Cực Phẩm Tông Sư


“Cái gì? Ông Đổng, ông muốn dẫn Diệp Phong về nhà ư?” 
Nghe ông Đổng nói thế, Sở Mai Dung ngạc nhiên thốt lên, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.

Ông Đổng lại cười nói: “Cô chủ, mặc dù cậu Diệp này đã đánh thắng Lâm Phá Thiên và Lâm Báo, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, dù nhà họ Lâm quan tâm đến đại cục cũng không dám làm khó nhà họ Sở chúng ta, cũng khó tránh sẽ trút giận lên người cậu Diệp”.

“Thôi xong, tôi không nghĩ đến điều này, vậy bây giờ phải làm sao?” 
Ánh mắt Sở Mai Dung hiện lên vẻ lo lắng và ý xin lỗi.

Dù Diệp Phong vừa thể hiện bản lĩnh siêu phàm của mình nhưng có lời đồn rằng một vị cụ tổ nào đó của nhà họ Lâm bế quan là một võ giả Cửu Phẩm, chỉ cách tông sư trong truyền thuyết một bước.

Nếu vì chuyện này mà khiến Diệp Phong bị nhà họ Lâm báo thù, e là Sở Mai Dung sẽ áy náy đến cuối đời.

“Không sao… cô chủ không cần quá lo lắng, bây giờ chỉ cần cho cậu Diệp một thân phận thì có thể khiến nhà họ Lâm không dám động vào cậu ấy rồi”, ông Đổng bình tĩnh nói.

“Thân phận gì?”, Sở Mai Dung vô thức hỏi.

“Rất đơn giản, dĩ nhiên là con rể nhà họ Sở chúng ta rồi”, ông Đổng khẽ cười nói.

Con rể nhà họ Sở? 
Nghe thế Sở Mai Dung sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, ý của ông Đổng là muốn cho Diệp Phong trở thành chồng của cô.

Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mai Dung lập tức đỏ bừng, thật mê người, cụp mắt xuống không dám nhìn Diệp Phong bên cạnh.

Ông Đổng là quản gia của nhà họ Sở, theo lý ông ta không có tư cách nào đưa ra ý kiến gì với hôn sự của Sở Mai Dung.

Thế nhưng Sở Mai Dung lại biết thân phận của ông Đổng không tầm thường, mặc dù chỉ là một quản gia nhưng ông nội của cô là Sở Kinh Quốc – gia chủ nhà họ Sở lại xem ông Đổng là bạn bè, người nhỏ tuổi hơn trong nhà không dám bất kính với ông Đổng.

Thậm chí ở nhà họ Sở, ông Đổng được xem là người thứ hai có địa vị quyền lực lớn dưới Sở Kinh Quốc.

Diệp Phong đứng ở một bên cũng lần đầu xấu hổ khi nghe đề nghị của ông Đổng.


Sở Mai Dung đẹp tự nhiên, mặc dù vẫn là học sinh lớp mười hai, cơ thể vẫn chưa nảy nở hết nhưng không đến vài năm nữa là có thể trở thành tuyệt sắc nhân gian nghiêng nước nghiêng thành.

Nói không thích một người đẹp như vậy là nói dối.

Hơn nữa lúc nãy khi đối mặt với sát chiêu của Lâm Báo, Sở Mai Dung còn không màng nguy hiểm lấy thân mình chắn trước mặt Diệp Phong để giành lấy thời gian chạy trốn cho cậu.

Hành động như thế lại khiến Diệp Phong rung động.

Nhưng cậu và Sở Mai Dung quen biết chưa được mấy ngày, không được xem là quá quen thuộc.

Thế nên Diệp Phong chỉ cảm thấy biết ơn và tán thưởng với Sở Mai Dung thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ.

Cậu chỉ đành đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết nên nói gì mới phải.

… 
“Khụ khụ…” 
Có lẽ là cảm thấy đề nghị của mình quá đột ngột, ông Đổng ngượng ngùng ho một tiếng, nói tiếp: “Cậu Diệp, thế này nhé… Trước tiên cậu cứ theo tôi về nhà họ Sở, đợi sau khi tôi bàn xong với gia chủ rồi sẽ tính đến kế hoạch lâu dài”.

Diệp Phong im lặng một lúc mới gật đầu.

Mặc dù vì có ông Ngụy, Diệp Phong không phải sợ nhà họ Lâm trả thù nhưng cậu lại không chỉ có một mình.

Với thế lực của nhà họ Lâm, muốn đối phó với bạn bè và người nhà cậu chắc chắn chẳng phải chuyện khó nhằn.

