Vừa nói xong, người xung quanh nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ Hoa, chuyện là thế nào?”
Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt thấp giọng nói nhỏ mấy câu.
Đám con nhà giàu kia nghe vậy, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt “Thì ra là vậy”, giơ ngón tay cái lên với Hoa Anh Kiệt, khen ngợi:
“Cậu chủ Hoa, chiêu này thật cao minh! Sau này Diệp Phong e rằng sẽ mất hết thể diện, hoàn toàn trở thành trò cười!”
“Ha ha… Cậu chủ Hoa, lần này anh phải cho tên khốn đó một bài học nhớ đời!”, có người mỉm cười nham hiểm nói.
“Được rồi! Xử lý một nhân vật nhỏ bé như Diệp Phong, đối với cậu chủ Hoa thì dễ như nghiền nát một con kiến!”
…
Nghe thấy mọi người tâng bốc mình, tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng Hoa Anh Kiệt đã hơi lâng lâng.
Tô My ở bên cạnh cọ bầu ngực mềm mại của mình vào cánh tay gã, giọng điệu quyến rũ nói:
“Chồng ơi, em biết anh lần này tốn rất nhiều sức để trút giận cho em, anh là tuyệt vời nhất! Tối nay, em đã chuẩn bị cho anh một ‘bất ngờ’ nho nhỏ, anh muốn dùng tư thế nào cũng được!”
Thấy bộ dạng dâm đãng của Tô My, Hoa Anh Kiệt cảm thấy bụng dưới nóng ran, hắn vỗ mạnh vào mông cô ta, nói: “Hừ… Tiểu yêu tinh, đến lúc đó đừng có mà xin tha! Đi thôi, chúng ta vào trước!”
Dứt lời, cả nhóm người vênh váo bước vào câu lạc bộ.
Khoảng nửa phút sau, Diệp Phong đạp một chiếc xe đạp màu vàng tới cửa câu lạc bộ, cậu nhanh chóng đỗ xe ở ven đường, rồi đi lên sảnh tiệc ở tầng hai.
Sảnh tiệc rất rộng, hơn năm trăm mét vuông, trang trí bên trong vô cùng xa hoa, sang trọng.
Lúc này, hàng trăm nam nữ trẻ tuổi tập trung bên trong, ăn mặc sang trọng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, đứng thành từng nhóm nhỏ trò chuyện rôm rả.
Dù đều là học sinh lớp mười hai trường trung học Tô Hành, khuôn mặt chưa hết nét trẻ con, nhưng khung cảnh này chẳng khác gì giới thượng lưu trong phim.
Diệp Phong mặc một bộ đồng phục học sinh xuất hiện trong sảnh tiệc, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trang phục của cậu thực sự quá “nổi bật”, không phù hợp với bầu không khí ở đây, rất nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, xì xào bàn tán về thân phận của Diệp Phong, thậm chí còn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng Diệp Phong phớt lờ chẳng thèm quan tâm, sải bước đi vào trong.
Những cô gái gần cậu theo bản năng lùi lại vài bước, như thể cậu mắc một loại bệnh truyền nhiễm nào đó!
Trong lúc nhất thời, Diệp Phong hoàn toàn bị cô lập.
Nhưng cậu mặc kệ, dù sao bữa tiệc tổ chức theo hình thức tiệc buffet, cậu đi tới bên cạnh bàn ăn, hoàn toàn không để ý hình tượng, xắn tay áo lên bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Nhìn thấy điệu bộ của cậu, khuôn mặt đám con cháu nhà giàu xung quanh càng hiện rõ vẻ chán ghét.
Dù món ăn ở đây đều do đầu bếp của nhà hàng ba sao Michelin đặc biệt mời tới nấu, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là những món ăn tầm thường, sao có thể không để ý hình tượng như Diệp Phong được chứ?
…
Ngay cả trong đám con cháu nhà giàu này cũng phân ra nhiều tầng lớp khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...