tuyệt kỹ của Ám Hắc Long – Hắc ám long tức!
Ở bên dưới, những binh sĩ đang chạy trốn về phía Nguyệt Sư bị long tức thiêu rụi trong nháy mắt. Long tức cho dù là thánh giai cũng không dám chống đỡ chính diện!
- Hừ! Hừ!
Nhìn đám thú nhân bị long tức đốt thành tro bụi, hơi thở của Nguyệt Sư dần dần nặng lên. Dấu ấn Thú hoàng ngập tràn trong đầu Nguyệt Sư. Hai mắt hắn đỏ lên, đó đều là chiến sĩ của thú nhân tộc!
- Gầm!
Nguyệt Sư rống to một tiếng, một lần nữa hắn lại biến thân thành trạng thái này.
- Gầm! Dừng tay cho ta!
Nguyệt Sư gào lên rồi thân thể không ngừng lớn lên.
Xoạc!
Quần áo trên người hắn bị chấn rách, tiếp đó thân thể hắn không ngừng lớn lên. Giống như lần trước, khi cao đến mười lăm thước mới dừng lại.
- Gầm!
Nguyệt Sư lại rống lên một lần nữa. Nhưng lần này và lần trước không giống nhau, tiếng gầm tràn đầy lực lượng. Cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hai tay hắn đột nhiên gồng lên, khiến người ta có thể hiểu được lực phá hoại của cánh tay này.
- Thú hoàng?!
Thấy được Nguyệt Sư biến thân, không chỉ đoàn 3 còn có những binh lính đang rút lui đều nhìn hắn chằm chằm. Ngay lập tức, đã có thú nhân điên cuồng gào thét. Thú hoàng, thật sự là thú hoàng! Sau hơn một ngàn năm, Thú hoàng của Thú tộc lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Cao Lôi Hoa sửng sốt nhìn Nguyệt Sư. Bởi vì Tra Lý nói Nguyệt Sư khi trưởng thành mới biến thân được, tại sao Nguyệt Sư lại biến thân sớm thế này?
- Gầm!

Nguyệt Sư co chân lại, rồi nhảy lên nhanh như viên đạn hướng tới cự long trên cao.
Cự long không thể ngờ được đột nhiên lại có người khổng lồ nhảy lên trên nên không có phòng bị.
Vì vậy Nguyệt Sư dễ dàng đấm trúng cằm của nó.
Cự long còn đang phun long tức chẳng có đề phòng nên bị Nguyệt Sư đánh một quyền!
Nên ngọn lửa xộc thẳng qua lỗ mũi của nó.
Trên cao, cự long lắc lắc đầu, cú đánh của Nguyệt Sư khiến nó cảm thấy choáng váng!
Nhưng chuyện còn chưa chấm dứt! Hai mắt Nguyệt Sư tỏa ra màu đỏ yêu dị, thời điểm thú nhân bị thương khiến thú hoàng ấn ký trong hắn phẫn nộ!
Cho nên khi tay phải của Nguyệt Sư đấm vào cằm của cự long còn tay trái cũng quấn lấy cổ nó. Nguyệt Sư sau khi biến thân không nhỏ hơn cự long bao nhiêu. Sau khi tóm cổ cự long, Nguyệt Sư kéo tuột xuống dưới.
Ầm!
Cự long rơi xuống đất tạo chấn động lớn!
Long kỵ sĩ đứng trên người cự long chóng mặt rồi rất nhanh sau đó nghiến răng đâm trường thương nhằm vào Nguyệt Sư.
Choang!
Tiếng trường thương của long kỵ sĩ va chạm Nguyệt Sư phát ra âm thanh như tiếng kim loại đập vào nhau, không những thế còn tóe lửa. Mũi thương nhọn của hắn không thể ngay cả da của Nguyệt Sư cũng không đâm thủng!
Nguyệt Sư căn bản không để ý tới tên long kỵ sĩ trên người cự long. Sau khi kéo cự long xuống đất, hắn ngồi trên người cự long và khóa lấy nó. Đồng thời liên tiếp giã chày giã cối vào cự long!
Tên long kỵ sĩ rất chán nản! Hắn là long kỵ sĩ hộ quốc của Chiến thần đề quốc. Đây chính là lần đầu tiên chiến đấu! (NB: đếch hiểu thằng này nó ngồi tu luyện mà lên được level)
Ngay từ đầu cuộc chiến khi hắn tham gia cuộc chiến này, hắn được đánh đám rất thoải mái. Bởi vì Thú tộc không có năng lực chống đỡ nên hắn mang theo đoàn kỵ binh hùng mạnh dễ dàng đánh bại đội quân của thú nhân.
Lần này sau một hồi chiến đấu với Thú nhân tộc, hắn cưỡi cự long truy đuổi thú nhân đào thoát!
Ai dè đang truy kích, đột nhiên trong đội quân Thú tộc bỗng xuất hiện một người khổng lồ!
Lúc đầu hắn không nhìn thấy trong đội quân của thú nhân có người khổng lồ, cứ như tên khổng lồ cao mười lăm thước này từ trên hư không hiện ra vậy.
Hắn và Ám Hắc Long không ngờ bị tên khổng lồ này kéo từ trên trời xuống!
Và giờ, tên khổng lồ này đang ngồi trên người Ám Hắc Long, tay không ngừng đấm vào yết hầu của nó. Cổ chính là nơi cứng rắn nhất của cự long nhưng cũng lại là nơi yếu ớt nhất! Bởi cự long có vẩy ngược. (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận)
- Gầm! Gầm!
Ám Hắc Long bị Nguyệt Sư cưỡi liền đập cánh giãy dụa muốn bay lên.
- Hắc Long!
Long kỵ sĩ đau lòng hét lên, rồi vận long đấu khí!
Long đấu khí là đấu khí tự tiến hóa sau khi long kỵ sĩ và cự long ký khế ước!
- Chết đi! Tên đáng ghét này!
Long kỵ sĩ hét lớn một tiếng rồi ngưng tụ long đấu khí lên long thương rồi đâm Nguyệt Sư.
Phụt!
Mũi long thương đã đâm vào thân thể của Nguyệt Sư.
- Aaaa!
Nguyệt Sư đau đến méo cả miệng, quay lại nhìn long kỵ sĩ đang đâm hắn....
dracupi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui