Cho dù đây không phải lần đầu Diệp Phong nhìn thấy Sở Mai Dung, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người còn rất thân mật, thậm chí cậu còn cống nạp nụ hôn của mình cho cô.
Nhưng đến bây giờ, khi Diệp Phong nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc trong phòng tiệc, cậu vẫn kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Nhìn ra xa, chỉ thấy da thịt cô trắng nõn nà như tuyết, hai mắt long lanh như nước, khi nhìn xung quanh còn toát lên khí chất nho nhã hoa lệ, khiến cho người ta tự tin mặc cảm, không dám khinh thường.
Mái tóc đen như thác nước rủ xuống, đôi mắt sáng như sao như trăng trên trời, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cô e rằng đều cảm thấy thua kém nhiều phần.
Khí thế lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian này giống như bông hoa tuyết liên trên núi cao.
Có điều trong vẻ lạnh lùng vẫn ẩn chứa sự dễ thương xinh đẹp, chính vẻ đẹp này đã câu đi hồn phách của người nhìn, khiến trong lòng mọi người chỉ biết hướng tới cô.
Lúc này cô như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ vậy, nhan sắc đè bẹp đám hoa thơm cỏ lạ khác!
Sở Mai Dung hôm nay không mặc đồng phục như trước, mà mặc một bộ lễ phục màu xanh lục như màu nước hồ.
Bộ lễ phục đơn giản nhưng không đơn điệu, khác hoàn toàn với mấy bộ váy ở đây, bộ lễ phục của cô tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, trông cô hoàn hảo không tỳ vết, bộ đồ này rõ ràng được may riêng cho cô!
Cổ áo được thiết kế vô cùng bảo thủ, nhưng vẫn lộ ra được xương quai xanh tinh xảo, khiến người ta cảm nhận được vẻ phong tình, váy dài đến đầu gối, để lộ bắp chân thon dài không hề có tì vết.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phong thấy Sở Mai Dung để ý cách ăn mặc như vậy, vô hình trung cảm thấy trên người cô toát ra ánh sáng sáng chói, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều trở nên lu mờ.
Lúc này tựa như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phong, con ngươi Sở Mai Dung khẽ liếc một cái.
Mắt hai người nhìn nhau, Diệp Phong nhất thời ngây dại, trong đầu chợt nhớ lại một bài thơ.
Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập.
Ngoảnh đầu một cái nghiêng thành, ngoảnh thêm cái nữa nghiêng nước!
!
Mà sự xuất hiện của Sở Mai Dung khiến cho tất cả mọi người quên mất xung đột và sóng gió ban nãy, bầu không khí ở nơi đây lập tức lên đến cao trào!
"Đúng là hoa khôi Sở Mai Dung! Nghe nói, cô chẳng phải lạnh lùng lắm sao, chưa từng tham gia bất kỳ buổi tiệc nào, không ngờ hôm nay lại đến!"
"Chắc là vì nể mặt anh Hoa đấy! Chẳng phải cô ấy học cùng lớp 12-1 của anh Hoa sao?”
"Chưa chắc đâu! Sở Mai Dung là thiên kim nhà giàu, ngày ngày ngồi Bentley đi học đó!"
"Haizz! tôi là con gái nhìn thấy Sở Mai Dung mà còn động lòng! Không biết sau này ai được hưởng phúc, có thể trở thành người yêu của cô ấy đây!", một bạn học nữ mắt ánh lên mê đắm nói.
Sở Mai Dung có dung mạo tuyệt đẹp cùng khí chất siêu phàm, đã vượt qua giới tính, hút hồn nam nữ!
"Á? Tôi nghe nói, Sở Mai Dung không có hứng thú với đàn ông, chắc cô ấy không phải les đâu nhỉ?"
"Đừng nói vớ nói vẩn! Theo như tôi thấy, trường chúng ta không có ai xứng làm người đàn ông của cô ấy mới đúng!"
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Sở Mai Dung từ từ bước vào trong bữa tiệc, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất con gái nhà quyền quý, khiến người ta cảm thấy thích mắt.
Ngay sau đó, có mấy bạn học nữ tiến lên chào hỏi cô, Sở Mai Dung cũng lịch sự đáp lại từng người một, có điều ánh mắt không ngừng dao động, dường như đang tìm ai đó trong đám người này.
Diệp Phong đương nhiên biết, Sở Mai Dung xuất hiện ở đây là vì cậu!
Tính toán thời gian, từ lần trước chữa trị cho cô đến nay đã là một tuần.
Dựa theo lời ông Ngụy, Sở Mai Dung mang thể chất Huyền Âm, vạn năm mới gặp một lần, nếu như đi lên con đường tu tiên, sẽ dễ dàng tu luyện, trở thành sự tồn tại trên đỉnh cao của Cửu Thiên Thập Địa.
Có điều cũng vì vậy nên khí Huyền Âm trong cơ thể cô đã tích tụ được hơn mười năm, nếu không phát tiết ra thì nó sẽ quay lại đánh ngược cơ thể cô.
Chữa trị phần ngọn bằng cách hôn môi, muốn chữa tận gốc thì phải quan hệ!
Đây là phương án chữa trị ông Ngụy đã đưa ra.
Tuy nhiên bảo Diệp Phong và Sở Mai Dung làm chuyện xấu hổ đó, đừng nói đến Sở Mai Dung khó có thể chấp nhận, ngay bản thân Diệp Phong cũng cảm thấy quá vội vàng, vậy nên tạm thời dùng cách hôn môi để thay thế!
Chỉ cần liên tục hôn bảy tuần là có thể tạm thể áp chế khí Huyền Âm trong cơ thể Sở Mai Dung, khiến một năm không bị phát tác!
Cho nên hôm nay Sở Mai Dung đến đây một chuyến là để gặp Diệp Phong để tiến hành trị liệu.
Chỉ có điều dưới ánh mắt của mọi người, nếu như Diệp Phong đi qua tìm cô thì chắc đàn ông ở đây sẽ giết cậu mất.
Mà trong một tuần này, khi ở trong trường, Sở Mai Dung bất giác trốn Diệp Phong, không dám gặp cậu.
Cô vừa nghĩ đến nụ hôn đầu của mình phải đưa cho Diệp Phong, gò má nóng bừng lên.
Nhưng càng xấu hổ hơn là, cô không hề ghét Diệp Phong, trong lòng có cảm giác gì đó không nói rõ được, không biết rõ được!
Thậm chí có lúc nửa đêm nằm trên giường, trong đầu chợt hiện lên hình bóng của Diệp Phong, nhớ đến lúc trước cậu vì cô đứng trên võ đài, ngang nhiên đối mặt với cậu chủ nhà họ Lâm - Lâm Phá Thiên.
Làm gì có cô gái này không mơ tưởng chuyện tình cảm?
Làm gì có cô gái nào không hy vọng mình sẽ gặp được bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, cầm kiếm, vượt mọi chông gai, giải cứu cô khỏi con ác long!
Mà sự xuất hiện của Diệp Phong hoàn toàn phù hợp với hình như này!
Có lẽ Sở Mai Dung không phát hiện ra, bất tri bất giác Diệp Phong đã chiếm trọn trái tim cô.
!
Đúng lúc này, trong buổi tiệc vang lên tiếng nhạc du dương, nó là kiệt tác của Johann Strauss Jr.
, người được mệnh danh là "Vua điệu Valse".
"Sông Danube xanh".
Đối với đám con nhà giàu mà nói, nhảy đã là môn học bắt buộc!
Sau khi tiếng nhạc du dương vang lên, nhiều nam thanh nữ tú bắt đầu kết đôi, cùng nhau bước lên sàn nhảy.
Cho dù số lượng nam nữ ở đây tương đồng, nhưng những cô gái có thân phận khá cao, tướng mạo xinh đẹp vẫn nhận được sự hoan nghênh của các anh chàng hơn.
Có điều, ánh mắt của mọi người bây giờ đương nhiên đổ dồn về Sở Mai Dung!
Cho dù là địa vị hay tướng mạo đều hoàn hảo không khuyết điểm, không thể bắt bẻ.
Nhưng ánh sáng của cô quá chói mắt, thậm chí khiến cho người khác cảm thấy cao cao không thể với tới, những anh chàng có gia thế hơi kém hơn chút cũng không dám đi qua mời cô.
Một lúc lâu sau, mới có mấy anh chàng tướng mạo anh tuấn, địa vị bất phàm lấy hết dũng khí bắt đầu "tấn công" Sở Mai Dung, hy vọng mình sẽ được cô để ý đến.
Nhưng mà mấy người liên tiếp đều ủ dột quay về, Sở Mai Dung đã nho nhã từ chối bọn họ.
Đúng lúc này Hoa Anh Kiệt nhướng mày, lộ ra vẻ mặt mà bản thân hắn tự cho là đẹp trai nhất, hắn đi về phía Sở Mai Dung.
Bây giờ tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ.
Theo như hắn thấy, Sở Mai Dung xuất hiện ở đây chín phần mười là nể mặt hắn.
Hoa Anh Kiệt vừa đá Tô My, kết quả ông trời lại đem đến cho hắn một mỹ nhân cực phẩm thế này, điều này khiến hắn càng vui hơn, đến khóe mắt cũng ánh lên ý cười.
Khi đi đến vị trí cách Sở Mai Dung một mét, Hoa Anh Kiệt cuối cùng cũng dừng bước, mỉm cười cúi người, lịch sự duỗi tay phải ra, dùng giọng nói trầm quyến rũ nói:
"Quý cô Mai Dung xinh đẹp, cậu đến đây đúng là niềm vinh hạnh của tôi! Không biết tôi có vinh hạnh có thể cùng nhảy với cậu một bài không!"
"Bạn học Hoa, tôi vô cùng muốn nhảy với cậu!"
Nghe thấy lời Sở Mai Dung nói, nụ cười trên mặt Hoa Anh Kiệt càng tươi hơn, chỉ muốn lập tức nhảy cẫng lên.
Hắn không thể nào ngờ được, Sở Mai Dung trường Nhất Trung lại coi trọng mình.
Hơn nữa Hoa Anh Kiệt còn biết, gia thế của Sở Mai Dung kinh khủng thế nào!
Nếu như nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Sở, vậy thì sự nghiệp của nhà họ Hoa sẽ lên như diều gặp gió!
"Có điều! "
Tuy nhiên ngay giây sau, Sở Mai Dung chuyển ý, lạnh lùng không khác gì thường ngày, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh, cô nói tiếp.
"Bạn họ Hoa, xin lỗi, hôm nay tôi đã có bạn nhảy rồi! Nên không nhảy với cậu được!"
"Bạn nhảy!"
Nghe thấy lời Sở Mai Dung nói, sắc mặt Hoa Anh Kiệt hiện lên vẻ không thể nào tin nổi.
Trước đây hắn chưa từng nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về việc Sở Mai Dung hẹn hò với bạn học trong trường.
Nếu như cô thật sự có bạn nhảy, sao cô có thể đứng một mình cô đơn lẻ loi mấy bài nhạc vậy?
"Quý cô Mai Dung, tôi có thể hỏi một chút, ai là bạn nhảy của cậu được không?"
Hoa Anh Kiệt chỉ có thể đè nén sự buồn bã xuống, duy trì phong độ, trầm giọng nói.
Sở Mai Dung nghe xong liền quay người, ánh mắt nhìn đến bóng người trong góc.
Ngay sau đó cô từ từ bước đến phía đó.
Nhìn theo chỗ cô nhìn, Hoa Anh Kiệt giật mình, ngũ quan vặn vẹo, giống như nhìn thấy quỷ vậy, vẻ mặt hung tợn, cơ thể thậm chí run lên cầm cập, miệng lẩm bẩm nói:
"Sao! sao có thể! Sao lại là thằng nhãi đó, nó lại làm hỏng chuyện tốt của mình!"
Ngay sau đó, Sở Mai Dung ăn mặc như công chúa đi đến chỗ Diệp Phong mặc đồng phục trường giản dị, cô khẽ cúi người, dịu dàng hỏi:
"Diệp Phong, có muốn nhảy với tôi muốn điệu không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...