Ba người ra khỏi võ đường, đi vào một chiếc xe Bentley Mulsanne.

Nửa tiếng sau, chiếc Bentley lái vào một khu dân cư biệt thự yên tĩnh ở vùng ngoại ô.

Con đường bên trong quanh co khúc khuỷu, ba bước là một căn, năm bước là gặp phong cảnh, có đủ loại cây quý hiếm như đang bước vào chốn bồng lai ở bên ngoài thế giới.

Cuối cùng chiếc Bentley dừng lại trước một căn biệt thự năm tầng.


Sau khi xuống xe, Diệp Phong mới nhận ra đây nào phải biệt thự, rõ ràng là một trang viên mà.

Sân vườn đủ rộng để chơi bóng đá, có hồ bơi, khu BBQ và cả sân tennis, muốn gì có đó, sân nhà còn nằm cạnh hồ nước nhỏ trong khu nghỉ dưỡng, mặt hồ gợn sóng xanh, những chú cá koi đủ màu sắc tung tăng bơi lội bên trong.

Với thị trường bất động sản bùng nổ như hiện tại ở thành phố Tô Hành, chỉ riêng giá của một mảnh đất lớn này thôi e là ít nhất cũng tầm mấy trăm triệu tệ.

Diệp Phong được ông Đổng và Sở Mai Dung dẫn vào căn biệt thự năm tầng đó.

Sau khi đi vào thì nhìn thấy đầu tiên là cửa phòng khách cực lớn, hai bên còn có người giúp việc nữ mặc đồng phục đứng đó chào cậu, đi vào phòng khách, trang trí bên trong càng phải nói là cực kỳ xa hoa.

Trên tường có treo rất nhiều bức tranh cực lớn, bày trí xung quanh cũng đều là đồ cổ, mặc dù Diệp Phong không biết giá trị thật của nó nhưng có thể thấy là của một danh gia.

Trước đó khi Sở Mai Dung tùy ý đưa một triệu tệ tiền thù lao, Diệp Phong đã đoán được gia cảnh của cô không phải dạng tầm thường.

Nhưng sau khi cảm nhận thật sự xa hoa được xây đắp bằng tiền, trái tim còn non trẻ của cậu vẫn không khỏi rung động, thầm nghĩ cuối cùng cũng có ngày có được mọi thứ bằng chính năng lực của mình.

“Cậu Diệp, cô chủ, hai người đến sảnh lớn nghỉ ngơi trước đi, tôi đi báo với lão gia chuyện vừa xảy ra”, nói rồi ông Đổng đi lên tầng hai.

… 
Căn phòng trong cùng trên tầng hai chính là phòng sách của gia chủ nhà họ Sở - Sở Kinh Quốc.

“Cốc cốc cốc”.

Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Sở Kinh Quốc ngồi trên chiếc ghế thái sư được làm bằng gỗ sư nói: “Mời vào”.

Cánh cửa mở ra, ông Đổng xuất hiện trước mặt Sở Kinh Quốc, hơi cúi người xuống nói: “Gia chủ, tôi về rồi”.


“Anh Xuyên, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, giữa tôi và anh thì cứ xưng anh em là được, cần gì phải khách sáo như thế?”, Sở Kinh Quốc nói.

Nếu để người khác nghe được những lời này, e là sẽ rất ngạc nhiên.

Phải biết là nhà họ Sở tồn tại một trăm năm, phát triển đến hôm nay là gia tộc hàng đầu ở Tô Hành, được xem là đứng đầu trong cả tỉnh Giang Nam.

Sở Kinh Quốc là gia chủ của nhà họ Sở, không thể nói là một tay che trời ở Tô Hành nhưng cũng không thể xem thường, với thân phận của lão sao có thể xưng anh gọi em với một quản gia chứ? 
Nhưng Sở Kinh Quốc lại biết nếu không có Đổng Xuyên thì không biết mình đã chết bao nhiêu lần.

Lúc còn trẻ, Sở Kinh Quốc rất tự cao, làm việc luôn kiêu ngạo, vô hình trung trở thành kẻ thù của không ít người, thậm chí có người còn thuê sát thủ ám sát, muốn lấy đầu của lão.

Một lần tình cờ, lão làm quen với Đổng Xuyên đang bị thương nặng, được nhà họ Sở giúp đỡ, Đổng Xuyên hồi phục sức khỏe, lúc đó Sở Kinh Quốc mới nhận ra Đổng Xuyên là một võ giả Bát Phẩm.

