Sư phụ nàng, là bảo nàng tra ra, nơi phát ra lực lượng lạ lẫm trên người Trần đại thiếu đấy.
Cho tới bây giờ, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không có phát giác được, ở trên người Trần Thanh Đế, có lực lượng lạ lẫm gì. Về phần, vì cái gì nàng biết rõ phòng ngủ của Trần Thanh Đế.
Kỳ thật rất đơn giản, không phải Mạnh Ngưng Tuyết nàng phát giác được, mà là mình điều tra ra được.
Ngay cả điện thoại, địa chỉ, thân phận của Trần đại thiếu, Mạnh Ngưng Tuyết cũng biết, muốn điều tra ra Trần Thanh Đế ở phòng nào còn không dễ dàng sao?
- Cút!
Trần Thanh Đế không lưu tình chút nào lạnh giọng quát.
- Tôi không đi.
Mạnh Ngưng Tuyết vẻ mặt ủy khuất nói:
- Tôi hiện tại căn bản không có chỗ ở, em đuổi tôi đi rồi, tôi ở đâu ? Tôi chỉ là một nữ tử nhỏ yếu, em không sợ tôi gặp phải người xấu sao?
- Liên quan gì đến ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc nói ra:
- Mạnh lão sư, cô đã không muốn ly khai, vậy thì đừng trách em rồi.
Nói xong, Trần Thanh Đế một tay ôm lấy Mạnh Ngưng Tuyết, liền đi đến lầu hai.
- Lại xuất hiện một tia cảm xúc chấn động.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Hơn nữa, Bùi Ngữ Yên này thật đúng là đủ coi chừng, mặc kệ có người phát hiện hay không, lập tức thay đổi vị trí.
Trước kia, cảm xúc của Bùi Ngữ Yên bỗng nhúc nhích, lộ ra sơ hở, bị Trần đại thiếu phát hiện. Nhưng mà, Bùi Ngữ Yên liền lập tức thay đổi một vị trí.
Không thể phủ nhận, Bùi Ngữ Yên rất cẩn thận.
- A...
Mạnh Ngưng Tuyết phát ra một tiếng thét kinh hãi, như thế nào cũng thật không ngờ, Trần đại thiếu đột nhiên sẽ dùng mạnh. Bất quá, vừa nghĩ tới Trần đại thiếu qua lại, lập tức cũng bình thường trở lại.
Đồng thời, cũng bắt đầu sợ.
Phản kháng?
Nếu như phản kháng, ta chẳng phải bại lộ sao?
Không phản kháng?
Ta đây... ta đây chẳng phải tùy ý để Trần Thanh Đế cướp đi thân thể của ta sao? Cái này... này làm sao có thể? Ta không muốn a.
Tại thời khắc này, Mạnh Nữ Thần, Mạnh lão sư không biết phải làm gì cho đúng.
Phản kháng, sẽ lập tức bạo lộ, về sau đừng nghĩ lại tiếp tục ở lại biệt thự, tiếp cận Trần đại thiếu. Không phản kháng, Mạnh Ngưng Tuyết lại không muốn hi sinh thân thể của mình.
Đổ máu?
Chẳng lẽ đêm nay, thật sự phải chảy máu sao?
- Trần Thanh Đế, tôi là lão sư của em, em là đệ tử của tôi, ngươi không thể như vậy.
Mạnh Ngưng Tuyết bị Trần Thanh Đế ôm lên lầu, liền nói:
- Em trước buông tha tôi, lại... một lần nữa cho tôi mấy ngày thời gian cân nhắc được không?
- Lão sư thì đã làm sao? Ta còn chưa từng có chơi đùa .
Trần Thanh Đế liếm liếm bờ môi, cười hắc hắc, nói ra:
- Đệ tử cùng lão sư? Bề ngoài giống như rất không tồi.
- Cái kia... Trần Thanh Đế, không phải lão sư không muốn, thật sự là bởi vì...
Mạnh Ngưng Tuyết cắn răng một cái, nói ra:
- Là vì, ta đến ngày, hôm nay bất tiện, là thực bất tiện.
- Thân thể của cô rất khỏe mạnh, khoảng cách kinh nguyệt, còn có mười ngày thời gian.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lập tức vạch trần Mạnh Ngưng Tuyết nói dối, mà ngay cả thời gian cụ thể cũng nói ra.
- Em... làm sao em biết?
Mạnh Ngưng Tuyết mất trật tự rồi, vấn đề bí mật loại này, Trần đại thiếu là một đại nam nhân làm sao biết?
- Em là Trung y!
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Mỗi lần cô đến kỳ kinh, bụng nhỏ đau từng cơn. Chờ sau khi cô lăn giường lớn với em xong, em cho cô một phương thuốc, về sau tuyệt đối sẽ không đau nhức nữa.
Phanh!
Nương theo thanh âm đạp cửa vang lên, gian phòng của Mạnh Ngưng Tuyết quyết đoán bị Trần đại thiếu đạp ra.
Phốc!
Mạnh lão sư, trực tiếp bị Trần Thanh Đế ném tới trên giường, cửa phòng còn chưa kịp đóng lại, Trần đại thiếu đã bắt đầu cởi quần áo.
Bề ngoài giống như rất gấp.
- Trần Thanh Đế, em... em buông tha cô một lần được không?
Bị ném trên giường Mạnh Ngưng Tuyết, nhìn thấy Trần đại thiếu vậy mà bắt đầu cởi quần áo, nàng sợ rồi.
Mạnh Ngưng Tuyết biết rõ, Trần đại thiếu là muốn làm thật.
- Vừa rồi lão tử cho ngươi cơ hội, cho ngươi xéo đi, ngươi lại không nghe, hiện tại... đã chậm.
Trần Thanh Đế cỡi áo ra nhét vào một bên, tiện tay đóng cửa lại, rất nhanh nhào tới Mạnh Ngưng Tuyết.
- Mạnh lão sư, cơ thể này của cô, thật là co dãn.
Trần Thanh Đế hắc hắc cười không ngừng, hai tay hung hăng sờ soạng Mạnh Ngưng Tuyết một cái.
Xé...
Trần Thanh Đế vừa dùng lực, trực tiếp xé nát áo của Mạnh Ngưng Tuyết, nịt vú màu đen, bọc lấy đôi nhũ phong kiên quyết, xuất hiện ở trong tầm mắt của Trần đại thiếu.
- Trần... Trần Thanh Đế, không... không muốn.
Sắc mặt Mạnh Ngưng Tuyết lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, hoạt động cái mông của mình, lui về phía sau.
- Nữ nhân nói không muốn, cái kia chính là đã muốn.
Trần Thanh Đế liếm liếm bờ môi, ánh mắt đã rơi vào bờ mông cực kỳ co dãn của Mạnh Nữ Thần:
- Mạnh lão sư, cái mông của ngươi thật sự là đủ vểnh, ta nhìn thấy thật sự là tâm động.
Xé...
Váy ngắn màu đen của Mạnh Ngưng Tuyết, trực tiếp bị Trần đại thiếu bạo lực xé toang.
- Chậc chậc... Mạnh lão sư, còn lại, là để cho em tới cởi, hay là tự cô cởi? [/CHARGE]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...