Đôi khi, cuộc sống thật tuyệt vời!
Bạn càng lo sợ điều gì đó sẽ xảy ra thì nó càng có khả năng xảy ra!
Ví dụ, trong lớp, giáo viên gọi mọi người lên trả lời câu hỏi, bạn càng chống đối thì càng có khả năng bị gọi.
Hay buổi sáng trời trong xanh, không mang ô thì đến chiều lại mưa to!
Và vừa rồi, khi Tần Mị Nhi xuất hiện trên thao trường để gặp Diệp Phong, cậu đã thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng rằng chuyện này sẽ không bao giờ đến tai Sở Mai Dung.
Thì bây giờ, Sở Mai Dung đột nhiên đụng mặt hai người bọn họ!
Giờ phút này, Diệp Phong cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, căng thẳng đến mức khó thở.
Ban đầu, kế hoạch của cậu rất hoàn hảo!
Bởi vì cậu đã dẫn Tần Mị Nhi đi tìm "Diệp Phong", cô ta sẽ không quan tâm đến những gì đã xảy ra tối qua nữa.
Và sau khi nhìn thấy phiên bản phóng to của "Diệp Phong" nặng hơn 100 kg, Tần Mị Nhi có lẽ sẽ không còn hứng thú với cậu nữa, thậm chí không dám bước vào trường trung học số 1 Tô Hành!
Nhưng bây giờ, kế hoạch hoàn hảo này có một lỗ hổng rất lớn.
Diệp Phong không ngờ rằng, sau tất cả những tính toán của mình, cậu vẫn bị lật thuyền!
Bên kia, Tần Mị Nhi nghe Sở Mai Dung gọi vậy, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, phảng phất không thể tin vào tai mình, theo bản năng hỏi: "Hách Lão Cung, cô ấy vừa gọi anh là gì?"
Lời này vừa nói ra, Sở Mai Dung sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, thân thể mềm mại run lên, phảng phất bị kích thích rất lớn, không thể tin hỏi: "Chồng yêu? Hai người…hai người có quan hệ gì? !"
"Bùm!"
Giờ khắc này, Diệp Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, như ở trong vực Tu La đáng sợ.
Cậu vốn tưởng rằng vừa rồi bị Tần Mị Nhi bắt được đã là tình huống xấu nhất rồi!
Nhưng cho đến khi Tần Mị Nhi hét lên "Hách Lão Cung (chồng yêu)", Diệp Phong mới biết rằng không có điều tồi tệ nhất, chỉ có điều tồi tệ hơn!
Cậu nghĩ rằng có thể lừa đảo cả thế giới, nhưng cuối cùng lại lấy đá nện vào chân mình!
Chẳng lẽ...!đây là sự trừng phạt của ông trời đối với việc lừa dối Tần Mị Nhi sao?
Nhưng quả báo đến quá nhanh!
Đột nhiên, Diệp Phong nghĩ tới một câu ——
Thiện ác chung hữu báo, thiên đạo hảo luân hồi.
Không tin thì ngước mắt lên, ông trời sẽ tha cho ai đây?
...!
Và lúc này, Sở Mai Dung và Tần Mị Nhi đồng loạt nhìn nhau.
Hai cô gái đều là quốc sắc thiên hương tuyệt thế giai nhân, giờ phút này nhìn thấy đối phương có dung mạo ngang ngửa với mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác ganh đua.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người giao nhau.
Trong lúc vô hình, Diệp Phong tựa hồ cảm giác được giữa không trung xuất hiện một tia điện giật.
Đứng ở giữa hào quang của hai người phụ nữ, Diệp Phong chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ đang gặp bão, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị bão táp nuốt chửng.
Tính cách của họ cũng hoàn toàn khác nhau, Sở Mai Dung bên ngoài mềm yếu bên trong mạnh mẽ, tuy bề ngoài dịu dàng nhưng trong lòng lại có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Tần Mị Nhi thì ngược lại, bên ngoài cứng rắn bên trong mềm mại, dưới vỏ bọc là vẻ ngoài độc đoán và cứng cáp, thực chất cô ta có một tâm hồn thiếu nữ, nếu không thì cô ta đã không mặc nội y nữ tính như Hello Kitty.
Giờ phút này, Diệp Phong chỉ cảm thấy mình đang ở trong "băng lửa hai tầng", ước gì dưới mặt đất có một cái lỗ thật lớn để mình có thể trốn vào trong đó.
Một lúc lâu sau, Tần Mị Nhi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhìn Diệp Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hách Lão Cung, anh lừa tôi sao? Anh là Diệp Phong!!!"
Giọng điệu của cô ta tràn đầy sát ý, đôi mắt phượng lạnh lùng tựa hồ có thể đem Diệp Phong cắt thành trăm mảnh.
Bên kia, Sở Mai Dung hàm răng trắng nõn cắn môi dưới, giống như đang chịu đựng cực hạn, trong đôi mắt xinh đẹp có lệ lấp lánh.
Thấy vậy, Diệp Phong trong lòng đau xót, vội vàng nói: "Mai Dung, cậu nghe tôi giải thích đã, sự tình không như cậu tưởng tượng đâu!"
Tuy nhiên, Sở Mai Dung tràn đầy sự hoài nghi, và không cho Diệp Phong bất kỳ cơ hội nào để nói, chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Phong biết, hiện tại nếu đuổi theo, bất kể cậu nói cái gì, cũng chỉ càng tệ hơn thôi.
Cậu quay đầu lại, lại phát hiện bên kia Tần Mị Nhi ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nói: "Hừ...!Diệp Phong! Anh có gì muốn giải thích với tôi không?"
"Khụ khụ..."