Mấy năm nay được Đổng Xuyên bảo vệ, Sở Kinh Quốc mới bình an vô sự, thậm chí có thể nói Đổng Xuyên được xem là con át chủ bài mà nhà họ Sở che giấu.

Trong phòng sách, nghe Sở Kinh Quốc nói thế, Đổng Xuyên lại lắc đầu nói: “Gia chủ, một nước không thể không có pháp luật, một gia đình không thể không có gia quy, thân phận của ông và tôi khác biệt, sao tôi có thể vượt qua giới hạn được?” 
Cảm nhận được kiên định trong lời nói của Đổng Xuyên, Sở Kinh Quốc cũng không miễn cưỡng, hỏi lại lần nữa: “À phải rồi anh Xuyên, Dung Dung thế nào rồi, tên nhóc nhà họ Lâm không làm khó dễ nó chứ?” 
“Thưa lão gia, cậu chủ nhà họ Lâm bị đánh đến mức bị thương nặng, bất tỉnh nhân sự, tôi đã bảo người đưa hắn đến bệnh viện rồi”, Đồng Xuyên nói.

Nghe thấy thế, Sở Kinh Quốc ngạc nhiên nói: “Anh Xuyên, lẽ nào anh ra tay dạy dỗ tên nhóc của Lâm Phá Thiên đó sao?” 
“Không phải! Là bạn trai của cô chủ làm”, Đổng Xuyên nói.

“Bạn trai?” 
Sở Kinh Quốc kéo dài giọng, nhíu mày nói.

Lão cũng có nghe nói đến lời hứa giữa Sở Mai Dung và Lâm Phá Thiên.

Lúc đó lão không nghĩ là đúng, cứ cho rằng Sở Mai Dung chỉ kiên cường mà thôi, không ngờ nó lại tự ý tìm một bạn trai đến, còn đánh Lâm Phá Thiên bị thương.

Phút chốc chuyện này có thể rắc rối hơn.

“Hừ… ở đâu ra tên đó vậy, dám có ý nghĩ không hay với Dung Dung?”, giọng Sở Kinh Quốc lộ ra vẻ tức giận.

“Gia chủ, tôi không nghĩ như thế”.

Đổng Xuyên bỗng nói: “Nếu có thể cho cô chủ đính hôn với cậu Diệp không chừng là vinh hạnh của nhà họ Sở chúng ta”.


Nghe thế, ánh mắt Sở Kinh Quốc hiện lên vẻ khó tin, hỏi: “Anh Xuyên, rốt cuộc chuyện là sao, lẽ nào tên đó là con cháu của tỉnh ủy số một, hoặc là hoàng thân quốc thích ở Yến Kinh?” 
“Đều không phải”.

Đổng Xuyên lắc đầu nói: “Cậu Diệp đó không chỉ đánh bại được Lâm Phá Thiên mà còn đánh bại được võ giả Thất Phẩm - Lâm Báo với một cú đấm, thậm chí cả người ông ta còn dính chặt lên tường, một hồi lâu cũng không thể rơi xuống đất.

Theo tôi suy đoán, cậu ta chắc chắn là người của giới Cổ Võ”.

“Giới Cổ Võ? Thật sao? Anh Xuyên, theo anh sau này tên đó có thể làm nên trò trống gì?”, Sở Kinh Quốc vội vàng hỏi.

“Kim Lân là vật trong đầm, một khi gặp gió mây sẽ hóa rồng”.

Giọng Đổng Xuyên rất có lực, trịnh trọng vang lên khắp phòng sách.

Nghe thế, ánh mắt Sở kinh Quốc lóe sáng, sau đó bật cười.

“Ha ha ha… Anh Xuyên, nếu đúng như anh nói thì nhà họ Sở chúng ta chắc có thể mượn cơ hội này để một bước lên mây, trở thành gia tộc đứng đầu Tô Hành.

Đi thôi, chúng ta đi gặp chàng trai đó”.

… 
Mấy phút sau, Sở Kinh Quốc và Đổng Xuyên đi đến phòng khách.

Thấy hai người xuất hiện, Diệp Phong và Sở Mai Dung cùng đứng lên.

“Ông nội!” 
Sở Mai Dung vừa chào vừa đi về phía Sở Kinh Quốc.

Thế nhưng cô vừa bước chưa được mấy bước, sắc mặt bỗng hiện lên vẻ đau đớn, cả người run lên rồi ngã xuống đất.

Thấy thế Diệp Phong hoảng hốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đổng Xuyên ở một bên hét lên: “Thôi xong! Cô chủ lại phát bệnh rồi”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui