Tuy nhiên đối mặt với chiêu “Nộ Phong Cuồng Long Trảm” này, Diệp Phong đột nhiên cảm giác kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay mình đột nhiên xông lên ý chí bá đạo khó có thể diễn tả bằng lời, dường như nó đang bị khiêu khích.
“Đùng!”
Tiếng kiếm gào thét như tiếng rồng gầm vang lên, sau đó sức mạnh to lớn của Thanh Long cũng phóng ra từ đan điền của Diệp Phong, bao phủ toàn thân cậu.
Thời khắc này Diệp Phong chỉ cảm thấy mình như hóa thân thành một con rồng khổng lồ ngao du khắp Cửu Thiên.
Đã là rồng thì có thể bay có thể ẩn, lớn thì gọi mây phun sương, nhỏ thì ẩn nấp thân thể, bay lên không trung, ẩn nấp trong những đợt sóng lớn. Bây giờ là giữa xuân, rồng nhân lúc thay đổi.
Tung cánh bay lên Cửu Thiên, ngao du tứ hải, ho một tiếng mây được tạo ra, phun một cái mưa to đổ xuống, điều khiển sấm gió, thần uy vô hạn.
Nếu như nói yêu đao Muramasa trong tay Sato Kojiro là con ác giao gây gió bão thì Thất Tinh Long Uyên chính là thần long tung cánh bay trên Cửu Thiên, khinh bỉ nhìn xuống, kiêu ngạo khinh thường.
Ai mạnh ai yếu, một trận là biết!
“Long Ngự Cửu Thiên, Thiên Hạ Thần Phục!”
Diệp Phong hét lớn, lúc này sức mạnh Thanh Long không ngừng chảy trong cơ thể cậu hội tụ trên thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên.
Vừa rút kiếm gió mây biến sắc!
“Đùng!”
Đao kiếm giao nhau, va chạm kịch liệt, nguồn năng lượng mạnh mẽ phun ra, hóa thành những đợt sóng, thậm chí khiến bầu không khí cũng xuất hiện dao động điên cuồng, khói bụi mờ mịt khiến người ta nhìn không rõ cảnh tượng trên võ đài!
Chỉ nửa phút trôi qua, sau khi khói bụi tan hết, mọi người mới có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trên võ đài.
Võ đài được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt, nhưng lúc này cũng trở nên tan hoang, giống như bị mưa bom bão đạn quét qua vậy, thủng lỗ chỗ, không có chỗ nào bằng phẳng, có chỗ còn lõm xuống đến tận một mét.
Nhìn ra xa chỉ thấy một bóng người hiên ngang đứng đó, còn người còn lại thì nửa quỳ dưới đất.
Diệp Phong lúc này cho kiếm vào bao, đứng chắp tay, tản ra khí thế siêu phàm thoát tục, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí sinh ra cảm giác muốn cúi đầu xưng thần.
Bên chân Diệp Phong chính là Sato Kojiro đang ủ dột ngã xuống đất, cả người đẫm máu, không kiêu căng phách lối như trước, trên người ngập tràn vết thương, máu tươi đầm đìa, khớp xương trên người vì không chịu nội nguồn sức mạnh của thanh kiếm hiên ngang mà từng tấc đều đứt gãy, không thể động đậy.
Bên cạnh hắn chính là thanh yêu đao Muramasa hắn dùng màu tim mình để tôi luyện ngày đêm, lưỡi đao bị mẻ nhiều chỗ, ánh đỏ dữ tợn vốn có trên lưỡi đao đã biến mất, giờ nó xám xịt tối tăm giống như một thứ đồ phế liệu vậy.
“Ọe!”
Ngay sau đó Sato Kojiro nôn ra một ngụm máu tươi lớn, tròng mắt co lại hóa thành hình dạng nhỏ như kim châm nguy hiểm, hắn dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Phong, sau đó hét lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...