Diệp Phong xấu hổ ho khan một tiếng, thấy sự tình đã hoàn toàn bại lộ, cậu cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Mị Nhi tiểu thư, thật ra thì… tôi không có ý lừa gạt cô, tôi chỉ muốn trêu cô một “tí” thôi mà!"
"Trêu?!"
Tần Mị Nhi nhướng mày, ngực phập phồng vì tức giận tột độ, nhưng Diệp Phong không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp.
"Diệp Phong, tôi hỏi anh, Hách Lão Cung là ai, là tên anh tự bịa ra đúng không?"
"Ựa……"
Diệp Phong do dự hồi lâu, nhưng lựa chọn nói ra sự thật, chậm rãi nói: "Mị Nhi tiểu thư, mời nhắc lại cái tên này vài lần..."
Tần Mị Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lộ ra hai hàng răng trắng như pha lê cùng chiếc lưỡi nhỏ màu hồng, lẩm bẩm nói:
"Hách Lão Cung...!Hách Lão Cung...!Chồng yêu? !"
(từ đồng âm, một kiểu chơi chữ)
Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái, nhưng nhất thời không nhận ra manh mối.
Nhưng bây giờ, sau khi được Diệp Phong nhắc nhở, cuối cùng cô ta cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của cái tên này, đồng thời, cô ta cũng biết từ tối hôm qua, cô ta đã bị Diệp Phong đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Về phần tên mập nặng hơn một trăm cân đại, cũng là Diệp Phong cố ý chỉ cho cô ta để cô ta buồn nôn!
Nếu không phải vừa rồi tình cờ gặp Sở Mai Dung, e rằng cô ta sẽ mãi mơ hồ!
Vừa nghĩ tới việc mình đã bị cậu lợi dụng một cách vô cớ, còn gọi cậu là "chồng yêu" nhiều lần trước mặt nhiều người như vậy, Tần Mị Nhi cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nhưng đôi mắt cô ta lại rưng rưng.
Đồng thời, sự nhục nhã phải chịu tối qua cũng hiện lên trong đầu cô ta.
Người đàn ông trước mặt này không phải lần đầu tiên lợi dụng cô ta!
Sau khi trở về ngày hôm qua, Tần Mị Nhi chỉ cảm thấy mông rõ đau, cô ta không thể làm gì khác hơn là nằm sấp khi ngủ!
Bây giờ hận mới hận cũ cùng đến trong lòng!
Tần Mị Nhi, người đang hừng hực lửa giận, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình, vung Tiểu Hương quyền lên, vung về phía Diệp Phong, sử dụng tất sát của cô ấy——
Nắm đấm nhỏ nện bùm bụp vào ngực!
...!
"Bụp bụp bụp bụp!"
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng đấm ngực giống như cuồng phong vang lên trong hành lang.
Lúc này Tần Mị Nhi đã hoàn toàn mất đi lý trí, dưới cơn tức giận, cô ta ra tay không chút lưu tình.
Vừa đánh vừa mắng: "Tôi đánh chết anh, đồ khốn! Tôi đánh chết anh, Diệp Phong! Anh còn dám lừa tôi nữa...!Chồng yêu à? Hừ...!anh đi chết đi! "
Nếu là người khác, thì đã sớm bị đánh thành tro bụi!
Bên kia, Diệp Phong biết mình sai, căn bản không dám đánh trả, chỉ có thể chống đỡ, vừa đỡ vừa lùi.
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên một hồi lâu, rất nhiều học sinh từ trong phòng học đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Một nhan sắc tuyệt trần như Tần Mị Nhi luôn là tâm điểm chú ý của mọi người dù đi đến đâu.
Và Diệp Phong, người đã trở nên nổi tiếng gần đây, có thể được coi là người đàn ông ở trường trung học cơ sở số 1 Tô Hành!
Cảnh tượng kỳ lạ trong hành lang ngay lập tức khơi dậy sự bao vây của đám đông.
"Hả? Đây không phải là Diệp Phong lớp 6 sao? Tại sao lại đánh nhau với con gái?"
"Xinh quá, còn cao nữa, không phải người mẫu đấy chứ?"
"Mẹ kiếp! Cô gái này gọi Diệp Phong là 'chồng yêu’, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Diệp Phong thật sự là một tên sở khanh, một mực bỏ rơi cô ấy, cho nên cô ấy mới tới tận đây!"
"Vì yêu mà hận, yêu mà giết! Đây quả thực là vở kịch của năm! Mọi người...!Ngồi xuống đi, để tôi nhìn kỹ một chút!"
Trong chốc lát, hành lang chật hẹp đông nghịt người.
Mà tin tức truyền đến mười, mười đến trăm, trong thời gian ngắn đã truyền khắp cả khối.
Học tập và cuộc sống của năm thứ ba trung học rất nhàm chán, bọn họ ngày nào cũng làm đề, làm bài kiểm tra, ôn tập, khó khăn lắm mới xảy ra một chuyện ầm ĩ như vậy, tính hóng hớt trong lòng mọi người đều bùng cháy.
Người đến hóng hớt ngày càng nhiều, Diệp Phong muốn khóc không ra nước mắt, biết mình không thể ở lại đây được nữa.
Lập tức, cậu tìm cơ hội tránh công kích của Tần Mị Nhi, sau đó chen vào đám người, đi ra ngoài giống như một con chạch.
Tuy nhiên, cậu còn chưa chạy được bao xa thì nghe thấy tiếng hét của Tần Mị Nhi:
"Diệp Phong, chuyện này chưa kết thúc đâu! Tôi để mắt đến anh rồi, có gan thì đừng có quay lại!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...